Chiều Vợ 7 7 49 Ngày

Cường Thế


trước sau

Advertisement
Tô Nghiên ân cần muốn vào phòng bếp giúp đỡ, xem như là bộc lộ tài năng nịnh mẹ chồng, Lăng Tiêu Quân chính là có ý nghĩ đó.

Nhưng mà bà Lăng lại không cho, con dâu bảo bối của bọn họ không phải là để làm cái này.

“Mẹ, tài nấu nướng của cô ấy cũng không tệ, mẹ để cô ấy thử một chút đi.”

Nghe lời nói đấy, vui vẻ nhất là Tô Nghiên, vui vẻ chạy vào trong phòng bếp.

Nhìn qua bóng lưng hoạt bát của cô, bà Lăng cũng rất vui, vốn còn lo lắng con dâu tuổi còn quá nhỏ, có sự xa cách với con trai.

Bây giờ xem ra, tình cảm của bọn họ không tệ.

Đợi sau khi bóng dáng Tô Nghiên biến mất trước mặt mọi người, Lăng Tiêu Quân mới nói ý của mình ra.

“Để Tô Nghiên chuyển về đây?” Ông cụ hoài nghi đánh giá cháu trai yêu dấu của mình, “Hai đứa tân hôn tình cảm tốt, chuyền về làm cái gì?”

“A, đúng rồi, ” Ông cụ nghĩ đến cái gì đó, “Con muốn đi công tác, lo lắng Tô Nghiên ở nhà một mình không ai quan tâm nên mới để con bé dọn về với chúng ta?”

Lăng Tiêu Quân từ chối cho ý kiến gật đầu, bất luận ý đồ chân thật của anh là gì, kết quả đều giống nhau.

“Thế nhưng tháng này ông phải đi duyệt bình, còn phải báo cáo công tác, rất nhiều chuyện cũng bận rộn. Con cũng biết sang năm ông sẽ về hưu, trước khi về ông muốn giúp con một tay, đương nhiên cũng phải bôn tẩu khắp nơi rồi. Ba mẹ con trong công ty cũng rất bận. Tiểu Quân Tử, con nghĩ thế nào vậy, để con bé về ở? Trong nhà gần như không có ai, huống hồ, cô gái nhỏ, không muốn theo mấy ông bà già chúng ta đâu.”

“Ông nội, con làm như vậy cũng là vì – ”

Thật không hổ là người một nhà, tính cách cũng không khác nhau lắm, Lăng Tiêu Quân còn chưa nói xong đã bị ông nội cắt ngang.

“Tiêu Quân, ” Giọng điệu của ông cụ nghiêm túc hơn rất nhiều, “Ông không biết mục đích của cháu làm vậy là gì, chuyện trước hôn nhân ông có nghe qua một ít, nhưng mà ông tin Tô Nghiên là một cô gái tốt. Việc đã đến nước này, hai người cũng đã kết hôn rồi, nam tử hán đại trượng phu, phải chịu trách nhiệm cho chuyện của mình.”

“Tiêu Quân, ở chung với con bé cho tốt, ông tin cháu sẽ yêu nó.”

Ông cụ nói rất có lòng tin, mặc dù thời gian ở chung không nhiều, với ánh mắt nhìn người mấy thập niêm của lão gài này, không sai được, cô nhóc kia thông minh lanh lợi lại hoạt bát đáng yêu, cùng với cháu trai trầm lặng của mình, dư xài.

Người lớn lên tiếng, những người khác đương nhiên cũng không phản đối, huống chi cha mẹ của Lăng Tiêu Quân cũng thật thích Tô Nghiên. Chỉ có một người vẻ mặt nhìn không tốt, rầu rĩ đi ra ngoài ban công.

Trong phòng quá ngột ngạt, anh muốn đi hút một điếu thuốc, trong sương khói lượn lờ bay lên, anh không thấy rõ lòng mình.

Bà Lăng lắc đầu cười khổ, đứng sau lưng con trai, đi cùng đến ban công, thưởng thức hương hoa từ cách đó không xa.

“Tiêu Quân, con để Tô Nghiên về ở, kỳ thật càng nhiều là vì để chúng ta giám thị con bé, đúng không?” Hiểu con không ai ai bằng, bà Lăng sao có thể không hiểu tâm tư của con trai được.

Thấy Lăng Tiêu Quân chỉ trầm mặc hút thuốc, bà lại nói tiếp: “Không phải mỗi người phụ nữ đều giống Như Phương.”

Nghe được cái tên kia, cơ thể Lăng Tiêu Quân bỗng nhúc nhích, Như Phương là người vợ đầu của anh, cũng là cô ấy, để lại cho anh tổn thương lớn nhất, mấy phần không thể tin tưởng vào hôn nhân và tình yêu nữa rồi.

Hiểu được những nỗi khổ mà con trai chịu đựng trong mấy năm nay, bà Lăng cũng thấy khó chịu, “Tiêu Quân, Tô Nghiên là vợ của con, con cần phải có lòng tin nhiều với con bé một chút, chúng ta tin rằng, Tô Nghiên là một cô gái tốt, so với trước đó con – Tiêu Quân, đây không phải lỗi của con, là bọn họ không mắt, không biết con mẹ tốt. Thế nhưng Tô Nghiên này không giống thế, cô ấy yên con, mẹ tin rằng dùng tâm để quan tâm cô ấy, con sẽ có được cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.”

“Mẹ, không phải ai cũng có may mắn như mẹ và ba vậy.” Nói mấy lời này xong, Lăng Tiêu Quân dập tắt nửa điếu thuốc lá còn lại, bỏ vào thùng rác.

Xoay người một mình đi vào trong phòng.

Bà Lăng cũng không để ý đến anh, đi vào phòng bếp giúp đỡ, xem cô nhóc kia có đúng là có một trù nghệ tốt như lời của con trai không. Bây giờ con gái trẻ tuổi đều là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, có mấy ai chịu vào phòng bếp?

Bà và ông Lăng tương thân tương ái cả đời, mấy thập niên mưa gió cứ như vậy đi qua, trạng thái hôn nhân mấy lần trước của con trai đều không phải rất tốt.

Hôm nay thật không dễ dàng mới thấy một cô gái mà trong nhà cũng thích, hy vọng cô ấy có thể dũng cảm mà yêu con trai mình, có thể kiên trì đi đến cùng.

“Tô Nghiên, mẹ thật sự rất thích con, sau này giao Tiêu Quân cho con rồi, con phải thay mẹ chăm sóc nó thật tốt.”

Tô Nghiên ngạc nhiên, đang xào món ăn, mẹ chồng đột nhiên cầm tay cô, nói một câu cảm tính như vậy, đây là muốn làm gì?

Bảy mặn một canh vô cùng phong phú, tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ, thu hoạch của Tô Nghiên cũng rất phong phú.

Thủ trưởng và cha mẹ chồng đại nhân lại tặng cho cô rất nhiều quà, châu báu danh họa, đều là những thứ tốt vô giá.

Nhưng mà sắc mặt Lăng Tiêu Quân lại rất khó coi, từ lúc bắt đầu ăn cơm vẫn phụng phịu, Tô Nghiên gắp một miếng thịt kho tàu anh thích nhất cho anh, còn bị người này hừ một tiếng, miếng thịt bị người nào đó ném qua một bên.

Một chén cơm đã ăn sạch, cũng không đụng đến.

Khuya về nhà, Lăng Tiêu Quân đương nhiên là hóa cảm xúc của mình thành hành động, mạnh mẽ phát tiết trên người phụ nữ. Cho đến khi làm cả người Tô Nghiên không còn chút sức lực, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, Lăng Tiêu Nhiêu theo kế hoạch ban đầu đi công tác, trước khi đi còn dùng sức yêu Tô Nghiên một lần, lại còn rất thận trọng cảnh cáo cô:

“Lúc tôi không ở nhà, ngoan một chút.”

Ngoan một chút có ý gì Tô Nghiên không biết, chỉ Trương Cường đi cùng anh, mình giống như là một con chim nhỏ được bay ra khỏi lồng, vô cùng vui vẻ tự do.

Mặc dù trong lòng vô cùng nhớ nhung không nhỡ, nhưng cũng có kế hoạch của mình.

Tô Nghiên không rõ, thái độ của Lăng Tiêu Quân tại sao phải như vậy, ra quân chưa thắng trận đã chết, khiến lệ anh hùng nhuộm ướt khăn. Mặc dù cô cũng rất thích tài năng của Gia Cát tiên sinh, nhưng cũng không thích một tên ngốc đần như vậy, không lưu lại tiếc nuối cuối cùng cho mình.

Cô sẽ cố gắng theo đuổi tình yêu, làm Lăng Tiêu Quân yêu mình, hoặc là – Tô Nghiên có chút không dám tưởng tưởng, nếu như thất bại sẽ có hậu quả thế nào, thật sự sẽ chia ra, một đao chia hai sao?

Đương nhiên, lúc này Tô Nghiên vẫn không nghĩ đến ý nghĩa của quân hôn khác với hôn nhân người bình thường khác nhau cái gì.

Trước khi kết hôn, Lăng Tiêu Quân phải báo cáo với trong quân đội, còn phải trải qua đủ loại xét duyệt, hơn nữa nếu như không phải quân nhân đơn phương ly hôn, nếu như quân nhân đơn phương
Advertisement
không đồng ý, ly hôn vẫn sẽ không thành..

Yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, nếu như thất bại, cô còn đường lui sao?

Đây đều là lời sau này, trước mắt Tô Nghiên muốn nhân cơ hội một tháng này, cẩn thận từ những người xung quanh hiểu rõ Lăng Tiêu Quân, sau đó thiết kết phương án tác chiến kỹ càng.

Dù sao cô ngưỡng mộ cũng chỉ là “Lăng ca ca” lúc còn bé kia, đối với Lăng Tiêu Quân hiện tại cũng không hiểu nhiều.

Mài đao chuẩn bị, không, Tô Nghiên là xoát tay muốn làm việc lớn với thủ trưởng đại nhân của cô.

Sau khi Lăng Tiêu Quân đi công tác, Tô Nghiên cũng rất tích cực đi đến nhà họ Lăng, thăm hỏi cha mẹ chồng, đánh cờ với ông cụ, một mặt khác cũng không quên sự nghiệp của chính mình.

Theo như ước định lúc trước với công ty, chỉ là thời gian nghỉ có chút dài, ngày thứ bảy sau tân hôn. Tô Nghiên sau khi chuẩn bị lại cho tốt, học lại bài một lần, lại lần nữa về công ty đi làm.

Tổng giám đốc tuyên bố thời gian nghỉ phép của cô ở công ty, nhà họ Lăng là một gia tộc lớn, hôn lễ phần lớn các đồng nghiệp trong công ty cũng không có vinh hạnh được mời.

Mặc dù biết trước là cử hành một hôn lễ oanh oanh liệt liệt, cũng chỉ xem như là Tô Nghiên trùng hợp trùng tên trùng họ với cô dâu mới này, cũng không dám đoán quá lớn.

Sau khi kết hôn còn phải đi làm, lại là một công việc khổ cực như vậy, phần lớn mọi người chỉ cho rằng Tô Nghiên được gả cho một gia tộc bình thường, rất có áp lực cuộc sống.

Bởi vậy, Tô Nghiên rất dễ dàng hòa nhập vào hoàn cảnh công ty, bắt đầu liều mạng cố gắng làm việc.

Sáng chín chiều năm đi làm, luôn luôn buổi tối làm việc ở công ty đến tận khuya.

Trong thời gian ngắn, người nhà họ Lăng quả thật không phát hiện, bởi vì Tô Nghiên vô cùng chừng mực, làm việc ổn thỏa, không khác lắm sẽ cách ba bốn ngày về nhà họ Lăng một chuyến.

Tự mình xuống bếp hầu hạ ba người lớn, bận rộn đến khoảng tầm mười giờ, sẽ đúng giờ xin phép về đi ngủ.

“Con thích ở phòng này, bên trong, có hơi thở của Tiêu Quân.” Tô Nghiên đỏ mặt, cúi đầu nhỏ xuống, gương mặt ngại ngùng nói.

Giọng nói như ruồi muỗi, vô cùng ngường ngụng, dáng vẻ này làm người ta yêu biết chừng nào.

Dáng vẻ này của Tô Nghiên, nhìn không biết làm người ta triều mến đến mức nào, đàn ông đều hận không thể nhào đến lột sạch cô ra.

Ba người lớn nhà họ Lăng thấy như vậy, vô cùng hân hoan, đến mức la hét, là phúc khí của Tiêu Quân, bọn họ sắp được bồng cháu rồi.

Công việc vẫn cứ tiến hành đâu vào đây, Tô Nghiên cố gắng nịnh nọt cha mẹ chồng cũng là vì biết những tập quán sinh hoạt, tính cách đặc thù của Lăng Tiêu Quân, nghĩ muốn biết người mình yêu, có cần phải kiên trì tiếp không, những ngày tháng một mình cũng rất thoải mái.

Hôm nay, trợ lý dưới tay lại đến nói cho cô biết, có một hạng mục hợp tác lớn trì trệ, người phụ trách phía đối phương cố ý bới móc, là hạng mục Tô Nghiên bàn bạc trước khi nghỉ ngơi.

Vì vậy, cô chỉ đành tự mình đến gặp khách hàng vừa anh tuấn mê người lại rất khó đối phó trong miệng trợ lý Tiểu Đường.

Tô Nghiên nhớ rõ, người đàn ông đó trong trí nhớ, mặc dù bọn họ chỉ mới liên hệ mấy lần, chính là một người đàn ông tốt ăn nói ôn hòa, hóm hỉnh khôi hài.

Vị khách rất khó đối phóng? Thật đúng là rất khó liên hệ với người trong miệng Tiểu Đường, nhưng mà lúc đến công ty Chử Thừa Ân tạm thời làm việc, thư ký trước tiên nói luôn là Chử tổng có việc đi ra ngoài.

Đợi tròn một tiếng, sau đó, mới biết, đã tan làm, Chử tổng sẽ không quay lại công ty nữa.

“Làm cái gì đây, đây rõ ràng là đang đùa chúng ta mà? Chị Nghiên, chị đừng nóng giận, gần đây bọn họ như vậy, thái độ ác liệt vô lý.” Tiểu Đường bỉu môi không ngừng oán trách.

Tô Nghiên chỉ mỉm cười, nghĩ thầm, tôi thật sự không có tức giận, chút cản trở đó thì có gì mà chịu không nổi chứ.

Thảo nào, lại oán giận thái độ của khách không tốt, mấy cô gái mới tốt nghiệp đều như thế, thiếu kiên nhẫn.

Tiểu Đường là được nhận sau khi Tô Nghiên nghỉ ở công ty, thuộc khóa tốt nghiệp này, trước kia chưa từng làm việc với Tô Nghiên, không hiểu cách làm việc của cô.

Nhìn nhìn thời gian trên điện thoại, đã sáu giờ rồi, Tô Nghiên xách theo cặp công văn đi xuống lầu, “Cô cũng tan làm về nhà luôn đi.”

Trợ lý nhỏ hoan hô một tiếng, tung tăng như một chú chim sẻ về phòng làm việc của mình thu dọn đồ đạc, không nhịn được, Tô Nghiên đành phải gọi cô ấy lại.

“Là trước đó chúng ta không chào hỏi với người ta trước, không được đón tiếp là bình thường. Tiểu Đường, làm thị trường, mỹ đức quan trọng nhất là nhẫn nại, khách hàng chính là thượng đế của chúng ta.”

Thật sự nhìn cô bé này rất giống với mình năm đó, Tô Nghiên mới có ý nói.

Tính tình người trẻ tuổi nhanh đến nhanh đi, gật đầu như gà con mổ thóc, thật sự cảm on có thể đi theo một người chủ như vậy, Tô Nghiên có vẻ là một người dễ sống chung.

Lại trao đổi một số chuyện với những đồng nghiệp khác trong văn phòng, lúc quay lại phòng làm việc, đã là sáu giờ rưỡi rồi.

Đêm qua mới đến nhà họ Lăng hầu hạ các vị, quản gia còn cố ý dạy cho Tô Nghiên mấy món ăn gia đình, đều là Lăng Tiêu Quân thích nhất.

Đúng lúc, chờ anh về thì thi triển tài năng.

Vì vậy, một mình Tô Nghiên lại tăng ca trong công ty, bận đến khoảng mười giờ mới về nhà, đối với căn nhà vắng vẻ tâm trạng không tốt lắm, ngủ sớm dậy sớm, hôm sau dậy thật sớm, muốn đến công ty Chử Thừa Ân trước thử vận xem sao.

Lúc dừng xe ở bãi đỗ xe, lại đụng trúng anh ta.

Truyện convert hay : Ngạo Thế Đan Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện