Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 97: Con Át Chủ Bài


trước sau

Advertisement

Lúc này, bạn sẽ không thể cảm thấy rằng bạn có thể là một sai lầm nếu bạn giành chiến thắng.

Có lẽ bạn không nên thắng trong trận đấu này.

Vào lúc này, đây chính xác là áp lực mà Hậu Tinh Đào cảm thấy.

Ít nhất một nửa số người trên sân đang ủng hộ Tô Diệu, làn sóng âm thanh đã trở thành áp lực tinh thần trực tiếp nhất lên đối phương.

Tất nhiên, họ không thể là người hâm mộ của Tô Diệu -- trên thực tế, không ai là người hâm mộ của hắn ta lúc đầu. Đại đa số những người đang ồn ào náo nhiệt này chỉ đang quan sát trận đấu như những người qua đường, họ chỉ đơn giản là muốn thấy điều này diễn ra ngoài mong đợi, bởi vì bằng cách này, họ trở thành nhân chứng và trận đấu sẽ thú vị hơn mong đợi.

Không phải ai cũng có đủ phẩm chất tâm lý để đối phó với loại áp lực này.

Hậu Tinh Đào nửa quỳ trên mặt đất, thở hổn hển, bên tai tràn ngập tên của đối thủ.

Anh ngẩng đầu nhìn thiếu niên cách đó không xa, không biết từ lúc nào, thân ảnh kia vốn chỉ nên là bàn đạp tấn cấp của anh lại đột nhiên trở nên cao thẳng tắp.

Thiếu niên đứng trên sân, hai tay mặc giáp kim loại, cánh tay và đầu ngón tay đều bị tia điện màu xanh nhạt bao quanh. Xung quanh anh là vô số ổ gà bị lực quyền đấm nổ tung, chân rải đầy sỏi đá, đạo thân ảnh xuất thần như ngọn núi cao sừng sững không thể leo lên, khiến người ta từ đáy lòng dâng lên cảm giác vô lực.

Không thắng được anh ta.

Đây là lần đầu tiên Hậu Tinh Đào phải đối mặt với suy nghĩ của mình kể từ khi tham gia trận đấu đến nay.

Mặc dù nghe có vẻ vô lý và thậm chí là buồn cười, nhưng anh ấy cảm thấy rằng mình không thể chiến thắng được.

Năng lực của đối thủ mạnh một cách kỳ lạ, chiến pháp của anh ta thì không chê vào đâu được, điều đáng sợ hơn là hành động, ý định và chiêu thức của bản thân mình đều bị đối phương nhìn thấu.

Anh cảm thấy mình như một cô gái trần như nhộng trong mắt người kia, dù cố che giấu thế nào cũng không thể che giấu được ý nghĩ của mình.

Vào lúc này, bố mẹ.. và người anh trai thiên tài của anh ấy, chắc hẳn cũng đang xem trước tivi?

Cuộc tuyển chọn này lẽ ra là cơ hội của anh, là cơ hội tốt nhất để anh chứng tỏ bản thân với anh trai và mọi người.

Tuy nhiên, anh trai của anh ấy đã đợi ở cuối đường đua rồi, nhưng mà anh ấy thì thậm chí không thể hoàn thành được cuộc đua.

Với kết quả như vậy chắc hẳn mọi người sẽ rất thất vọng về anh ấy đúng không?

Kỳ thật.. Thì hình như ngược lại cũng sẽ không.

Hậu Tinh Đào biết kết quả sẽ như thế nào, và nó không khác gì quá so với nhiều năm trước đã qua.

"Thật không hổ là con trai của bố." Bố anh sẽ vui mừng vỗ bả vai của anh trai và nói với anh trai của anh.

"Con sẽ luôn là niềm tự hào của gia đình chúng ta." Mẹ anh cũng sẽ cảm thấy rất vui.

Đúng vậy, không có lý do gì để mà không vui cả? Anh trai anh đạt giải nhất tỉnh, là niềm tự hào của gia đình họ, ngay cả Hậu Tinh Đào cũng không có lý do gì để không vui vì anh ấy.

Trong hoàn cảnh này, thực sự không còn chỗ để cho gia đình cảm thấy hụt hẫng về sự thất bại của người em trai cả.

"Tiểu Đào cũng đã rất cố gắng, lần sau sẽ tiếp tục cố gắng."

Nếu là một người mẹ hiền, có lẽ đó sẽ là một sự khích lệ như vậy.

Nhưng cũng chỉ thế thôi.

Vì ngay từ đầu đã không có ai đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh, nên chuyện thất vọng đương nhiên là không thể nói đến.

Dù sao anh trai anh mới là ngôi sao mới của cả gia đình, mọi kỳ vọng và mọi sự chú ý đều tập trung vào anh trai anh.

Hậu Tinh Vân là nhân vật chói sáng nhất trên võ đài mọi lúc, là nhân vật chính duy nhất dưới ánh đèn sân khấu. Mà Hậu Tinh Đào anh luôn chỉ có thể trở thành một vai phụ vô danh ở một góc không thể chiếu sáng bằng ánh sáng, một vài lần khi tập trung cũng chỉ để làm nổi bật sự chói sáng của nhân vật chính.

Thực ra, nếu suy nghĩ một chút thì có vẻ cũng không phải là xấu.

May mắn mà có anh trai anh, nên cha mẹ của anh ấy không bao giờ kỳ vọng hay tạo áp lực cho anh. Yêu cầu của họ đối với Hậu Tinh Đào luôn là "Cố gắng hết sức mình", họ chỉ đáp lại với thái độ thờ ơ với tất cả các giải thưởng và danh hiệu mà anh ấy đã giành được. Thỉnh thoảng cho một câu "Làm tốt lắm" đã là sự khích lệ lớn nhất rồi.

Qua nhiều năm như thế, cũng trở nên quen thuộc.

Nhưng đối với Hậu Tinh Đào.. làm sao có thể quen được chứ?

Anh không muốn vĩnh viễn chỉ sống ở trong cái bóng của anh trai.

Anh ấy không muốn bị sử dụng giọng điệu luôn tỏ ra như là một vật râu ria làm nền khi người khác nói về mình.

Anh hy vọng rằng một ngày nào đó, cha anh có thể nói với anh bằng giọng điệu như ông đã nói với anh trai mình, "Thật không hổ là con trai của bố".

Vì vậy, ngay cả khi không ai có bất cứ điều gì để yêu cầu anh ấy, không ai mong đợi anh ấy, anh ấy vẫn nỗ lực liều mạng để tập luyện và nỗ lực hết mình để rèn luyện.

Mỗi cuối tuần, anh ấy sẽ đến khu rừng hoang vắng không một bóng người ở ngoại ô và tập luyện cho đến khi kiệt sức.

Ai sinh ra cũng là nhân vật chính trong cuộc đời, anh cũng không cam tâm nhất định chịu trở thành vai diễn phụ.

Anh ấy vẫn chưa gặp anh trai của mình trên sân đấu cơ mà.

Nếu là ngay ở chỗ này, phải dừng lại trước một đối thủ thậm chí còn thấp hơn mình một bậc, thì quả là.. hơi xấu hổ, đúng không?

* * *

Tô Diệu là người đầu tiên nhận ra rằng cậu nhóc này không đúng.

May mắn nhờ có chức năng phụ trợ của hệ thống, Tô Diệu có thể nhìn thấy sự thay đổi của nguyên năng trong mục tiêu được chỉ định. Vào lúc này, hắn có thể thấy rằng nguyên năng thể nội của Hậu Tinh Đào đang ngày càng thay đổi.

Tổng lượng tất nhiên không thay đổi -- ngay cả nguyên năng của Dị Năng Giả cũng phải tuân theo định luật bảo toàn năng lượng. Nhưng nguyên năng thể nội của Hậu Tinh Đào chắc chắn trở nên mãnh liệt hơn, và nếu cảm giác như phải so sánh nó.. Thì nó giống như một nồi nước sôi đang tiếp tục nóng lên sau khi sôi vậy.

Đây là kỹ năng thức tỉnh gì?

Hoặc là chiến pháp đặc biệt?

Còn chưa có động thủ mà đã thấy Hậu Tinh Đào há miệng, "Oa" nôn đầy máu ra đất.

Tô Diệu "?"

Tình huống gì đây? Là tự mình hại chính mình hả?

Chẳng lẽ anh ta luyện là Thất Thương Quyền thất truyền trên giang hồ đã lâu? Muốn đả thương địch thì phải làm mình bị thương trước?

Lúc này khí thế của Hậu Tinh Đào dường như hoàn toàn khác, anh đứng dậy, lau sạch vết máu trên khóe miệng, ánh mắt dường như đã bỏ đi mọi hoang mang, chỉ còn lại con dã thú tuyệt vọng được ăn cả ngã về không.

Sau khi nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, Hậu Tinh Đào di chuyển.

Ngay lúc anh ta đạp chân lên, sàn nhà bùng lên một âm thanh như một vật thể cùn, khí lãng bộc phát về hướng ngược lại, sỏi bắn ra như phi tiêu, thiếu niên biến mất ngay tại chỗ.

Tô Diệu chỉ cảm thấy bóng người trước mặt xẹt qua, khung khóa trong tầm mắt lập tức tiêu thất mất mục tiêu.

Nhưng Tô Diệu đã sớm thích nghi với tốc độ của Hậu Tinh Đào và biết rất rõ bộ pháp của anh ta. Thời điểm Hậu Tinh Đào biến mất, tâm trí của hắn ta đã nhanh chóng hiện ra quỹ đạo khả dĩ của đối thủ.

Nhưng lần này, Hậu Tinh Đào còn nhanh hơn!

Một vài tàn ảnh bao quanh Tô Diệu, một bóng đen nhanh nhẹn dường như đang cưỡi một cơn gió dữ dội, ngay cả trước khi Tô Diệu kịp tung ra cú đấm liền ép thẳng tới trước mặt!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện