Chiến Thần Xuất Kích

Chương 132


trước sau

Chương 132: Cậu Giang thần bí

Giang Cung Tuấn về tới nhà.

Nhưng trong nhà không có một ai, trước khi ra ngoài anh cũng không mang theo chìa khóa.

Anh cũng không được thêm vào nhóm zalo của nhà họ Đường, nên anh không biết tất cả mọi người trong nhà đều đi đến biệt thự lớn của nhà họ Đường rồi.

Anh gọi điện cho Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi đến Dược Phẩm Trường Sinh tìm Lâm Hân, muốn đặt một số đơn hàng.

Cô đang trên đường trở về nhà.

Bây giờ, cô mới thấy tin nhắn từ nhóm gia đình.

‘Cậu Giang thân bí?

“Quà sính lễ xa xỈ?’ Nhìn những món đồ sính lễ mà Đường Lăng gửi cho mọi người trong nhóm gia đình và những lời bình luận của mọi người, Đường Sở Ví lại suy nghĩ.

Không biết tại sao, nhưng bây giờ cô đang nhớ tới một người.

Đó là một người đàn ông đeo mặt ma.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Tiếng chuông điện thoại như kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, cô lập tức trả lời điện thoại: “Chồng à, có chuyện gì sao?”

“Sở Vi, em đang ở đâu? Ở nhà không có ai cả, anh lại không mang theo chìa khóa nên không vào nhà được”

“Em sắp về tới rõi, nửa tiếng nữa”

“Ừ”

Giang Cung Tuấn tắt điện thoại.

Sau đó, đứng ở cửa chờ.

Nửa tiêng trôi qua rất nhanh, một người quần áo gọn gàng, dáng vẻ xinh đẹp, người phụ nữ xuất hiện giống như một nàng tiên nữ ở cổng vào.

Giang Cung Tuấn đang ngồi xổm ở cửa, đứng lên, cười nói: “Vợ.”

Đường Sở Vĩ lấy ra chìa khóa mở cửa, sau khi vào nhà, lặng lẽ lấy ra một cái hộp đưa cho Giang Cung Tuấn, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Giấu đi, buổi tối dùng”

Giang Cung Tuấn nhìn thứ Đường Sở Vi đưa cho anh, kích động đến mức toàn thân run lên.

Đường Sở Vĩ nói: “Đúng rồi, hôm nay có người gửi sính lễ cho nhà họ Đường, nghe nói rất giá trị, ba mẹ đến đó rồi, chúng ta cũng đi xem thử đi”

“Ừ, được”

Giang Cung Tuấn mỉm cười.

Những thứ đó là quà anh muốn tặng cho Đường Sở Vi.

Đúng lúc cô vừa trở về.

Hai người cùng nhau đến biệt thự lớn của nhà họ Đường, khi đến nơi, ở trong đã có mấy chục người đang tụ tập.

Tất cả những người quan trọng của nhà họ Đường đều đã đến, còn có một số thông gia đặc biệt khác cũng đến tham dự.

Trong phòng khách cũng không ít những thùng gỗ, bên trong chứa toàn tiền mặt và một số đồ trang sức vàng bạc quý giá khác, còn có vài bộ quân áo đắt tiền.

“Ôi trời, cái này rõ chắc chắn là do cậu Ngụy tặng cho Sở Vi nhà ta đây mà”

Ngay khi Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi vừa bước vào trong, họ đã nghe thấy Hà Diệp Mai đang ồn ào.

Bà ta chống nạnh đứng trong phòng khách, hét lên với Đường Lỗi: “Ai nói cái này là của Đường Mỹ Oanh chứ? Bạn trai của Đường Mỹ Oanh là Liễu Súng của nhà họ Liễu. Dù nhà họ Liễu cũng có chút tiền, nhưng dám chi mạnh tay thế này chỉ có thể là nhà họ Ngụy, cậu Ngụy Trình thôi, có biết chưa hả? Đây thực sự chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi, giữa trưa còn đi đến nhà tôi, tặng chúng tôi nhiều quà như thế này”

Đường Tấn cũng lấy chìa khóa xe ra, khoe khoang nói: “Nhìn thấy không, đây là của anh rể, cậu Ngụy tặng cho đấy”

Nhìn thấy cảnh này, Đường Lăng lập tức cảm thấy lo lắng.

Còn Đường Mỹ Oanh thì đứng lên phản bác: “Người mang sính lễ đến nói rằng đây là của cậu Giang, không phải của cậu Ngụy. Chẳng nhẽ Đường Sở Vi có quen biết với cậu Giang giàu có nào hay sao?”

“Đúng vậy” Lúc này, Đường Lăng mới mở miệng: “Nói vậy chẳng lẽ, cậu Giang này không phải là Giang Cung Tuấn, con rể của các người hay sao?”

“Haha, cười chết “Làm sao có thể là Giang Cung Tuấn được chứ”

“Giang Cung Tuấn muốn tiền nhưng không có tiền, muốn quyền cũng không có nốt. Nghe nói đến tiền thuốc lá nó cũng phải hỏi Sở Vi đấy”

Nghe vậy, không ít người đều bật cười.

Khi Đường Sở Vĩ và Giang Cung Tuấn vừa bước vào trong thì nghe thấy những lời này.

Sắc mặt Đường Sở Vi trở lên khó coi.

Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi đi tới, lớn tiếng nói: “Những thứ này đều là đồ tặng Sở Vi”

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi vừa đi vào, Hà Diệp Mai lập tức đi tới, kéo Đường Sơ Vi đến bên cạnh bà ta, măng: “Giang Cung Tuấn, đồ vô dụng như cậu, ở đây làm gì vậy? Tôi đã nói rồi, cậu không xứng với Sở Vi, ngày mai phải ly hôn với con bé ngay”

“Mẹ…” Đường Sở Vi bất lực hét lên.

Giang Cung Tuấn bước tới, nói: “Cậu Giang gửi sính lễ đến chính là con, chỗ sính lễ đó cũng là để tặng cho Sở Vi”

Đường Sở Vi lập tức kéo Giang Cung Tuấn lại, nói nhỏ: “Đừng, đừng có mà nói lung tung”

Ngồi ở trên sô pha, Đường Thành Lâm nhướng mày liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn: “Thật sự, thật sự là cậu tặng sao?”

“Đương nhiên” Giang Cung Tuấn gật đầu.

“Nói dối” Đường Lăng hét ầm lên: “Cậu có tiền để làm chuyện này sao?”

Hà Diệp Mai cũng quát: “Giang Cung Tuấn, cậu đúng là không biết xấu hổ, chỉ vì cậu họ Giang nên cậu là người tặng chỗ sính lễ này được hay sao?”

“Đúng vậy” Đường Mỹ Oanh nói: “Đối phương cũng không nói muốn tặng cho ai. Đường Sở Vi thì đã kết hôn rồi, như vậy có thể không phải tặng cho Đường Sở Vị, cậu Giang thần bí hẳn là muốn tặng cho tôi.”

Đường Thành Lâm cũng không rõ, sính lễ này rốt cuộc là dành cho ai.

Bởi vì người tặng quà không nói, chỉ biết là do cậu Giang tặng.

Đường Thành Lâm nhìn Đường Sở Vi hỏi: “Sở Vi, cháu có quen biết cậu Giang nào có tiền sao?”

Đường Sở Vi hơi nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, có biết ạ”

Nghe vậy, rất nhiều người đều cùng nhìn về phía Đường Sở Vi.

Đường Thành Lâm đứng lên, hơi kích động hỏi: “Ai, là ai vậy?”

Đường Sở Ví liếc nhìn Giang Cung Tuấn, có hơi do dự.

Cô cũng không biết, mình có nên nói không, nếu như, Giang Cung Tuấn tức giận thì phải làm sao?

Đường Thành Lâm nói to: “Nói đi.”

Giang Cung Tuấn cũng nhìn Đường Sở Vị, nói: “Vợ à, em nói đi”

Đường Sở Vi gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là người mà cháu từng cứu mười năm trước. Anh ấy là người nhà họ Giang, còn tên anh ấy là gì, cháu cũng không biết”

“À, tôi nhớ rồi” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ đại sảnh, là Đường Khánh.

Mọi người nhìn về phía ông ta.

Đường Khánh nói: “Tôi nghe nói trước đây khi tập đoàn Long Đẳng bị phong tỏa, đã có một người bí mật tiếp quản nó. Đồng thời, không ít các công ty xí nghiệp dưới quyền của ba gia tộc lớn khác đều bị người đó lấy mất, mười năm trước chúng đã thuộc về nhà họ Giang”

Nghe đến đây, mọi người đều bất ngờ.

“Chuyện này tôi cũng biết, năm đó sau khi nhà họ Giang mất hết tất cả, tứ đại gia tộc đã tiếp quản cơ nghiệp của nhà họ Giang”

“Bây giờ toàn bộ đều đã rõ ràng rồi, chẳng lẽ nhà họ Giang đã trở lại rồi sao?”

“Không phải đều đã bị xử bắn rồi sao?”

“Vụ xử bản là giả. Nghe nói những người Sở Vi cứu được đều có lai lịch rất lớn. Tiêu Dao Vương hẳn là cũng có chút vội vàng. Sau đó, mới tùy ý tìm một tử tù để xử băn thôi”

“Chẳng lẽ, đó thực sự là sính lễ của người họ Giang mà Sở Vi đã cứu mười năm trước sao? Anh †a muốn kết hôn với Sở Vi sao?”

Mọi người trong nhà họ Đường đều bắt đầu bàn tán.

Đường Sở Vi cũng lên tiếng: “Cái gì, anh ấy thực sự còn sống sao?”

Đường Khánh lắc đầu: “

Chuyện này bác cũng không biết, bác chỉ nghe đồn, nghe nói có người đã tiếp quản một phần tài sản của tứ đại gia tộc, sau đó thành lập một tập đoàn hoàn toàn mới.

Hình như tên là tập đoàn Giang Long thì phải. Có lẽ ngày mai tin này sẽ xuất hiện trên tin tức đấy”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng không biết nói gì.

Anh tặng quà cho cô, nhưng tại sao lại thành ra liên quan đến người mà cô đã cứu từ mười năm trước thế này?

Người mà Đường Sở Vi cứu không phải chính là anh hay sao?

“Thật sự là tôi tặng những thứ này mà”

“Câm miệng” Hà Diệp Mai măng: “Mặc dù cậu họ Giang, nhưng cậu thực sự là người nhà họ Giang sao? Cậu có tiên sao?”

Đường Sở Vi cũng kéo tay anh, nói: “Chồng à, anh cũng bớt nói vài câu đi”

“Ôi trời”

Giang Cung Tuấn thở dài một hơi.

Tại sao lại như vậy chứ?

Thật sự quà là do anh tặng, tại sao mọi người lại không tin chứ?

Chẳng nhẽ, anh phải nói ra thân phận thực sự của mình hay sao?

Tặng quà mọi người còn không tin, nếu anh nói mình là Hắc Long, là ông chủ đứng sau thời đại, thì e rằng sẽ bị đuổi ra ngoài mất, hơn nữa anh có nói mọi người cũng sẽ không tin.

Sau khi suy nghĩ, anh quyết định không nói nữa, chọn cách im lặng.

Dù thế nào thì cậu Giang mà mọi người đang bàn tán kia vẫn là anh, nếu đã hiểu lầm thì cứ để mọi người hiểu lầm như vậy đi.

“Cho dù là ai tặng, con cũng không thể nhận sính lễ này được. Con đã có chồng rồi” Đường Sở Vi nói, nhưng không biết tại sao, khi nói lời này, cô có chút lo lắng.

Trong lòng cô vẫn mong được nhìn thấy cậu Giang thần bí này.

Cô rất muốn nhìn xem người mà cô đã cứu mười năm trước rốt cuộc là ai?

Muốn biết người đàn ông đeo mặt nạ đã cứu cô khỏi tay của Tiêu Chỉnh là ai?

Vẻ mặt của cô không thể qua được con mắt của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cau mày, trong lòng thầm nghĩ: ‘Chẳng lẽ Sở Vi thật sự thích mình khi đeo mặt nạ sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện