Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 14


trước sau

Đoàn Sâm không bao giờ cho phép người khác thèm muốn Diệp Bạch Tư, cũng như không cho phép Diệp Bạch Tư giao lưu với những người có tâm tư không đứng đắn như vậy.

Thế nhưng hắn biết Diệp Bạch Tư nổi bật đến thế nào.

Diệp Bạch Tư đã từng xem lời nói của hắn như thánh chỉ, miễn là hắn nói một thì Diệp Bạch Tư tuyệt đối sẽ không nói hai, nhưng bây giờ thì khác, Diệp Bạch Tư đang nổi giận với hắn.

Tất cả mọi người đều nói hắn không coi ai ra gì, thế nhưng Đoàn Sâm lại nhớ Ân Tự rất rõ, hoặc có thể nói là hắn nhớ rõ những người từng chủ động tiếp cận Diệp Bạch Tư.

Sân bay, siêu thị, đôi mắt xanh, chút thông tin ít ỏi này khiến hắn không thể không nghĩ nhiều.

Cảm giác bị áp bức đột ngột xảy ra khiến cho Ân Tự dâng lên đề phòng, đôi mắt xanh biếc lóe lên, y khẽ nở nụ cười: "Tôi còn chưa biết tên anh ấy nữa."

"Không biết, hay là không dám nói?" Ánh mắt của Đoàn Sâm rơi vào điện thoại trên tay y, hắn nói: "Em ấy lại cho cậu phương thức liên lạc à?"

Từ 'lại' này được sử dùng rất đúng lúc, đồng tử của Ân Tự hơi co lại, y nháy mắt ý thức được điều gì đó.

Trên mặt Đoàn Sâm không biểu lộ chút cảm xúc nào, sắc mặt hắn u ám: "Diệp Bạch Tư không phải là người mà cậu có thể động tay vào, tôi không cho phép cậu đến gần em ấy."

Tề Kiệt mở to hai mắt, Thai Hồng Quả cuối cùng cũng hiểu ra, cô vô thức kéo lấy Ân Tự định nói gì đó, song đối phương lại đột nhiên đứng dậy.

Tầm mắt trịch thượng của Đoàn Sâm nhìn theo động tác đứng thẳng của thiếu niên, hai người gần như ngang hàng nhau.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, sắc mặt Thai Hồng Quả ngưng trọng lại, Tề Kiệt nín thở, trong mắt anh lóe lên một tia sáng.

Đoàn Sâm có chút kinh ngạc, hắn chưa từng thấy người nào dám đối đầu với mình, đã vậy còn là vì muốn giành lấy người của hắn.

"Tại sao?" Giọng nói của Ân Tự phá vỡ sự bình tĩnh, y nói: "Anh là gì của tôi, hoặc nói đúng hơn, anh là gì của anh ấy? Anh có tư cách gì mà nói câu không cho phép này với tôi?"

"Sao, trong nhà không có ai dạy cậu không được dòm ngó đồ của người khác à?"

Sắc mặt Ân Tự khẽ thay đổi, Thai Hồng Quả nghe ra ngụ ý của hắn, vẻ mặt khó coi: "Đoàn Sâm, anh chú ý lời nói một chút."

"Thai đại tiểu thư." Đoàn Sâm lạnh lùng nhìn cô: "Nếu không có ai giúp cô dạy bảo em trai, tôi có thể thay cô đảm nhận."

Thai Hồng Quả kéo Ân Tự qua, vì chỗ ngồi hẹp nên cô không thể tiến lên, chỉ có thể ấn em trai ngồi xuống nói: "Em trai tôi thích ai thì cũng là chuyện của nó, nếu tôi nhớ không lầm thì đại công tử Đoàn... hình như đã bị đá rồi mà?"

Đoàn Sâm nhìn cô, Thai Hồng Quả không né tránh, "Diệp Bạch Tư chưa bao giờ là vật sở hữu của anh." Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng: "Chẳng phải anh là người rõ ràng nhất sao?"

Năm ngón tay của Đoàn Sâm co rút lại, Ân Tự lại mở miệng: "Anh Diệp nói hiện tại anh ấy đang độc thân, có thể chấp nhận sự theo đuổi của tôi."

Ánh mắt của Đoàn Sâm lại bất chợt rơi vào người y, Ân Tự mím môi nhìn hắn, Đoàn Sâm đột nhiên tiến lên: "Cậu nói Diệp Bạch Tư chấp nhận..."

"Ê ê ê Đoàn Sâm..."

Tề Kiệt nhận ra nhà máy rượu anh mới khai trương còn phải trang bị máy móc vào ngày mai, anh kịp thời túm lấy cánh tay của Đoàn Sâm, dưới lớp âu phục của đối phương là cơ bắp vì căng lên mà vô cùng cứng rắn, sờ vào rất đáng sợ, anh dùng sức lôi người về phía sau, nói: "Đoàn Sâm, cho tôi chút mặt mũi, nghe người anh em này nói một câu đi."

Đoàn Sâm chỉ vào Ân Tự, hắn nhìn Tề Kiệt, trong mắt xuất hiện một tia hoảng loạn hiếm thấy: "Cậu ta nói bậy bạ."

"Một cậu nhóc thôi mà." Tề Kiệt kéo hắn lại, đồng thời nháy mắt với Thai Hồng Quả để cô dẫn em trai mình đi trước, "Cậu nghe tôi nói này, tôi tin tưởng cậu 100%, phỏng chừng là bây giờ Diệp Bạch Tư chỉ đang tức giận thôi... Hơn nữa, đó chẳng phải chỉ là lời của một đứa nhóc thôi sao?"

Đoàn Sâm mím môi, bị anh kéo đi một mạch đến góc hành lang, Tề Kiệt lấy điếu thuốc ra châm lửa cho hắn, nói: "Bình tĩnh chút đi."

Ngày thường Đoàn Sâm giống như một cỗ máy làm việc, không dễ dàng xung đột với người khác, thế nhưng chỉ cần hắn gặp phải chuyện liên quan đến Diệp Bạch Tư thì nhất định sẽ bùng nổ. Anh còn nhớ sáu năm trước, một cậu ấm vì trêu chọc Diệp Bạch Tư mà bị đánh cho gãy chân, đến bây giờ mỗi lần cậu ta nhìn thấy Đoàn Sâm là giống như chuột nhìn thấy mèo.

Mùi thuốc lá tràn vào buồng phổi, vẻ mặt Đoàn Sâm dần bình tĩnh lại, hắn cầm điếu thuốc rũ mắt nói: "Không ai được phép nhớ thương Diệp Bạch Tư hết."

Tề Kiệt gật đầu nói: "Không có ai dám nhớ thương cậu ta đâu, cậu xem, lúc nãy cậu tức giận đã khiến người ta đủ kinh hãi rồi, cho dù mới chớm suy nghĩ đó thôi cũng phải dập tắt."

Lời nịnh nọt này cũng không lay động được Đoàn Sâm, hắn nói: "Tôi không thấy cậu ta giống như bị dọa sợ đâu."

Tề Kiệt liếm liếm môi, anh cũng cảm thấy Ân Tự hổ báo thật, trong vòng quan hệ này anh chưa từng thấy người nào dám đào góc tường* của Đoàn Sâm cả.

* chỉ việc cướp người yêu của người khác.

"Vậy cậu phải làm gì bây giờ? Diệp Bạch Tư... Cậu cũng biết đó, cậu ta rất đẹp, lúc trước còn học khiêu vũ, chiêu mộ rất nhiều người, cho dù không phải là Ân Tự đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ có người khác."

Một chút khói lửa giữa đôi môi Đoàn Sâm nhanh chóng bùng lên, giống như bị hắn hung hăng hút một miệng lớn, vòng khói chậm rãi phun ra, Đoàn Sâm tựa vào tường nói: "Diệp Bạch Tư sẽ không thích người khác."

"Vậy... cậu cứ chờ đợi như thế sao?" Tề Kiệt thở dài: "Rốt cuộc Diệp Bạch Tư đã nói gì lúc cậu đến gặp cậu ta vậy? Nói không phải chứ tôi cảm thấy cậu vẫn nên xem thái độ của Diệp Bạch Tư trong chuyện này đi, nếu cậu ta thật sự quyết tâm không theo cậu nữa thì chẳng phải là đại trượng phu co được dãn được sao? Nếu không thì cậu nhận sai thử xem?"

"Sao tôi lại phải nhận sai chứ?" Sắc mặt Đoàn Sâm khó coi: "Tôi gọi em ấy hơn hai chục cuộc, còn đích thân tìm đến cửa một lần, vậy mà em ấy còn nói..."

Tề Kiệt bị khơi dậy sự tò mò, Đoàn Sâm lại nuốt trở về, hắn nói: "Chắc chắn em ấy sẽ trở lại."

Tề Kiệt đành phải đè xuống lòng hiếu kỳ của mình, nói: "Cậu nói đúng, cái này thì tôi tin, thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta không thể nhìn nhận chuyện này một cách lạc quan như thế được, nếu cậu nói cậu không làm gì mà cậu ta vẫn sẽ trở lại... Cũng không có khả năng cao đâu."

Đoàn Sâm trầm mặc.

Thật ra hắn không thích nói chuyện riêng tư của mình cho người khác biết, hắn cũng rất ít khi muốn nói chuyện với ai khác ngoài Diệp Bạch Tư, nhưng lần này hắn thật sự không biết phải làm sao mới đúng.

Đột nhiên Tề Kiệt phúc chí tâm linh: "Nếu không thì cậu kích thích cậu ta một chút đi?"

Đoàn Sâm: "?"

"Cậu xem, sự xuất hiện của Ân Tự không phải đã khiến cậu hoảng loạn sao? Vậy thì cậu cũng tìm một người yêu nhỏ đi, để cho cậu ta (Diệp Bạch Tư) cũng hoảng loạn một chút."

Vẻ mặt Đoàn Sâm không chút thay đổi: "Tôi không cần người khác."

"Không phải là kêu cậu làm thật, chỉ dọa cậu ta chút thôi. Cậu mang một người đến trước mặt cậu ta lượn tới lượn lui, cậu ta ăn dấm chua một lần thì sẽ chẳng trở lại ngay à?"

Trong lòng Đoàn Sâm khẽ động.

...

Thai Hồng Quả lái xe trên đường, vẻ mặt cô có chút lo lắng, thỉnh thoảng liếc nhìn Ân Tự một cái, đối phương vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ý định lên tiếng trước.

Thai Hồng Quả nói: "Thế giới này thật sự quá nhỏ."

Ân Tự im lặng.

Cô đành phải nói tiếp: "Người em nói đến không phải là Diệp Bạch Tư thật đấy chứ?"

"Thế thì sao? Chị cũng cho rằng em không thể theo đuổi anh ấy à?"

"Không phải, ý của chị không phải vậy... Mà, anh ta là người của Đoàn Sâm."

"Hiện tại thì không."

"Cho dù hiện tại có phải hay không đi nữa, em không thấy à, Đoàn Sâm không chết tâm với anh ta... Diệp Bạch Tư một lòng yêu Đoàn Sâm đến tám năm, chỉ cần anh ta (Đoàn Sâm) ra tay thì em không có cửa thắng đâu."

"Có hay không, thử một lần sẽ biết." Ngữ khí của Ân Tự tỉnh bơ, Thai Hồng Quả nhìn thấy y rõ ràng cũng đã động chân hỏa, cô lắc đầu nói: "Cũng không phải vấn đề này, em còn rất trẻ, em không biết cái tên Đoàn Sâm kia khó chọc đến cỡ nào đâu... Em, nếu không thì em..."

"Chị." Ân Tự cắt ngang lời cô: "Chuyện này cứ để em tự giải quyết đi."

...

Tại nhà Đoàn, Hứa Tâm Nguyệt đắp mặt nạ hỏi Đoàn Cao Sơn: "Hôm nay ông với con trai đi tìm Diệp Diệp hả? Thế nào rồi, có thuận lợi không?"

"Đương... nhiên là thuận lợi." Đoàn Cao Sơn chột dạ đỡ kính, nói: "Hai đứa đã về nhà rồi."

"Nhanh vậy?!" Hứa Tâm Nguyệt mừng rỡ: "Con trai chúng ta giỏi thật, hy vọng sau chuyện này nó rút kinh nghiệm không lại như vậy nữa...Để tôi gọi điện hỏi thăm chút."

Bà vừa đứng dậy thì Đoàn Cao Sơn vội vàng kéo về: "Bà gấp cái gì, tuy rằng đã đón người trở lại rồi nhưng giữa cả hai vẫn còn khoảng cách mà, bây giờ bà mà gọi điện thì chẳng khác nào gây thêm hiềm khích hết."

"Vậy, nếu không thì ngày mai tôi đi xem thử?"

"Xem cái gì mà xem, ngày mai là Chủ Nhật, ai biết được hai đứa nhỏ ngủ đến khi nào, bà từ xa chạy đến không phải sẽ lại khiến Diệp Diệp phải xuống bếp sao? Nếu muốn để tôi nói thì bà cứ từ từ, chờ chuyện này qua rồi, sóng yên biển lặng rồi hẵng đi."

Hứa Tâm Nguyệt cảm thấy lời ông nói rất có lý, bà gật đầu: "Vậy tôi đợi, lần sau tôi chắc chắn phải nói tốt về Đoàn Sâm mới được."

Đoàn Cao Sơn phụ họa ừ hai tiếng.

...

Lúc Diệp Bạch Tư còn ở cạnh Đoàn Sâm, một số nhà hàng cao cấp thường mời anh đến thử món mới, cho nên thời điểm nhận được điện thoại Diệp Bạch Tư cũng không nghĩ nhiều, anh nhẹ giọng đáp ứng, sau đó thông báo cho Diệp Bạch Ngọc biết tin.

Mọi khi vào lúc này anh sẽ đi cùng với Đoàn Sâm, thế nhưng bây giờ thì khác, hiện tại anh đã có thể quang minh chính đại dẫn em trai mình theo rồi.

Hai người thu dọn đơn giản một chút, Diệp Bạch Tư lái xe đưa em trai đến nơi, lúc đi qua bãi đỗ xe, Diệp Bạch Ngọc thở dài một tiếng: "Cuộc sống của Đoàn Anh Anh tốt đẹp ghê, có anh chăm sóc rồi còn thường xuyên có rất nhiều đầu bếp mời anh ta dùng bữa nữa, em ghen tị chết mất."

Diệp Bạch Tư đẩy cậu về phía trước, hạ thấp người xuống dỗ dành: "Nếu em thích, lần sau anh sẽ mang đến cho em, dù sao những tài nguyên này đều nằm trong tay anh mà."

Diệp Bạch Ngọc vui vẻ vâng một tiếng.

Tại nhà hàng, Đoàn Sâm đến nơi trước, người yêu giả mà Tề Kiệt sắp xếp cho hắn vẫn chưa có mặt, hắn tùy tiện chỉnh lại trang phục, bình tĩnh thở ra một hơi, để ý bóng dáng của Diệp Bạch Tư.

Nhà hàng thử đồ ăn lần này đều do một tay hắn sắp xếp.

Diệp Bạch Ngọc hẳn là chưa từng đến những nơi như thế này, càng không có cơ hội thử đồ ăn như vậy, chắc chắn Diệp Bạch Tư sẽ dẫn cậu đến trải nghiệm.

Hắn nhìn đồng hồ, đã đến giờ rồi, cuối cùng trước mặt hắn cũng có một người ngồi xuống, ánh mắt chạm nhau, sắc mặt hai người cũng nhất thời thay đổi.

Khuôn mặt trang điểm tinh tế của Thai Hồng Quả xanh mét: "Sao lại là anh?"

Tề Kiệt nói anh đã giới thiệu cho cô một đối tượng siêu cấp hoàn mỹ mà, anh ta dám lừa cô à!

Đoàn Sâm cau mày: "Tôi cũng không ngờ là cô... Thôi quên đi, chấp nhận dùng vậy."

"..." Thai Hồng Quả tức giận nở nụ cười: "Bà đây đếch thèm theo hầu anh đâu!"

Cô đứng lên, bả vai đột nhiên bị đè lại, cô cau mày, nhất thời không thể nhúc nhích, thái độ của Đoàn Sâm rất bình thản, thế nhưng sức lực trên tay hắn không hề nhỏ chút nào: "Đừng phá hỏng chuyện tốt của tôi."

Thai Hồng Quả nghiến răng, vươn tay cầm lấy ly nước sôi bên cạnh, đang tính tạt vào mặt Đoàn Sâm thì ánh mắt lại đột nhiên bị một bóng người thu hút, cô đảo mắt, lập tức hiểu được ý định của Đoàn Sâm.

Khóe miệng nhếch lên, Thai Hồng Quả thả lỏng nói: "Tôi không đi nữa, anh buông ra."

Đoàn Sâm buông tay, trực tiếp ngồi xuống cạnh cô, chặn cô vào trong ghế dài.

Món ăn của hai người nhanh chóng được mang lên, ánh mắt Đoàn Sâm đuổi theo thân ảnh của Diệp Bạch Tư, dưới sự sắp xếp của hắn, người phục vụ mỉm cười đưa Diệp Bạch Tư đến bàn bên cạnh bọn họ.

Hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, Thai Hồng Quả cũng nhanh chóng buông điện thoại.

Điện thoại của Ân Tự sáng lên.

Chị gái đại nhân: Diệp Bạch Tư đang thử đồ ăn ở Tê Xuân Các, mau đến đây.

===

Anh Anh: Tốt quá, vợ sắp về rồi.

Diệp Diệp: Tốt quá, anh sắp quỳ rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện