Chiếm Đoạt Trong Tình Yêu

Chương 2 Người Đàn Ông Say Ngủ


trước sau

Advertisement

Chương 2 Người Đàn Ông Say Ngủ


Ngọc Mai đấu tranh tư tưởng, trốn thoát khỏi đây chắc

chản cô không đủ khả năng, nhưng nếu làm theo lời đối

phương, chỉ nghĩ đã thấy đáy lòng phát run. Ngọc Mai lùi lại

mấy bước, lưng chạm vào bờ tường vững chắc phía sau, như

vớt vát cảm giác an toàn cuối cùng còn sót lại. Né tránh ánh


mắt của người đàn ông, hạ giọng van xin:

“Có thể tha cho tôi được không?”


Hỏi xong câu này tự bản thân cũng cảm thấy buồn cười,

hắn mất số tiền không nhỏ đề mua cô, chẳng lẽ dễ dàng tha cô

tới vậy. Lời người kia nói cũng thật rõ ràng, chỉ một đêm, ít ra

vẫn còn may hơn việc bị ném vào ố mại dâm. Nhưng nghĩ cho


cùng, đây vân là lần đầu của Ngọc Mai.


Ngọc Mai cản cản môi chân chừ, không biết thế giới bên

ngoài quan niệm đã thay đổi bao nhiêu, với người Địa Thành,

lần đầu của một người chỉ có thể giành cho người mà họ yêu

nhất vào đêm tân hôn, là nhận định một đời một kiếp, không


thể hai lòng.


“Đây...đây là lân đầu của tôi. Tôi... “

Cạch một tiếng, giống như tiếng súng được lên nòng,

nhưng không nghe thấy âm thanh nổ lớn tiếp theo. Thay vào

đó, mũi tên nhỏ nhọn hoät từ phía sau tấm bình phong, xuyên

qua khe hở, lao thẳng tới cắm vào vai cô. Một cơn đau dữ dội


lập tức truyền tới.


“Nói thêm một cầu thì sẽ khỏng phải là món đồ trẻ con như


móng vuốt mèo này nữa đâu”


Đổi phương vẫn hắc ám như cũ, không cho Ngọc Mai một

cơ hội thương lượng nào, một mũi tên này của hắn như biểu thị

hẳn không ngại giết cô. Ngọc Mai bị dọa cho mặt mày tái xanh,

cô hít một hơi sâu, cần răng rút mũi tên trên vai vứt xuống đất,

mặc kệ máu đang chảy ra chỗ vết thương, bắt đầu tiến lại cạnh


đầu giường.


Ngọc Mai tiến lại gần giường, đưa mắt đánh giá người đàn

ông đang trong trạng thái ngủ say. Người này gương mặt rất

đẹp, tỉ lệ ngũ quan không sai một li, mỗi một đường nét đều

câu hồn đoạt phách, chỉ là sắc mặt trắng bệch, trên trán còn


lấm tấm mồ hôi.


Hai tay Ngọc Mai siết chặt vạt váy đến nhàu nát, ánh mắt

khổ sở vô vọng.Thà gã đàn ông này cứ tỉnh dậy, cưỡng chế

quan hệ với cô một đêm, sau đó để cho cô đi. Còn hơn nằm yên

lặng như vậy, Ngọc Mai vẫn chỉ là một thiếu nữ non nớt, cô phải


làm gì vào lúc này mới đúng.

Chắc...chắc là cởi áo trước...


Mấy ngón tay vụng về chạm đến cúc áo của người đàn ông,

sực nhớ trong phòng vẫn còn một người khác, Ngọc Mai quay


đầu, dè dặt hỏi ý hẳn.

“Xin lôi, anh...anh có thể ra ngoài trước được không?”

“Bớt nhiều lời”


Yêu cầu không được chấp nhận, Ngọc Mai cảm thấy có

chút giêu cợt, hóa ra đây là sở thích của những người giàu nhỉ,


biến thái đến hèn hạ.


Động tác máy móc trèo lên giường, Ngọc Mai nửa ngồi nửa

quỳ bên cạnh người đàn ông, kéo khóa áo phía sau lưng, cơ thể

gầy nhỏ hoàn toàn được phô ra dưới ánh đèn, những vết

thương đỏ hồng, tím tái nổi bật trên làn da trắng. Hai tay Ngọc


Mai run rẩy áp xuống gương mặt của người đàn ông xa lạ.

Lần đầu của cô...


Ngọc Mai thậm chí còn chưa đủ mười tám tuổi. Bị bắt cóc,

bị hành hạ, bị đem ra đấu giá, bị mua như một món đồ, bị người


ta ép quan hệ xác thịt...


Nước mắt của Ngọc Mai rơi xuống gương mặt người đàn

ông, hàng lông mi đen dày của người đàn ông hơi rung nhẹ,


nhưng vẫn chưa hề tỉnh lại.

Người phía sau tấm bình phong cũng không vội, hẳn đơn

thuần giống như khán giả đang chăm chú theo dõi một bộ

phim, thuận tiện pha thêm một tách cà phê, hương thơm ngào


ngạt lan tỏa khắp gian phòng.


Ngọc Mai lúng túng cúi đầu hôn lên trán, lên mắt, sống mũi

rồi chuyển dần xuống cổ người đàn ông. Hơn cả trăm ngàn

đòn roi, hơn cả việc bị đổ thức ăn thừa vào miệng. Đối với cô

hiện tại đây chính là hình thái ngược đãi đáng sợ nhất, và kinh


tởm nhất.


Dạ dày cuộn lên cảm giác khó chịu, sự tủi nhục xộc tới đỉnh


đầu, cô muốn chạy trốn, muốn bật khóc.

Đột ngột, eo Ngọc Mai bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt,

khi cô ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt mơ màng của người đàn


ông vừa mới tỉnh giấc.

“Hạ Vy... Hạ Vy, em về với anh rồi ư?”


Giọng nói khàn khàn, giống như truyền tới từ trong giấc

mộng dang dở. Ngọc Mai không hiểu lời hắn nói, đối diện với

đôi mắt của người đàn ông, bả vai cô run lên lập cập, liên tục


lắc đầu.

“Là em mà. Là em, Hạ Vy”


Người đàn ông đột ngột lật người, đè Ngọc Mai xuống, vùi


đầu vào hõm cổ. Mùi máu tanh trên vai cô như đánh thức khứu

giác của gã, vươn chiếc lưỡi ấm liếm lên chỗ bị thương.

“Ngon quá. Hạ Vy, máu của em”


Tiếng cười của gã làm Ngọc Mai rùng mình sợ hãi, một cảm


giác quỷ dị mơ hồ bao trùm quanh đây.


“Cho anh thấy máu của em. Anh muốn nhiều hơn. Em phải


cho anh”


Gã đàn ông dùng lực siết lấy tay cô, như con thú hoang, đôi


mắt mơ hồ ban nấy giờ vấn đục sự thèm khát ghê sợ.


Ngọc Mai hơi dùng sức phản kháng, muốn kêu cứu như


bản năng. Nhưng cổ họng bị bàn tay to kia bóp chặt.


Người đàn ông phía sau tấm bình phong bước ra. Cô không

nhìn rõ dung mạo hẳn, chỉ thấy được dáng dấp cao ngạo thần

thánh, bóng lưng thẳng, hai chân thon dài bước những bước


vững vàng về phía cánh cửa.

Chẳng rõ vì điều gì, hắn nói thêm với cô một câu trước khi

hoàn toàn rời đi.


“Không làm loạn, thì không chết được đâu”


Cánh cửa đóng lại không chút lưu tình. Bàn tay to của gã

đàn ông trên người cô như mang theo lửa nóng, cởi khuy áo

của cô và lột luôn lớp vải phòng vệ cuối cùng ở thân dưới. Ngọc


Mai căn chặt môi, hơi thở đứt quãng, mạch đập rối loạn, sợ hãi

khép chặt mi, nhưng lại mơ hỗ mường tượng ra ánh mắt tàn

độc khát máu đang quét lên thân thể mình. Người đàn ông lấy

ra trong ngăn kéo tủ bên cạnh một đoạn băng keo, chuẩn xác


dán vào miệng cô, thành thục như đã làm cả trăm lân.


Nếu không làm loạn thì không chết được ư? Nhưng Ngọc


Mai biết, cơn ác mộng thực sự của cô bảy giờ mới bắt đầu.

Không chết được, liệu còn sống được hay không?


Người đàn ông dùng còng sắt khóa hai tay cô lại thành

giường, hắn vùi đầu xuống dưới cổ cô, hàm răng trắng đều lướt


qua để lại những dấu vết nhỏ thẳng hàng.

“Hạ Vy... Hạ Vy”


Giọng hắn trầm khàn, giống như vô thức mà lên tiếng.

Ngọc Mai khổ sở cắn môi, vặn vẹo thân hình muốn thoát khỏi


vòng tay rắn chắc như gọng kìm.


Cô biết cô không thể thoát được. Dù bản thân không tình

nguyện thì một đêm này đã được người ta mua về với giá bôn

trăm nghìn đô. Chỉ một đêm, sau đó như lời Harold đã nói, cô

sẽ được tự do. Nghĩ thì như vậy, nhưng không thể kìm lại được

ý chí muốn phản kháng, vùng vấy, trốn thoát khỏi vũng bùn của


sự tuyệt vọng.


“B...u..Ô..ng”

Ngọc Mai càng cố chống cự, người đàn ông càng bị kích

thích, nhiệt độ cơ thể của hắn tăng vọt, trở nên nóng bỏng dọa


người.

"Hạ Vy, máu. Anh muốn thấy máu của em”


Người đàn ông có những phản ứng sinh lý bình thường,

nhưng đôi mắt thì vô định một mảng, chỉ biểu hiện trên mặt là

càng thêm điên cuồng, giống như mất sạch lý trí, cúi đầu căn


lên cổ cô.

Đau quái


Máu chảy từ cổ được hản nuốt sạch, giống như đang

thưởng thức một món đồ uống ngon tuyệt, tham lam không


muốn dừng lại.


Ngọc Mai thở hổn hển như người thiếu khí, hai tay bị khóa

lại không thể động đậy, chỉ có thể để dồn lực vào chân, muốn

đạp hắn ra khỏi người mình. Hắn vừa to vừa khỏe, cô chống cự


thế nào cũng không có chút tác dụng.

“ Hạ Vy... là em nợ anh. Trả lại anh”


Câu chữ đứt quãng, nghe không ra ý tứ, tay hẳn lướt qua

ngực Ngọc Mai, rôi đến bắp đùi thon gọn, khẽ động một chút,

hai đầu ngón tay lập tức dừng lại ở nơi mãn cảm, tiến thêm một


chút thăm dò.

“Ai"


Ngọc Mai hoảng sợ hét lên một tiếng, muốn tránh né khỏi

sự cọ xát đau đớn, đôi mắt người đàn ông nhìn cô bất ngờ sáng


lên một tia say mâ.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện