Chiếm Hữu ~ [[Nữ Nam, Cao H]]

Chương 2. Hồng Y Nữ Tử


trước sau

Advertisement
Tính theo canh giờ thì chắc cũng tới lúc tiểu nô lệ của nàng đã tỉnh lại rồi, Mộ Ly Ca dùng khinh công tuyệt diệu của mình nhanh chóng trở về Thanh Vân điện của mình muốn nhìn xem tiểu nô lệ kia thế nào. Một trong những tuyệt kỹ của Ngọc Thanh cung chính là khinh công có thể luyện đến cảnh giới cao siêu, mỗi bước nhẹ như không, khi vận khinh công còn có thể giống như đang bay nên mới có những lời đồn thổi nói rằng người của Ngọc Thanh cung giống như thiên tiên, xuất quỷ nhập thần...

Thanh Vân điện nằm ở tầng cao nhất của Ngọc Thanh cung, từ nhỏ Mộ Ly Ca đã sống ở đây, ngày ngày luyện tập và tu luyện nên nếu không có mệnh lệnh của nàng thì không ai dám đến gần cả, người hầu đều sống ở Thanh U các phía dưới và chờ nàng sai bảo.

Lúc Mộ Ly Ca bước vào căn phòng ở phía tây của Thanh Vân điện thì đã nhìn thấy Lý Như Phong đã tỉnh lại và đang ngồi trên giường ngước mắt nhìn nàng. Gương mặt hắn vẫn còn tái nhợt do vừa hồi phục, trên người mặc trung y mỏng nhưng trông hắn vẫn toát lên quý khí hơn người. Nhìn động tác của hắn dường như là đang muốn đến bàn trà rót nước uống, thấy thế nàng ngồi vào bàn rót một chén nước sau đó nhìn hắn nói:

"Ngươi bò qua đây, ta sẽ cho ngươi uống nước".

Lý Như Phong không tin được nhìn hồng y nữ tử trước mắt, đầu óc hắn xoay chuyển trong chốc lát thì mới nhớ ra ngày hôm qua nàng đã nói muốn hắn trở thành nô lệ của nàng, nàng gọi hắn là A Uyên.

Làm sao có thể chứ? Hắn đường đường là ngũ hoàng tử Đại Chu quốc Lý Như Phong làm sao lại chịu cúi đầu làm nô lệ của một người nào, huống hồ đó lại là một nữ tử.

"Ta sẽ không".

Mộ Ly Ca không nói một lời nào, từ trong tay nàng bỗng xuất hiện một thước lụa trắng nhanh như gió bắn về phía hắn, lụa trắng như một con rắn linh hoạt quấn lấy hắn kéo hắn ngã từ trên giường đến quỳ gối trước nàng. Mà Lý Như Phong cũng không kịp phản ứng thì đã bị một chiêu này của nàng làm cho bất ngờ, lúc này hắn mới biết được nữ tử trước mặt mình có bao nhiêu lợi hại. Chỉ với một chiêu đã xuất quỷ nhập thần như vậy nếu nàng thật sự ra tay thì hắn cũng không biết kết quả của mình sẽ như thế nào.

Nàng nâng tay nắm chặt lấy cằm của Lý Như Phong ép hắn nhìn nàng, đôi mắt nàng lạnh lẽo ánh lên sự quyết liệt, giọng nói của nàng mang khí thế áp đảo khiến hắn không thể phản kháng được.

"Ta đã nói rồi, ngươi không có quyền nói không được. Hoặc là người ngoan ngoãn quỳ gối gọi chủ nhân; hoặc là ngươi cứ chờ bị độc phát mỗi ngày dày vò người từng chút từng chút một đi".

Nói rồi Mộ Ly Ca buông tay để hắn ngã xuống đất nằm dưới chân nàng, tiểu nô lệ của nàng quả thật là cần dạy dỗ một chút mà. Mộ Ly Ca trong đầu niệm chú điều khiển cổ độc trong người hắn.

"A...a...đau, đau quá...ahhh"

Lý Như Phong cảm giác đau đớn như hàng ngàn con rắn đang cắn xé trong bụng mình, hắn quằn quại lăn lộn khắp trên sàn lạnh lẽo.

"Đau quá...a...Cầu xin...nàng... a...ha. Ngừng...lại..."

Mồ hôi lạnh trên trán hắn thấm ướt tóc, khuôn mặt tái đi vì đau đớn, bàn tay hắn siết chặt lấy bụng không ngừng lăn qua lăn lại.

Mà Mộ Ly Ca không thèm để ý đến hắn, nàng chỉ lạnh lùng nhìn hắn bị cổ độc tra tấn. Cho đến khi Lý Như Phong đã đau đớn đến nỗi không còn rên rỉ nổi nữa, giọng hắn đã khản đi rất nhiều vô cùng suy yếu thì nàng mới cất giọng không mang chút ấm áp nào.

"Quỳ. Gọi chủ nhân".

Lý Như Phong biết bản thân như cá trên thớt, sinh tử của hắn do nàng quyết định, hắn không có khả năng đối đầu với nàng chỉ có thể tuân theo những gì nàng nói. Hắn quỳ gối trước nàng, cất tiếng gọi:

"Chủ...Chủ nhân".

"Ngươi là gì?"

"Hạ nô...là A Uyên, là nô lệ của chủ nhân".

Hắn chưa từng nghĩ có một ngày bản thân phải thấp hèn đến thế này.

"Cởi ra".

Lý Như Phong ngẩn ra một lúc mới biết Mộ Ly Ca là muốn hắn cởi quần áo ra. Tay hắn nhẹ run đưa lên cởi trung y mỏng manh đang mặc trên người ra. Tuy trông hắn hơi gầy nhưng bên dưới lớp áo kia là thân hình rắn chắc đầy đặn, nước da màu đồng do được rèn luyện trên chiến trường bao năm.

Cả cơ thể không gì che chắn đang quỳ gối trước một nữ nhân khiến hắn vô cùng xấu hổ, sự kiêu ngạo bấy lâu nay của hắn giờ đã bị nàng đạp dưới chân. Hắn cảm giác mặt mình nóng lên, đôi tai cũng bất giác đỏ ủng. Mọi cử chỉ và thay đổi này của hắn đều lọt vào mắt nàng. Tiểu nô lệ của nàng đúng là rất thú vị, càng khiến nàng muốn trêu chọc hơn.

"Ta không thích nô lệ của ta mặc quần áo. Sau này trước mặt ta ngươi không được mặc gì cả. Nghe rõ chưa?"

"Hạ nô nghe rõ. Hạ nô tuân mệnh chủ nhân".

Tuy hắn chưa bao giờ xưng hô và quỳ gối thế này nhưng hắn lớn lên chốn thâm cung tranh đấu kia thì vẫn biết quy cũ của một nô lệ là như thế nào.

Thấy Lý Như Phong ngoan ngoãn như vậy Mộ Ly Ca rất hài lòng, dục vọng chiếm hữu trong lòng nàng như được thỏa mãn. Nhưng để tiểu nô lệ này toàn tâm toàn ý bị thuần phục thì vẫn cần phải có thời gian vì nàng biết tuy bây giờ hắn nhẫn nhịn gọi chủ nhân nhưng từ trong cốt tủy của hắn vẫn có sự phản kháng dữ dội.

"Theo ta"

Nàng đứng lên đi đến phía sau của sương phòng phía tây này chính là một căn mật thất lớn với rất nhiều hình cụ dùng để tra tấn và huấn luyện. Lý Như Phong quỳ bò theo chân nàng không dám chậm trễ, hắn biết tính cách nàng lãnh đạm không thích nói nhiều, chọc nàng giận thì chẳng có lợi gì cho hắn lúc này. Tuy rằng lúc còn xông pha trên sa trường hắn cũng khó tránh khỏi việc bị thương nhưng so với những hình cụ mà hắn nhìn thấy trong căn phòng như thế này vẫn khiến hắn thoáng rùng mình, tưởng tượng đến lúc những hình cụ đó dùng trên người hắn thì...hắn cũng không dám nghĩ đến.

"Thấy ngươi ngoan như vậy ta sẽ cho ngươi được lựa chọn. Mang roi đến đây".

Mộ Ly Ca nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng như đại phát từ bi ra lệnh cho hắn. Lý Như Phong nhìn những cây roi được treo ngay ngắn trên giá trong lòng khẽ than, hắn cũng là con người có xác thịt như bao người khác, hắn cũng biết đau vậy nên theo bản năng hắn liền chọn cây roi nhỏ nhất. Lý Như Phong bò đến trước giá treo, ngậm cậy roi mang đến cho nàng, sau đó quỳ thẳng lưng trước mặt nàng.

Mộ Ly Ca nhìn theo từng cử động của hắn, khi thấy hắn chọn cây roi nhỏ nhất thì nàng cũng không quá bất ngờ, tiểu nô lệ của nàng cũng sẽ không quá khó dạy dỗ như nàng nghĩ. Cầm roi trên tay, nàng hỏi hắn:

"Ngươi có biết tại sao ta đánh ngươi hay không?"

"Hạ nô không biết"

'Vút...phốc'

"A...ưm..."

Hắn vừa nói xong thì nàng đã không hề nương tay mà vung roi đánh vào trước ngực hắn, một lằn đỏ nhanh chóng hiện lên trước ngực hắn.

"Đã biết chưa?"

"Hạ nô...ngu dốt xin chủ nhân dạy dỗ"

Lý Như Phong thật sự không biết hắn đã làm gì khiến nàng không vui cũng không biết phải trả lời như thế nào chỉ có thể lắp liếm cho qua mà thôi.

"Năm mươi roi, tự mình đếm, tạ ơn".

Mộ Ly Ca lạnh lùng thốt ra vài chữ sau đó không chút lưu tình mà không ngừng đánh hắn khắp người đều đỏ lên. Với kỹ thuật và công lực của nàng thì việc đánh không xuất huyết là điều vô cùng đơn giản.

"Một...a...tạ ơn chủ nhân ban thưởng"

"Hai...tạ ơn chủ nhân ban thưởng"

"A...ba...tạ ơn chủ nhân ban thưởng"

"..."

Lý Như Phong dù đau nhưng vẫn cố nén lại tiếng rên rỉ của mình. Vừa mới uống thuốc giải nhuyễn cốt tán không lâu, cơ thể còn đang suy nhược chưa kịp khôi phục đã phải chịu một trận đòn roi từ nàng, hắn thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa rồi. Hắn vẫn không ngừng đếm dù đau đớn cũng cố gắng nhịn xuống, hắn biết nàng tính tình thất thường nên nếu trái ý nàng thì thứ chờ đợi hắn phía trước là hình phạt càng nặng hơn nữa.

"Ha...ưm...Bốn mươi chín, tạ ơn...chủ nhân ban thưởng..."

"Chát..."

Một roi nữa mạnh mẽ quật vào đùi non của hắn đau rát khiến hắn hơi oàng người lại.

"A...ha...năm mươi...Tạ ơn chủ nhân ban thưởng".

"Nói cho ta biết, ngươi tội gì?"

Âm thanh lạnh lùng không nặng không nhẹ của nàng vang lên làm Lý Như Phong trong lòng cảm thấy vô cùng áp lực. Bị nàng hỏi như vậy hắn cũng không biết phải trả lời thế nào cho đúng, chỉ có thể cố nhớ về những gì đã xảy ra từ lúc nàng bước vào Thanh Vân điện đến giờ.

"Hạ nô...Hạ nô đã nói "không" với chủ nhân. Xin chủ nhân tha tội".

Ánh mắt của Mộ Ly Ca thoáng dịu lại có vẻ hài lòng, dù sao mục đích cũng là dạy dỗ một chút quy cũ cho tiểu nô lệ thôi, thấy hắn học được cũng rất nhanh lại biết người biết ta như vậy nàng càng có hứng thú từ từ mà chơi đùa với hắn hơn.

"Rất tốt. Nhớ cho kỹ vào, ta không thích nô lệ cãi lời ta".

"Hạ nô đã nhớ. Đa tạ chủ nhân thứ tội".

"Hôm nay đã phạt ngươi năm mươi roi xem như cảnh cáo nếu tái phạm sẽ là một trăm roi. Tự mình tẩy rửa sạch sẽ, tối nay ở trong phòng đợi ta".

"Hạ nô tuân mệnh chủ nhân".

Mộ Ly Ca không nhìn lại mà nhanh chóng cất bước rời đi, nàng đến Đào Nguyên cư để xử lý chính sự. Mà Lý Như Phong vẫn còn đang quỳ trên mặt đất cố gắng hành lễ đúng tiêu chuẩn của một nô lệ với nàng, khi nàng đã thật sự đi khỏi thì hắn mới thả lỏng cơ thể vô lực ngã trên đất. Khắp cơ thể hắn dày đặc những vết hồng ngân do nàng để lại trông yêu diễm vô cùng.

Nàng bảo hắn 'tẩy rửa sạch sẽ' sau đó 'đợi nàng trong phòng' chính là muốn hắn thị tẩm cho nàng như nam sủng, nhưng hắn lúc này chắc là ngay cả một nam sủng cũng còn cao quý hơn hắn.

Lý Như Phong lê thân mệt mỏi, đau rát vô lực của mình đi khỏi mật thất đến sương phòng phía tây ban nãy để tẩy rửa bản thân sạch sẽ. Lúc nãy hắn có hỏi thăm tỳ nữ đưa thuốc cho hắn về nơi này thì chỉ biết một vài chi tiết nhỏ đó là hắn được nàng cứu sống đưa về đây; còn có, ở Thanh Vân điện này không được lệnh của nàng thì không ai dám bước vào mà hắn là nô lệ đầu tiên được sống ở đây. Nhớ lại những lời tỳ nữ đó nói với mình sau đó lại nhìn chính mình chật vật thế nào vào lúc này, tương lai phía trước mờ mịt ra sao vẫn chưa biết thì hắn không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Trong sương phòng này có đầy đủ các dụng cụ để tẩy rửa mà nàng muốn, ban đầu hắn nhìn thấy thì mặt đỏ tay run không sao có thể tự mình làm được nhưng nhớ đến cơn đau đớn muốn sống không được muốn chết không xong kia thì hắn vẫn phải làm.

Tự mình loay hoay vật lộn với đống dụng cụ kia hơn hai canh giờ thì trên cơ bản hắn đã giống như mệnh lệnh của nàng tẩy rửa sạch sẽ. Hắn đến phòng chính của nàng cũng là phòng lớn nhất Thanh Vân điện này nằm ở phía đông mà quỳ đợi nàng trở về.

Truyện convert hay : Trí Mạng Thiên Sủng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện