Chiếm Hữu ~ [[Nữ Nam, Cao H]]

Chương 3. Cung Chủ


trước sau

Advertisement
Mộ Ly Ca kế nhiệm chức vị cung chủ chưa lâu dù cho từ nhỏ đã tiếp xúc với những chính sự mà cung chủ của Ngọc Thanh cung phải xử lý thì đối với nàng nó vẫn còn khá nhiều và chưa quen lắm. Thiên hạ bên ngoài chỉ biết Ngọc Thanh cung xa lánh thế sự nhưng lại không biết rằng thế lực đứng sau Lăng Vân các, một tổ chức thương nghiệp giàu có bậc nhất ở lục địa Doanh Châu này do Âu Dương Tử Trực đứng đầu lại chính là họ. Sản nghiệp của Lăng Vân các được xây dựng từ đời cung chủ thứ ba cho đến nàng là cung chủ kế nhiệm đời thứ sáu, sản nghiệp trải khắp lục địa Doanh Châu và mọi ngành nghề kinh doanh đều có. Thậm chí Lăng Vân các còn mở rộng sản nghiệp ra cả đường hàng hải với đội thuyền buôn mang tên Thương Ngân hiệu nổi tiếng trên biển. Tuy Ngọc Thanh cung nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh hầu như xa lánh với đời nhưng mật thám của Ngọc Thanh cung lại nhanh nhạy bật nhất tên là Điệp Chỉ Doanh, đứng đầu là doanh chủ Lưu Trường Khanh. Vì thế không lạ gì Ngọc Thanh cung vẫn có thể ngày càng bành trướng thế lực vươn ra khắp lục địa này.

Mỗi ngày đều phải xử lý núi công việc và đóng sổ con phải xem thế này thì đúng là phiền não vô cùng, Mộ Ly Ca thiết nghĩ nàng hóa ra còn bận hơn cả hoàng đế nữa ấy chứ vì hoàng đế có thể tìm nhiếp chính vương hoặc đại thần nào đó nhiếp chính, còn không thì giao cho thái tử xử lý trong khi nàng chỉ có một mình loay hoay với những vật vô tri giác này. Dù than thở thế nào thì nàng cũng đã xem hết những sổ sách và mật báo hôm nay, có thể về Thanh Vân điện nghĩ ngơi được rồi.

Không biết vật nhỏ của nàng đang làm gì, nhìn vẻ mắt lúc xấu hổ của hắn thật khơi lên hứng thú trêu chọc của nàng mà. Chính bản thân Mộ Ly Ca cũng không biết thì ra khi mình nghĩ về tiểu nô lệ ấy bất giác nàng khẽ mím môi vẽ ra một nụ cười như có như không mà ngay cả nàng cũng chưa chắc nhận ra được. Nghĩ như vậy, Mộ Ly Ca thả nhẹ cước bộ rời khỏi thư phòng ở Đào Nguyên cư sau đó dùng khinh công thong thả trở về phòng chính ở Thanh Vân điện. Đẩy cửa, Mộ Ly Ca liền nhìn thấy tiểu nô lệ đang dùng tư thế quy chuẩn nhất mà quỳ bên cạnh giường của nàng, trên người vẫn còn những vết hồng ngân do roi đánh để lại gợi lên dục vọng muốn chà đạp hắn trong nàng, làm hắn khóc, làm hắn đau, khiến hắn phải thật chật vật cầu xin nàng tha thứ,...

Lý Như Phong còn đang chìm trong những suy nghĩ của bản thân nhưng thính lực của một người luyện võ từ nhỏ như hắn thì việc có thể nghe được tiếng bước chân của nàng khi bước đến hành lang bên ngoài phòng không có gì là khó cả. Vậy nên hắn nhanh chóng trấn tỉnh lại bản thân và dùng tư thế quỳ đúng quy chuẩn nhất để đón tiếp nàng - chủ nhân của hắn. Nhìn thấy nàng mở cửa ra, sau đó là dáng người mảnh mai yểu điệu trông mong manh như cành liễu ấy không hiểu sao lại làm tim hắn đạp thật nhanh, có lẽ vì sợ nhưng cũng có lẽ vì hắn có rung động với nàng. Cũng chính dáng vẻ như thế này của nàng mà hắn còn từng cho rằng nàng là một cô nương yếu đuối nhưng sự thật lại khiến hắn lâm vào tình huống như hôm nay.

"Hạ nô tham kiến chủ nhân"

Nói rồi hắn cung kính dùng đại lễ để chào nàng, đây là những gì tỳ nữ Vãn Nhi ở Thanh U các đã dạy hắn khi nãy, trước mặt chủ nhân thì phải cung kính, làm hài lòng chủ nhân và không được làm trái ý với chủ nhân. Chưa bao giờ hắn nghĩ đến hắn sẽ phải học những quy tắc này để lấy lòng một người khác như một con chó luôn quẩy đuôi mừng chủ nhân của nó trở về.

Mộ Ly Ca thấy hắn biết quy cũ như vậy lại học rất nhanh tuy nhiên trong ánh mắt của hắn vẫn còn chất chứa sự quật cường không dễ bị khuất phục dù cho bây giờ hắn gọi dạ bảo vâng với nàng nhưng nàng nhận ra hắn chỉ đang ẩn nhẫn chờ cơ hội để rời đi thôi. Nếu đã như vậy thì nàng càng phải khiến hắn vạn kiếp bất phục mãi mãi không có cách nào thoát ra được sự khống chế của nàng. A Uyên à A Uyên, đây là số kiếp cũng là định mệnh của ngươi.

Nàng chậm rãi bước đến trước mặt hắn, khom người ngồi bên cạnh hắn, tay phải khẽ nâng gương mặt hắn lúc này đã không còn tái như trước nữa mà có mấy phần khí sắc nên trông lộ ra mấy phần ôn nhuận hơn. Lý Như Phong được ca ngợi là mỹ nam đệ nhất của Đại Chu quốc, đồng thời là người ưu tú nhất trong các hoàng tử của Chu Minh đế, hắn mang vẻ đẹp vừa rắn rỏi do được rèn dũa nơi sa trường lại không kém phần ôn nhu yêu mị, mà trong mắt nàng hắn giống như một tiểu tinh linh mong manh khiến nàng vừa muốn nâng niu lại vừa muốn phá hủy nó đi.

"Rất tốt. Xem ra A Uyên học rất nhanh nhỉ?"

"Tạ ơn chủ nhân khen thưởng".

"Thấy ngươi ngoan như vậy bổn cung chủ sẽ thưởng cho ngươi".

Lý Như Phong không hiểu Mộ Ly Ca muốn làm gì, vì nàng có tính cách và suy nghĩ luôn khác người khiến hắn muốn đoán cũng không đoán được. Chỉ thấy nàng nhấc tay lên, động tác nhanh như chớp liền xuất hiện tấm lụa màu đỏ trong tay sau đó nàng dùng nó quấn chặt lấy hai tay hắn trói ngược sau lưng. Hắn vẫn còn đang trong tư thế quỳ gối bên chân nàng tuy bị trói nhưng vẫn phải giữ tư thế quỳ đúng chuẩn. Nàng dùng mảnh vải đen bịt kín mắt của hắn lại, che đi tất cả tầm nhìn của hắn, lúc này khi thị giác không còn thì những giác quan khác sẽ được phóng đại lên gấp mấy lần, cơ thể cũng sẽ nhạy cảm hơn rất nhiều.

Lý Như Phong cảm nhận hơi thở nóng hổi của nàng phả bên tai, bàn tay nàng vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, bàn tay nàng lạnh như băng khẽ chạm vào từng tấc da thịt của hắn từng động tác của nàng nhẹ như lông tơ khẽ vuốt lên từng nơi nhạy cảm nhất của hắn khiến yết hầu của hắn không ngừng lên xuống.

"Ta sẽ cùng ngươi chơi một trò chơi rất thú vị...".

Mộ Ly Ca vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt không thể hiện cảm xúc gì nhưng những lời nàng nói lại như chiếc búa ngàn cân sắp giáng vào người hắn vậy làm hắn thấp thỏm bất an không thôi. Tiếp theo Mộ Ly Ca kéo hắn đứng dậy đi đến bên giường lớn sau đó đẩy hắn ngã xuống nệm dày êm ái kia như một con rối mặc người điều khiển.

Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn khiến hắn cảm nhận rõ ràng về sự hiện diện của nàng ngay cạnh bên hắn. Nhẹ đưa tay mơn trớn hắn từ trên xuống dưới, khẽ trêu chọc cơ thể nhạy cảm với sự đụng chạm của hắn vào lúc này, châm từng mồi lửa nhỏ, từng chút từng chút một khơi gợi lên dục niệm trong hắn.

"A Uyên, bổn cung chủ lệnh cho ngươi tẩy rửa sạch sẽ. Vậy ngươi đã tẩy rửa sạch sẽ chưa?".

"Hạ nô...ưm...đã tẩy rửa sạch sẽ rồi... thưa chủ nhân"

"Vậy còn chỗ này thì sao?"

Vừa nói tay nàng vừa lướt đến nơi tư mật của nam nhân, nhẹ nắm lấy nam căn của hắn vuốt ve lên xuống mà hỏi.

"Ha...ư...Đã tẩy rửa sạch sẽ rồi thưa chủ nhân...ưm..."

Nhìn thấy hắn nuốt nước, yết hầu lên xuống nhanh hơn, cố kiềm chế bản thân không phát ra tiếng rên rỉ kia thì càng làm nàng tăng thêm hứng thú bắt nạt hắn. Động tác của nàng càng thêm phần vuốt ve mơn trớn hơn nữa. Nàng kề sát đôi môi đỏ hồng căng mịn của mình lên vành tai hắn, động tác nhỏ này vậy mà lại kích thích hắn khiến hắn run rẩy toàn thân như có một luồng điện chạy qua, nàng khẽ thì thầm:

"Vậy còn ở đây thì sao?"

"Ah...ha... Chủ...ưm... Chủ nhân"

Tay nàng vuốt ve lên cánh mông đầy dấu hồng ngân từ trận đòn roi trước đó nhìn thập phần yêu diễm, nàng xoa vào khe mông của hắn, sờ lên từng nếp gấp của cúc động hồng hào e ấp chưa từng được chạm vào.

Lý Như Phong thật sự giật mình kinh hãi khi tay nàng chạm vào cúc huyệt của hắn, vì thị giác bị hạn chế nên xúc giác lại càng đặc biệt nhạy bén, hơn nữa nơi nàng chạm vào là nơi yếu ớt cùng nhạy cảm nhất của nam nhân khiến hắn phải cố kiềm chế từng tiếng thở dốc và rên rỉ. Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này, nơi tư mật đó của hắn cũng chưa từng có ai dám đụng chạm vào như thế, vậy nên cảm giác của hắn lúc này chính là bất an và lo sợ.

"Đã...đã tẩy rửa sạch sẽ rồi, thưa chủ nhân".

"Thật ngoan".

Mộ Ly Ca thở ra hơi nóng lên cổ hắn khiến hắn run rẩy toàn thân, một tay xoa nắn lên một bên khỏa nhũ tiêm đỏ hồng giờ đây đã cương cứng của hắn, tay còn lại thì nhẹ vuốt ve từng múi cơ bụng săn chắc màu đồng của hắn từ trên xuống dưới. Lý Như Phong theo từng cái chạm tay của nàng mà bị khơi dậy lên dục vọng của bản thân, bàn tay nàng du tẩu đến đâu liền như châm lên ngọn lửa ở nơi đó. Đối với một chủ soái từng tung hoành trên sa trường bao năm như hắn thì không thể nào chưa từng biết đến chuyện phòng the của nam nữ nhưng riêng bản thân hắn lại thật sự chưa từng được nếm trải qua loại chuyện này.

"A...ha... Chủ...chủ nhân... Đừng...mà.."

Bỗng chốc bàn tay của nàng nắm lấy nam căn của hắn mà lên xuống lúc nhanh lúc chậm tạo nên từng cơn khoái cảm như sóng triều ập đến còn hắn lại như một con cá mắc lưới mà không ngừng giãy giụa. Ngọc hành của hắn không ngừng tiết ra dịch thể trong suốt chảy trên tay nàng, hai đầu nhũ của hắn được nàng thay phiên chăm sóc đã sưng đỏ lên như hai nụ anh đào đáng yêu khiến nàng càng muốn ức hiếp hắn. Trên làn da hắn là từng dấu hồng ngân gặm cắn mà nàng để lại.

"Ha...a...xin...người... Chủ nhân... Xin người...a...ưm...."

Hai tay không ngừng xoa nắn lên xuống mà khi nghe lời hắn rên rỉ nàng lại càng tăng nhanh động tác đưa hắn đến cao trào nhanh hơn.

"Xin...người mà chủ...nhân... Hạ nô...chịu không nổi. Ha...ưm...a.. a..."

Lý Như Phong dưới bàn tay của nàng không ngừng rên rỉ mà đạt được cao trào, một dòng dịch trắng đục bắn ra đồng thời hạ thể hắn cũng ưỡn về phía trước thở dốc.

Nhìn Lý Như Phong vừa đạt cao trào trong tay mình lúc này đang run rẩy, cơ thể mẫn cảm tựa vào lòng nàng. Mộ Ly Ca trêu đùa nắm lấy nam căn của hắn nhẹ lên xuống kích thích cơ thể vốn mẫn cảm vì vừa cao trào giật nảy mình, nàng còn dùng dịch thể của hắn bôi trơn lên tiểu huyệt chật khích nhỏ bé của hắn thuận lợi len lỏi một ngón tay vào trong mà khuấy động nó.

"Không, đừng mà chủ nhân...a...hơ..."

Biết nàng đang muốn làm hì tiếp theo Lý Như Phong lắc đầu ngầy ngậy cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt để phản kháng vì hắn không muốn bị chạm vào nơi đó, đây là sự tôn nghiêm cuối cùng hắn muốn được giữ lại.

Không để tâm đến sự phản kháng của hắn, từ một ngón tay nàng tăng lên hai, ba ngón thay nhau khuếch trương lỗ nhỏ chật hẹp hồng hồng đáng yêu kia. Sự kích thích cực độ này làm sao Lý Như Phong có thể chịu nổi được đây. Hắn khẽ rên lên, tiếng rên rỉ của hắn như liều thuốc khiến nàng càng có hứng thú chơi đùa hắn ác ý hơn nữa.

"Ha...ưm...đừng mà...dừng...a..."

"A Uyên như thế này là muốn ta dừng hay là đừng có dừng, hả?"

Biết hắn xấu hổ nhưng nàng vẫn cố ý hỏi hắn bắt hắn trả lời nàng những câu hỏi khiến hắn chỉ muốn chết đi cho xong. Vừa hỏi nàng còn cố tình không ngừng ấn vào điểm nhảy cảm bên trong của hắn, khiến hắn phải ưỡn cong người vì quá kích thích.

"Ưm...a...ah...chủ nhân..."

"Sao thế? Lời ta hỏi A Uyên lại dám không trả lời ta sao?"

Lời nói của Mộ Ly Ca nhẹ nhàng nhưng lại chưa nồng đậm sự uy hiếp tinh thần cực lớn với hắn, Lý Như Phong cảm thấy vô cùng khuất nhục nhưng vẫn phải mở miệng trả lời nàng.

"Xin chủ nhân...dừng lại...ưm"

"A Uyên
Advertisement
muốn ngừng sao? Vậy được!"

Nói rồi nàng thật sự dừng lại rút tay ra không tiếp tục khuấy động nữa, đồng thời từ trong chiếc hộp gỗ cạnh giường lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, sau đó lấy từ bên trong ra một viên thuốc màu đỏ nhanh chóng nhét vào tiểu huyệt của hắn viên thuốc sau khi được nhét vào liền lập tức tan ra thấm vào cơ thể.

Mộ Ly Ca hứng thú ngồi một bên nhìn Lý Như Phong lúc này vẫn nằm trên giường thở dốc mà không hề biết rằng thứ nàng vừa nhét vào cơ thể hắn chính là mị dược do nàng chế tạo.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Lý Như Phong cứ cho rằng nàng thật sự buông tha cho hắn nhưng lúc này đây hắn cảm nhận được một nguồn nhiệt bốc lên từ đan điền rồi khắp cả cơ thể đều nóng lên, đặc biệt là hậu huyệt vừa tao vừa ngứa như bị cả ngàn vạn con kiến cắn xé mà bản thân hắn lại không thể tự mình làm giảm đi cảm giác khó chịu đó được. Một khắc trôi qua đối với hắn cứ như vô tận vì chìm đắm trong sự giầy vò trừng phạt này, hắn vặn vẹo cơ thể muốn được thoải mái hơn một chút nhưng càng cử động lại càng khó chịu gấp trăm lần.

"Ưm...ha..."

Bản thân hắn không thể tự kiềm chế được mà phát ra từng tiếng thở gấp cùng âm thanh rên rỉ ái muội như cầu mong được nàng chạm vào. Nhìn thấy miếng mồi ngon đặt trước mắt làm say lòng người nhưng nàng vẫn kiên nhẫn chờ hắn mất đi lý trí chủ động cầu nàng, tự mình dâng hiến cho nàng hưởng dụng lại càng hấp dẫn hơn.

"Thật ngứa...khó chịu quá...a... ưm..."

Mộ Ly Ca tiến sát lại gần bên cổ hắn cố tình dụ hoặc mà hỏi hắn:

"A Uyên có chỗ nào không thoải mái sao? Nói cho bổn cung chủ biết, ta sẽ giúp người..."

"Chủ nhân...ưm, A Uyên...ha...khó chịu lắm... giúp hạ nô...a...ha.."

Giọng nói của nàng như cọng rơm cứu sinh của hắn, hắn khẩn thiết cầu xin nàng, cố gắng vặn vẹo cơ thể chuyện động gần sát bên nàng muốn nàng giúp hắn thư thái hơn mà ngược lại càng khiến hắn dục cầu bất mãn, từng trận rên rỉ không kiềm chế được nữa từ miệng hắn vang lên.

Biết rằng thời gian càng trôi qua với hắn là sự giày vò càng thêm thống khổ, nàng vẫn không gấp gáp mà vẫn ung dung dùng những câu hỏi xấu hổ buộc hắn trả lời, muốn chính hắn phải bỏ đi thứ gọi là tôn nghiêm của bản thân cam tâm tình nguyện làm một nô lệ bên cạnh nàng cả đời.

"Vậy...ta làm sao giúp ngươi đây?"

"Giúp A Uyên...a...chạm vào nơi đó...a...ha"

"Nơi nào á? Ngươi không nói thì làm sao ta biết được, đúng không?"

Vừa nói tay nàng đặt lên cơ ngực rắn chắc của hắn rồi từ từ di chuyển chậm rãi xuống từng tấc da thịt nay đã ủng hồng và ướt đẫm mồ hôi.

"A Uyên muốn bổn cung chủ chạm vào nơi này? Nơi này hay...nơi này?"

Chạm vào cơ bụng của hắn, chạm vào tuyến nhân cư của hắn, chạm vào nam căn của hắn nhẹ lên xuống khiến hắn thoáng run lên.

Lý Như Phong gắng sức lắc đầu không phải, hắn muốn là nơi đó..tiểu huyệt của hắn thật ngứa thật khó chịu, từng cái đụng chạm của nàng chỉ càng làm hắn thêm khó chịu mà thôi.

"Ồ...không phải sao? Hay là nơi này nhỉ?"

Nàng xoa từng nếp gấp nơi cúc huyệt đỏ hồng đang mấp máy đến ướt át như đang khóc của hắn làm hắn thoáng rên lên một tiếng.

"Ưm...ha...chủ nhân...chủ nhân..."

Cho một ngón tay vào khuấy đảo nơi mật huyệt đầy nước ẩm ướt kia, nhìn vật nhỏ không khống chế được bản thân mà bật thốt ra từng tiếng rên rỉ động lòng người, đôi mắt lúc này đã không còn tiêu cự mà đã nhiễm lấy hương vị sắc tình mơ hồ. Nàng tăng từ một ngón tay thành hai rồi ba, bốn ngón không ngừng kích thích tiểu huyệt phấn nộm hồng hồng đáng yêu của hắn. Khi nàng tìm thấy và chạm được một điểm gồ lên khá nông bên trong tiểu huyệt thì hắn liền bật thốt tiếng rên lớn hơn, nàng liền biết đây chính là điểm nhạy cảm nhất của hắn liền không hề nương tay mà tàn sát vào điểm nhạy cảm đó.

"Ah...a...a...ha....chủ...nhân.... xin người mà.... đừng đụng...ah..."

"Nếu ta không đụng vào nơi này thì sao có thể làm A Uyên thoải mái được chứ?".

Nói rồi nàng còn không quên thêm chút lực ấn vào điểm nhạy cảm kia

"A...ha..."

Hắn liền không kiềm được mà hét lên cao trào lần thứ hai trong sự sung sướng. Cả cơ thể đỏ ửng và mềm nhũn vô lực thở dốc trên giường không thôi nhưng sự khó chịu trong cơ thể lại không có giảm đi ngược lại ngày càng tăng thêm. Thần trí hắn lúc này trống rỗng không thể nghĩ được gì, hắn thật sự rất mệt chỉ là cơ thể này đã không còn nghe sự điều khiển của hắn nữa. Cũng không trách được vì mị dược nàng cho hắn dùng chính là thứ làm thức tỉnh cổ độc trong người hắn vậy nên cũng chỉ có nàng mới giải được mà thôi.

"Thật khó chịu... chủ nhân..."

"Cầu xin ta. Bổn cung chủ sẽ giúp ngươi".

"Cầu xin người, chủ nhân... Cầu xin người giúp A Uyên..."

Lý Như Phong lúc này đã không còn kiểm soát được bản thân cùng lời nói của mình nữa rồi, hắn cầu xin nàng như một kẻ hèn mọn hoàn toàn phục tùng dưới chân nàng, khát cầu nàng thỏa mãn dục vọng của hắn.

Mộ Ly Ca nghe được những gì nàng muốn thì khẽ mỉm cười hài lòng, đưa tay nhẹ nhàng cởi váy áo của mình lộ ra làn da trắng mịn màng, mái tóc đen dài thướt tha càng tôn lên làn da trắng của nàng. Điều bất ngờ nhất chính là nơi bộ phận bí mật của nàng lại có thêm ngọc hành của nam nhân, nàng chính là long phượng nhân trong truyền thuyết hiếm có trên đời. Ngọc hành của nàng trắng như ngọc lại trơn mịn như sứ, cơ thể nàng luôn toát ra mùi hương thanh lãnh khí chất như tiên không nhiễm chút bụi trần.

Nàng nâng mông hắn lên, để hắn trong tư thế nửa quỳ nửa nằm sấp, đầu áp xuống đệm dày còn đôi tay vẫn bị trói sau lưng. Biết tiểu huyệt của hắn đã được chuẩn bị kỹ nên nàng không chút do dự dùng lực đâm vào chạm đến điểm nhạy cảm của hắn, đôi tay nàng nắm lấy vòng eo săn chắc của hắn sau đó liền không chút ngưng nghỉ mà trừu động bên trong huyệt động ấm nóng của hắn.

"A...a...ha...đừng....ưm... A...quá sâu...ha... Đừng mà...ưm...a... chậm chút...ưm...ha.."

Lý Như Phong bật thốt ra những lời nói mê man trong cơn mê khi bị nhấn chìm trong bể dục vọng như không có hồi kết, hắn rên rỉ dưới thân nàng, bịt mắt của hắn ướt đẫm vì nước mắt sinh lý không biết lúc nào đã tuôn ra. Từng cú thúc mạnh mẽ của nàng đều đâm đến điểm nhạy cảm nơi sâu nhất của hắn, mang theo từng tiếng rên đầy khoái cảm nhục dục tràn ngập căn phòng. Đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự vui sướng khi hoan ái là như thế nào.

Từng giọt mồ hôi trên hai cơ thể không ngừng ngưng đọng trên gương mặt của hắn và nàng, Lý Như Phong cảm giác đôi chân như tê dại không còn là của mình còn giọng nói của hắn cũng khản đặc đi vì liên tục rên rỉ từng tiếng kêu giường kiều mị thì lúc này nàng mới ngừng lại rút ra khỏi tiểu huyệt của hắn. Mộ Ly Ca đỡ hắn dậy tựa vào lòng của nàng, nâng tay kéo mở bịt mắt cùng trói buộc trên tay cho hắn. Phải mất một lúc thì Lý Như Phong mới làm quen được với ánh sáng xung quanh, trước mắt hắn vẫn là gương mặt tuyệt mỹ lạnh như băng của nàng chỉ có điều lúc này trên gương mặt ấy cũng nhiễm chút sắc ủng hồng khiến hắn càng si mê, hắn có cảm giác nơi cổ họng khô khốc bất giác khẽ nuốt nước miếng. Tất cả những hành động của hắn đều được nàng thu vào mắt, nàng khẽ nâng cằm hắn để hắn ngước lên nhìn thẳng vào nàng, từng được nét trên gương mặt hắn đều như được khắc họa vào đáy mắt nàng không bao giờ phai nhạt cứ như dù có trải qua biển hải nương dâu, vật đổi sao dời như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không bao giờ quên hắn.

Điều mà Lý Như Phong không ngờ được chính là nàng lại đặt lên đôi môi đã nhợt nhạt của hắn một nụ hôn ban đầu là nhẹ nhàng như gió thoảng dần dần lại càng nồng nhiệt đậm sâu, mà hắn ngược lại cũng không cưỡng lại nụ hôn này, hắn cùng nàng dây dưa kéo dài nụ hôn cho đến khi bản thân hắn gần như sắp không thể thở được nữa thì nàng mới chịu dừng lại. Sau khi nụ hôn kết thúc, Mộ Ly Ca nghiêng mình đè lên người Lý Như Phong, tay trái nắm lấy hai cổ tay hắn giơ lên khỏi đầu mà giữ chặt, thân mình chen vào giữa đẩy hai chân hắn tách rộng ra, còn tay phải không ngừng xoa nắn hai khỏa anh đào đã bị dày vò đến đáng thương trước ngực hắn, hạ thân như vũ bão lại từng hồi từng hồi tập kích vào tiểu huyệt sưng đỏ mẫn cảm ấy.

"Ha...a... đừng...mà chủ nhân... hạ nô... chịu không nổi...ah...a"

Mộ Ly Ca không ngừng đâm mạnh, sau đó nàng bật thốt lên một câu như nói cho Lý Như Phong nghe hoặc cũng có thể là tự nói cho bản thân nghe.

"A Uyên à A Uyên, cả đời này ngươi chỉ có thể là người của ta".

Cuộc hoan ái vẫn tiếp tục, Lý Như Phong như một con thuyền lênh đênh không rõ phương hướng mặc cho từng đợt sóng tình của nàng đưa đẩy. Không biết đã trải qua bao lâu cuối cùng nàng cũng thỏa mãn mà dừng lại còn hắn lúc này đã vô lực đến ngất đi, cả người ướt đẫm.

Truyện convert hay : Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện