Chiều Vợ 7 7 49 Ngày

Mạnh Mẽ


trước sau

Advertisement
“Tôi biết, nhưng giám đốc Cao, tôi đã theo ông rất lâu, luôn làm việc chăm chỉ, ông có thể cho tôi chút biệt đãi này không?” Tô Nghiên chân thành hỏi.

Cao Minh Cường do dự một lúc rồi dứt khoát đồng ý.

Theo ông lâu như vậy, lần đầu tiên Tô Nghiên đưa ra yêu cầu với ông, không có lý do gì mà không đồng ý chuyện tầm thường này.

Chăm chỉ, ngoan ngoãn và không quá tham vọng, rất khó để tìm được người cấp dưới thứ hai được như cô. Chỉ là sau khi đồng ý, Cao Minh Cường vẫn thấy hơi bất an.

Lăng Tiêu Quân mạnh tay sa thải Tô Nghiên như vậy, với cả nữ chủ tịch Thiên Thác có biết con dâu tương lai vẫn luôn làm việc ở đây không?

Không ngờ Tô Nghiên chưa từng yêu lại là một tiếng hót vang trời, cô sắp gả vào nhà họ Lăng rồi.

Trong lòng Cao Minh Cường có chút bất an, Tô Nghiên đã bán mạng cho anh từ hồi đại học, anh cũng biết nhiều về nhà họ Tô, càng cảm thấy đau khổ và thương hại cô gái này.

Liệu một người phụ nữ bướng bỉnh có thể có cuộc sống tình yêu hạnh phúc trong một gia tộc lớn đầy sâm nghiêm kia hay không?

Sau khi cúp điện thoại, Tô Nghiên thở phào, trong lòng thầm nghĩ mình thật sự là rất rụt rè trước Lăng Tiêu Quân, để đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, e rằng sẽ thành một trò đùa đúng không?

Thật ra khi biết anh tự tiện sa thải công việc thay cô, cô rất tức giận nhưng không dám bộc lộ. Công ơn dưỡng dục của nhà họ Tô và tình yêu hèn mọn dành cho thủ trưởng thực sự đã khiến Tô Nghiên trở nên “mạnh mẽ”.

Dọn dẹp nhà mất cả buổi chiều, hôm nay không cần nấu cơm, có chỗ giải quyết rồi.

Hôm nay là thứ ba, cô định đi gặp một người, Tô Nghiên rất muốn xem thử người đó là thần thánh phương nào, muốn lợi dụng cô ba của nhà họ Tô, không có cửa đâu.

Sau khi đến nhà hàng đã thỏa thuận, trước tiên Tô Nghiên gọi một suất cơm thịt kho, buổi trưa cô không ăn nên giờ đang đói.

Không đưa cho đối phương một thứ gì, một kẻ nói dối, có cần phải nhã nhặn sao? Mười phút sau là biết thực hư ngay.

Vốn dĩ hai người hẹn nhau lúc bảy giờ, Tô Nghiên đến đây sớm hơn nửa tiếng để quan sát địa hình. Cô có thói quen tìm hiểu trước tình hình xung quanh.

Cơm thịt kho hơi mặn, vừa mới uống một hớp trong ly nước, trước cửa nhà hàng liền nhìn thấy một người đi vào, suýt chút nữa nước sôi để nguội trong miệng Tô Nghiên đã phun ra ngoài.

Đeo kính không gọng dây vàng, một thanh niên hiền lành và ngay thẳng, không thể nào, Chử Thừa Ân, sao người đến lại là anh ta?

Mình tông vào xe anh ta, rồi có người gọi điện tới đòi tiền, tưởng là tống tiền, sao có thể——

Chử Thừa Ân cũng nhìn thấy Tô Nghiên ngồi bên cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ, thật là trùng hợp, chẳng lẽ là duyên phận của bọn họ?

Từ sau khi hợp đồng được ký kết, anh cứ nghĩ họ sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, nhưng không ngờ người hôm nay đến tìm anh ấy lại chính là đồng nghiệp của anh ấy.

Chỉ nói Tô Nghiên từ chức để kết hôn.

Khi đó, trái tim anh rất lạnh, khó khăn lắm mới thích một cô gái, nhưng cuối cùng lại là một bông hoa có chủ. Nhưng cũng phải, tất nhiên một cô gái tốt sẽ được nhiều người theo đuổi, anh chỉ có thể chúc cô sau này hạnh phúc.

Cô dâu xinh đẹp sắp cưới sao không thấy được niềm vui trên gương mặt mà lại đầy u uất như thế? Chử Thừa Ân khó hiểu, nhưng anh cũng biết có một số việc không phải để anh lo.

“Thật là trùng hợp, cô cũng đang ăn ở đây, một mình sao?” Chử Thừa Ân lịch sự bước tới chào hỏi.

“Không, tôi đang đợi người.”

Nghe thấy câu trả lời này, sau khi lịch lãm chào hỏi, Chử Thừa Ân tự mình tìm một chỗ ngồi ở góc khác.

Hóa ra chỉ là trùng hợp thôi, Tô Nghiên mừng rỡ trong lòng, mọi chuyện càng ngày càng vui, Chử Thừa Ân cũng ở đây, khi thấy người đến, liệu có quen anh ấy không?

Mặc dù lúc đó cô chỉ tuỳ tiện đặt tờ giấy ghi số điện thoại của mình dưới cần gạt nước của Chery nhưng theo trực giác, nếu không phải người quen của chủ nhân, đã không nhìn thấy và gọi cho cô.

Nhưng không có nhiều người biết thân phận thực sự của giám đốc Chử phải không?

Nhìn thấy Chử Thừa Ân tập trung ăn ngay sau khi gọi món, Tô Nghiên chỉ giả vờ như không quen biết, sau vài phút cuối cùng con có cũng cắn câu.

Một thanh niên mặc áo phông, quần jean ngồi đối diện với Tô Nghiên, quần anh ta có vài lỗ rách, gấu áo dường như bị xé thành những mảnh nhỏ.

Có thể nói đây là mẫu mới nhất trong năm nay, được các tín đồ thời trang không chính thống yêu thích.

“Anh có phải là chủ nhân của chiếc xe không?” Thẳng thắn mà nói, Tô Nghiên không muốn nói những điều vô nghĩa với anh ta.

“Cô đã chuẩn bị tiền bạc kỹ càng chưa? Đưa tiền mặt, tôi không muốn chuyển khoản.” Đối phương cũng rất trực tiếp.

Nhìn thấy đôi mắt to đen láy dưới mái tóc nhuộm vàng như một chú chó xù, Tô Nghiên có cảm giác quen thuộc: “Tôi không có 30,000,000 đồng tiền mặt trong người, hay anh theo tôi đến cây ATM gần đó để lấy nhé?”

Nhưng cô đang nghĩ, cô nên làm gì để thu hút được Chử Thừa Ân?

Cô không phải ngốc, thật sự cứ như vậy cùng người đàn ông này đi ra ngoài, còn không biết sẽ xảy ra nguy hiểm gì.

Mới nghĩ như vậy, Chử Thừa Ân đã chủ động bước tới.

Chỉ là đối tượng anh muốn nói chuyện, nhưng tình cờ là người đàn ông đang ngồi đối diện với Tô Nghiên.

“Thừa Vinh, tại sao lại là em, em cũng biết Tô Nghiên sao?”

Tô Nghiên đang ngạc nhiên vì thế giới này quá nhỏ, không nhận thấy tên gọi của Chử Thừa Ân đối với cô đã tăng từ “Cô Tô” lịch sự thành tên của cô.

Hóa ra người thanh niên này không ai khác chính là em trai của Chử Thừa Ân, nhị thế tổ nhà họ Chử xa gần nghe tiếng.

Sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, Chử Thừa Ân rất tức giận, anh hiếm khi kiềm chế được tính khí của mình, chửi bới: “Thừa Vinh, em thật quá đáng, không chấp nhận kỷ luật của cha thì thôi đi, em cũng có thể làm ra loại chuyện này sao?”

Âm thanh quá lớn, thu hút sự chú ý của vô số người xem, loại chuyện này thật không nên ở trước mặt mọi người la hét ầm ĩ.

Cho nên ba người liền dời vị trí, đúng lúc Chử Thừa Ân ở gần đây, anh đề nghị đến nhà anh nói rõ ràng.

Đương nhiên, không phải biệt thự nhà họ Chử, mà là căn hộ nhỏ mà Chử Thừa Ân mua bên ngoài.

Tô Nghiên cũng biết lý do vì sao thái tử nhà họ Chử lại bí ẩn như vậy.

Anh đã luôn che giấu thân phận của mình để làm việc trong một công ty khác. Mặc dù đã bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh nhưng anh vẫn chưa muốn chính thức lộ diện.

Vì nghi ngờ có nội ứng trong công ty nên anh muốn tìm hiểu trước.

Tại sao anh muốn nói với cô một chuyện quan trọng như vậy? Tô Nghiên không nói, lúc này im lặng là phương án tốt nhất để tự bảo vệ mình.

Còn chàng thanh niên cà lơ phất phơ ấy, con thứ của nhà họ Chử, nổi loạn thành tính, mỗi ngày đi theo bạn bè lêu lổng, đã bị cha mẹ cắt tiền trợ cấp tài chính.

Gần đây anh ta thực sự thiếu tiền, đã gần như tuyệt vọng, sáng chủ nhật vốn muốn mượn xe của anh trai mình, nhưng lại phát hiện một tờ giấy của Tô Nghiên.

Nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới bắt đầu làm chuyện tống tiền.

Truyện convert hay : Vạn Nói Long Hoàng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện