Chiến Thần Ngày Trở Lại

Mở Đầu Bất Lợi


trước sau



Một trận quyết chiến giữa hai cha con sắp diễn ra.

      Trần Thái Nhật nhìn sàn đấu trước mặt, trong lòng thầm thở dài.

      Tiêu Nam Thiên đã bị quyền lực che mờ mắt, trọng nam khinh nữ, từ trước đây đã đối xử không công bằng với con gái Tiêu Mai của mình.

      Loại người này nói lý lẽ với ông ta cũng vô dụng thôi.

      Tiêu Mai đường đường là con gái lớn của một gia tộc hạng nhất, cũng không hoàn toàn không biết võ công, thực lực chỉ ở mức giữa hạng hai và hạng ba.

      Nhưng Tiêu Nam Thiên ở đối diện đã là một cao thủ hạng chín.

      Khoảng cách giữa hai người về cơ bản là một con hổ và một chú thỏ, làm sao có thể thay đổi được.

      Trần Thái Nhật không quá lo lắng, anh đã quyết định không can thiệp vào trận đấu này.

      Đây là sự tôn trọng giành cho chị Tiêu Mai.

      Cái gì đã bị lấy mất, cô ấy sẽ tự mình lấy lại.

      Áo choàng rộng của Tiêu Mai gần như chạm đất, chẳng những không che mất dáng người, mà còn càng làm lộ ra vẻ ưu nhã, sang trọng, khí chất phi thường.

      Tiêu Nam Thiên nhìn sắc mặt bình tĩnh của đối phương, không khỏi cảm thấy ngờ vực.

      “Tiêu Mai! Mày định làm trò gì vậy? Mau qua đây chịu chết đi!”  

      Khuôn mặt dịu dàng vốn có của Tiêu Mai giờ phút này trở nên vô cùng lạnh lùng.

      “Bố, thực lực của con chỉ mới ở hạng hai, đến trận chiến như thế này mà bố cũng không dám chủ động tấn công, con thấy nhà họ Tiêu được bố dẫn dắt đã hoàn toàn mất đi khí thế võ công của nhà họ Tiêu năm nào rồi”.

      Hai mắt Tiêu Nam Thiên đảo quanh, ông ta bừng lên cơn tức giận.

      “Láo toét!”  
      Nói xong, liền giơ tay chuẩn bị tấn công.

      Đúng lúc này, ông ta đột nhiên liếc mắt nhìn Trần Thái Nhật bên cạnh.

      Trần Thái Nhật khẽ ngây ra một lúc, sau đó thở dài một hơi.

      “Gia chủ Tiêu, ông muốn ra tay thì cứ ra tay đi, tôi sẽ không bất ngờ tấn công ông giữa chừng đâu”.

      Trần Thái Nhật đứng ở đó, quả thực không có ý định nhúng tay vào trận chiến, tuy nhiên, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng, dường như chỉ cần một động tác nhẹ là có thể nhanh chóng lấy đi mạng của người khác.

      Mỗi một tế bào trong cơ thể Tiêu Nam Thiên đều đang co giật, nói cho ông ta biết rằng người này vô cùng nguy hiểm.

      Cảm giác này khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng, giống như bị dí súng vào đầu trong một cuộc thi.

      “Trần Thái Nhật! Có bản lĩnh thì cậu dùng tính mạng của cả nhà cậu để thề đi, thề rằng tuyệt đối sẽ không can dự vào trận đấu này, nếu như làm trái lời thề, thì bị sét đánh vỡ đầu!”  
      Ngay khi những lời này được thốt ra, hai mắt Trần Thái Nhật lập tức nheo lại, sát khí vô tận nổi lên.

      “Tiêu Nam Thiên, ông muốn đánh thì đánh nhanh lên, nói thêm một câu nữa, có tin tôi đứng im ở đây cũng chặt đứt được cái đầu ông xuống không?”  
      Ngay khi Trần Thái Nhật vừa nói xong, mặt đất xung quanh rung lên như động đất.

      Tiêu Nam Thiên như bị sét đánh, không dám nói gì thêm.

      Ông ta vừa phát hiện ra một sự thật tuyệt vọng.

      Nhà họ Tiêu hoàn toàn không có tư cách thương lượng với Trần Thái Nhật.

      Một câu nói đã bị uy hiếp đến chết.

      Chỉ còn cách chiến đấu thôi.

      Tiêu Nam Thiên trầm mặc nửa giây.

      “Tiêu Mai, chịu chết đi!”  
      Nói xong, hai chân phát lực mạnh mẽ.

      Tiêu Nam Thiên là cao thủ hạng chín, ông ta biến mất khỏi sàn đấu trong tích tắc.

      Ánh mắt của Tiêu Mai chợt lóe lên, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

      Đột nhiên, bốn bóng hình bỗng xuất hiện xung quanh Tiêu Mai.

      Tiêu Nam Thiên phân thành bốn bóng hình, đây hình như là thuật phân thân, và bắt đầu di chuyển chậm rãi xung quanh Tiêu Mai.

      Trần Thái Nhật cong môi.


      Tốc độ này đúng là không tồi.

      Trông giống như bốn bóng hình, nhưng nó thực sự là những dư ảnh được tạo ra khi di chuyển nhanh.

      Tiêu Nam Thiên bao vây Tiêu Mai với tốc độ cực nhanh, và có thể tấn công từ mọi hướng bất cứ lúc nào.

      Mà Tiêu Mai đứng ở giữa lúc này trông có chút lo lắng, hai tay nắm chặt, chuẩn bị sẵn sàng tư thế nghênh chiến.

      Lúc này, một tia hoảng sợ lóe lên trên mặt Tiêu Mai, nhưng bây giờ muốn quay đầu đã không kịp nữa rồi.

      Thân ảnh của Tiêu Nam Thiên xuất hiện trong nháy mắt, chỉ cách lưng Tiêu Mai chưa đầy hai mét.

      Một cú đấm mạnh mẽ được tung ra, đấm thẳng vào giữa lưng của Tiêu Mai.

      “Xé gió!”  
      Một tiếng gầm vang lên, nắm đầm của Tiêu Nam Thiên chấn động không khí, giống như một tên lửa phá vỡ xiềng xích của sóng âm thanh.

      Ở đầu nắm đấm, không khí bắt đầu chuyển sang màu đỏ, tốc độ này khiến người ta không khỏi kinh ngạc.

      Cao thủ cấp chín, quả là danh xứng với thực.

      Cú đấm này cho dù là tảng đá thì cũng sẽ bị bào mòn.

      Tiêu Nam Thiên muốn lập tức giết người, không hề có ý nương tay nào.

      Chỉ cần Tiêu Mai chết, nhà họ Tiêu vẫn là của ông ta, ông ta vẫn là tộc trưởng của bốn gia tộc lớn trong nước, ông ta sẽ được hưởng quyền lực mạnh mẽ và địa vị giàu có vô song.

      Ham muốn này khiến khuôn mặt ông ta trở nên vô cùng dữ tợn.

      Cú đấm này với tốc độ nhanh như chớp nhưng không hề có chút sai lệch, trực tiếp đấm thẳng vào lưng của Tiêu Mai.

      Khúc Lan Phi đứng bên cạnh, hét lên một tiếng kinh hãi.

      “Chị Mai!”  
      “Binh!”  
      Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên, giống như tiếng chuông ban mai trong chùa, khiến toàn thân run lên.

      Chuyện khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.

      Hai mắt Tiêu Nam Thiên trợn trừng, miệng há hốc to đến mức có thể nhét vừa một quả bóng.

      Sau cú đấm kinh thiên động địa vừa rồi, Tiêu Mai vẫn bình an vô sự!  
      “Rắc!”  
      Có tiếng xương vỡ vụn.

      Tiêu Nam Thiên đột nhiên cảm thấy một cơn đau dữ dội, ông ta vội vàng lùi về phía sau, lùi mấy bước mới giữ vững được thăng bằng.

      Ông ta xoa cổ tay, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi.

      Tiêu Mai chậm rãi xoay người, bộ dạng như vừa thoát khỏi một kiếp nạn, thở phào nhẹ nhõm một hơi.


      “Phù, vẫn ổn vẫn ổn”.

      Tiêu Nam Thiên nhìn tay phải của mình.

      Da thịt không thể chịu được nữa, xương bàn tay còn đang nứt ra, không cách nào dùng sức được.

      Mười ngón tay nối với trái tim, Tiêu Nam Thiên gắng chịu cơn đau, mồ hôi túa ra như mưa.

      Khổ luyện Thiết Bố Sam?  
      Bất khả xâm phạm?  
      Xác thịt Kim Cang Bất Hoại?  
      Tiêu Nam Thiên không thể hiểu được tại sao Tiêu Mai là người không biết võ công lại có thể dùng phản lực để làm mình bị thương.

      Trừ phi…  
      Tiêu Nam Thiên liếc mắt sang nhìn Trần Thái Nhật đang đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy sợ hãi.

      Lẽ nào dưới sự hướng dẫn của Trần Thái Nhật, võ công của Tiêu Mai đã tăng lên hạng chín chỉ trong vòng sáu tháng ngắn ngủi?  
      Cao thủ cấp chín có thể sản xuất ra hàng loạt như vậy sao?  
      Dường như cảm nhận được sự sợ hãi trong mắt Tiêu Nam Thiên, Trần Thái Nhật khẽ mỉm cười.

      “Gia chủ Tiêu, chỉ riêng hôm nay, ông động vào người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không truy cứu, cơ hội như vậy thì đừng lãng phí nhé, nếu là ngày mai cái mạng của ông không còn nữa đâu”.

      Lời này vừa dứt, Tiêu Nam Thiên đột nhiên trở nên lo lắng vô cùng.

      Cứ nghĩ rằng trận chiến này là để giành chức gia chủ nhà họ Tiêu, mình nắm chắc phần thắng trong tay rồi.

      Nhưng giờ lại giống như một cơn ác mộng.

      Tiêu Nam Thiên tập trung tinh thần lại, từ từ đứng lên.

      Một nguồn năng lượng mạnh mẽ bắt đầu ngưng tụ từ mọi hướng.

      Cao thủ cấp chín muốn liều mạng rồi!  
      Tiêu Mai cũng cảm nhận được sự quyết tâm của đối phương, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.

      Xem ra đứa con gái này không có cũng chẳng sao.

      Trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Tiêu Mai chậm rãi lấy ra thứ gì đó từ sau áo choàng lớn.

      Tiêu Nam Thiên nhìn chằm chằm.

      Thứ mà người đẹp đó lấy ra lại là một chiếc… mũ bảo hiểm nhỏ!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện