Chi Nhất Vô Nhị

Phiên Ngoại Cuối: Thành Thân


trước sau

"Ta không biết mình có phu nhân từ bao giờ đấy." Ta dựa vào khung cửa, cố ý chọn lời trêu ghẹo Văn Dư. Hắn ngẩn người, chậm chạp chạy đến dắt tay ta, nhất thời không nói gì.

Ta đưa tay nhéo mặt hắn, nói tiếp: "Hiện tại lá gan lớn thật, lời này cũng dám nói, còn dám nói ta muốn cắt lưỡi người khác."

Hắn che mặt, nắm tay của ta cười theo, không giải thích hay phản bác. Lần nào gặp chuyện như này hắn cũng thuận theo để ta xả giận.

Dáng vẻ nhìn qua rất nghe lời, có điều nếu hỏi hắn biết sai chưa, hắn tất nhiên không nhận. Nếu hỏi lần sau còn dám nữa không, hắn cũng nhất định dám. Nhưng ta nhìn vẻ lấy lòng của hắn là thấy buồn cười: "Giờ đã hài lòng chưa?"

Hắn dừng một lát, khẽ gật đầu.

Ta hơi kỳ quái nhìn hắn, thế nhưng không để trong lòng. Tóm lại nếu hắn không nhịn được, sớm muộn gì cũng sẽ nói ra.

"Ta chưa thấy phu nhân hay ghen bao giờ, có điều ảnh vệ hay ghen thì lại ở ngay trước mặt." Cho cùng ta vẫn không muốn dễ dàng bỏ qua cho hắn, khó khăn lắm mới để ta bắt được sai lầm. Hắn kéo ta đến ngồi trên xích đu, sau đó ngồi trước mặt ta, nhìn ta cười ngây ngốc.

Ta nhìn dáng vẻ của hắn, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ đành nhéo mặt và lỗ tai hắn xả giận. Hắn cũng không phản kháng, chỉ phối hợp kêu oai oái, sau đó tựa vào đầu gối ta nhìn ta. Bốn phía tĩnh lặng, trong không khí tràn ngập mùi hoa cỏ thơm ngọt, còn có hương đồ ăn trù nương làm trong viện phía đông, tiếng cháu trai thím Trường cười cách bức tường dày cũng có thể truyền đến. Ánh chiều tà nhàn nhạt dịu dàng khiến lòng ta nhất thời mềm mại hơn rất nhiều.

Ta đang định bảo Văn Dư lên nằm cùng thì nghe hắn hỏi: "Chủ tử, người muốn có con nối dõi không?"

Ta cau mày, sờ trán hắn. Không phát sốt, vì sao đột nhiên nói mê sảng: "Ngươi muốn sinh cho ta?"

"Chủ tử đừng đùa." Vẻ mặt hắn nghiêm túc.

"Không phải à? Ta còn nghĩ ngươi tìm được linh phương thần dược nào đấy."

"Chủ tử!"

"Ta nói muốn thì ngươi tính làm gì?" Ta thấy hắn cứ truy hỏi, chỉnh lại sắc mặt trả lời.

"Tôi không biết, có lẽ là tìm cho chủ tử một người, sau khi sinh hài tử thì đuổi kẻ đó đi." Hắn vô cùng mờ mịt, chậm chạp nói.

"Ồ? Vậy ngươi đi tìm đi, ta ở đây chờ." Ta thấy hắn nói vậy, chỉ dùng một chân đá văng hắn, sau đó nằm trên xích đu lật thoại bản, không để ý đến hắn.

Hắn bị ta đá ngồi dưới đất, sau đó quỳ dậy trước mặt ta, còn muốn nắm tay ta nhưng bị ta hất ra: "Còn quỳ ở đây làm gì? Sao vẫn chưa đi?"

Ta đổ thêm dầu vào lửa.

"Chủ tử, tôi không muốn."

"Không muốn? Khi nãy không phải ngươi tính xong xuôi rồi sao, hiện tại lại nói không muốn? Ngươi muốn gì là được nấy hả? Lấy đâu ra chuyện đó."

"Nếu chủ tử muốn có con nối dõi, có thể nhận nuôi hài tử của gia đình nghèo khó nào đó." Hắn dường như thông suốt trong một đêm, cắn chặt răng nói.

"Hài tử gia đình nghèo khó không có huyết mạch của Văn Dịch ta." Ta lạnh nhạt trào phúng.

"Chủ tử, tôi không muốn." Hắn cúi đầu, bất giác níu tay ta không chịu buông ra.

"Nếu ta nhất định muốn thì sao." Ta từng bước ép sát.

Hắn dường như bị đả kích nặng nề, cả người run rẩy. Ta nâng cằm hắn. Hắn cắn răng, thấy ta nhìn mình thì từ từ thả lỏng cơ mặt, nói: "Chủ tử, nếu người không muốn nhận nuôi, tôi sẽ tự mình tìm người đến cho người."

Ta thấy hắn như sắp cắn nát cả hàm răng, có chút buồn cười: "Chính ngươi tự nói, dáng vẻ lại như ta ép buộc ngươi vậy."

Hắn áp mặt lên mu bàn tay ta, không chịu ngẩng đầu. Ta cầm quyển thoại bản gõ lên đầu hắn: "Ngươi nói xem, ngươi còn lớn hơn ta vài tuổi, vì sao cứ gặp chuyện của ta là lại hành xử như kẻ ngốc? Ngoại trừ lúc nhỏ ra, ta đã bao giờ để bản thân chịu thiệt vì người khác? Nếu ta thật sự muốn có con nối dõi, nói thẳng ra, Văn Dư ngươi có làm trời cũng không thể cản nổi. Nhưng hiện tại ta không nói chính là vì ta không muốn, ngươi hiểu chưa?"

"Chủ tử, tôi thật có lỗi với phu nhân."

"Ngươi có lỗi, vậy ta thì không có lỗi?"

Hắn nghe ta nói vậy thì vội vàng ngẩng đầu đưa tay chạm vào mặt ta: "Chủ tử không hề phụ lòng phu nhân. Chủ tử là thiếu niên anh tài, kinh tài tuyệt diễm. Không ai có thể so với chủ tử. Phu nhân ở dưới suối vàng biết được nhất định sẽ tự hào vì chủ tử."

Hắn hoang mang rối loạn, sợ làm ta đau lòng. Ta kéo tay hắn xuống, cầm trong ngực: "Văn Dư, ta không cần con nối dõi. Văn gia không cần ta kéo dài hương hỏa, loại huyết mạch của ta cũng không cần kế thừa. Nếu ngày sau xuống dưới mẫu thân trách tội, ngươi chỉ cần nhớ giúp ta chống đỡ là được."

Hắn thấy ta nói đùa, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cũng trèo lên xích đu ôm ta vào lòng thật chặt, như thể chỉ cần thả lỏng tay là ta sẽ biến mất. Ta vỗ nhẹ cánh tay hắn, lòng lại nổi lên ý xấu. Chỉ mới làm khó hắn hai lần, tha như vậy có phải quá dễ dàng rồi không.

Qua ngày hôm đó chuyện con nối dõi cũng kết thúc, lại qua một khoảng thời gian nhàn tản không có chuyện gì xảy ra, trong đó chỉ nhận được một phong thư từ Mạch Thượng Các. Kể cũng buồn cười, trước kia ta hết sức để ý thì chẳng có chuyện nào thành, hiện tại trong lòng thông thoáng, không mấy bận tâm thì dường như tất cả đều đến, thậm chí quan hệ với Mạch Thượng Các cũng mang cảm giác như con cháu trong nhà bình thường.

Ta bảo Văn Dư mở thư đọc qua. Văn Dĩ An hỏi ta có tham dự đại hội Thanh Anh năm nay không. Ta sờ cằm nghĩ xem có muốn đi không. Văn Dư cũng không làm phiền ta, chỉ đút cho ta mấy trái dâu tằm đã được rửa sạch. Ta hỏi Văn Dư hắn nghĩ thế nào, hắn liếc qua thư rồi nói: "Lần này chủ tử đi chắc sẽ kiếm được ít tiền hơn trước."

Ta sửng sốt, sau đó bật cười: "Hay đến lúc đó ngươi xem người nào có tỉ lệ thu về cao thì đặt cửa người đó, sau đó bảo ta, ta làm theo là được." Hắn nghe ta nói xong cũng bật cười.

Đại hội Thanh Anh cách sinh thần của ta không xa lắm, sinh thần xong sẽ lập tức khởi hành. Trong thư Văn Dĩ An cũng hỏi ta sinh thần năm nay có về nhà không, vì năm nay ta đã tròn hai mươi tuổi, theo lý cần về nhà làm lễ cập quan, xong việc thì cùng nhau tới đại hội Thanh Anh. Ta nghĩ một lát rồi vẫn cự tuyệt. Ngoại trừ đích tử, lễ cập quan của thứ tử Mạch Thượng Các trước giờ không có gì đặc thù, ta cũng không muốn về tự tìm phiền phức, vì thế viết thư trả lời Văn Dĩ An gặp nhau tại đại hội Thanh Anh là được.

Sinh thần hai mươi tuổi của ta, ngoại trừ Văn Dư ra khắp thiên hạ này chắc không tìm được người thứ ai bận tâm như vậy. Kể từ khi về trấn, sinh thần năm nào của ta hắn cũng phải tổ chức linh đình như sợ ta chịu thiệt thòi gì đó.

Buổi sáng tự tay làm cho ta mỳ trường thọ, phải chỉ có một sợi mỳ, còn không cho ta cắn đứt. Buổi trưa tổ chức yến hội cho khách, bố thí, cứu tế người nghèo. Tối đến cùng nhóm người quản gia cùng ăn một bữa cơm. Cả ngày lăn lộn, dù được hắn chăm chút kĩ lưỡng ta vẫn cảm thấy mệt bở hơi. Tưởng tượng đến năm nay là đã thấy sợ hãi. Ta dặn hắn không biết bao nhiêu lần, hãy làm đơn giản thôi. Hắn miệng thì vâng dạ nhưng vẫn kéo ta đến cửa hàng y phục để may đồ mặc trong ngày sinh thần.

Ông chủ cửa hàng may đứng từ xa nhìn thấy Văn Dư là hai mắt sáng lên, cách hơn mười mét đã chạy đến đón: "Sao hôm nay Dư tiên sinh lại rảnh rỗi vậy? Có yêu cầu gì chỉ cần phân phó một tiếng, chúng ta lập tức đến, sao lại phiền ngài phải đi một chuyến như này."

"Không có gì, ta muốn chọn vài tấm vải làm y phục mới cho chủ tử, nhân tiện đi dạo thôi." Văn Dư nói xong, ông chủ cửa hàng mới nhìn sang phía ta. Cũng không trách hắn, ai bảo ta bị Văn Dư kéo đến, dáng vẻ còn đang
thất thần nhìn xung quanh.

"Ây da, ra là Văn gia chủ. Lão già rồi mắt mù chân chậm quá. Văn gia chủ muốn làm y phục mới cho ngày sinh thần sao?"

Nhìn xem, khắp thành trên trấn có người nào không biết sắp đến sinh thần của ta. Ta không trả lời, chỉ tìm ghế trong tiệm ngồi xuống, đưa tay chống đầu không để ý đến người khác, khẽ hất cằm bảo hắn có việc hãy hỏi Văn Dư.

Văn Dư thấy ta như vậy thì bắt đầu bước lại gần, ghé vào tai ta làm nũng. Hắn rất thích nhìn dáng vẻ lạnh lùng của ta, sau đó tìm cách dỗ ta, đúng là thiếu đánh.

Ông chủ nói hai ngày này mới nhập thêm vải vóc chất liệu màu sắc mới. Văn Dư kêu bọn họ mang hết ra, sau đó lần lượt sờ, nhìn ngắm, hỏi han, cuối cùng chọn hơn mười mấy súc vải. Ta đưa mắt nhìn hắn cười nói: "Dư tiên sinh thật rộng rãi, khó trách chủ tiệm nhìn ngươi như thể nhìn thấy Thần Tài."

Hắn cười tủm tỉm nhìn ta, sau đó nói một tràng cái này dùng làm đai lưng cho ta, cái kia dùng làm dây cột tóc, cái khác lại để làm áo trong, cái khác nữa lại để làm áo ngoài... Ta nghĩ đến một phòng chất đầy quần áo ở nhà là thấy đau đầu.

Giờ ta đã hiểu tổ chức sinh thần đơn giản với ta và Văn Dư là hai chuyện khác nhau. Ta nhìn trang hoàng long trọng trong nhà, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười. Đương nhiên lại là một ngày bận rộn. Tối đến, ăn cơm với nhóm người quản gia xong ta kéo Văn Dư trở về phòng.

Dưới ánh nến, gương mặt hắn trông vô cùng ấm áp. Ta chạm vào mặt hắn, khẽ hôn lên môi hắn.

Hắn thấy ta như vậy thì bắt đầu không thành thật muốn cởi y phục của ta.

"Thật ra ta có chuyện chưa nói, ngươi có muốn nghe không."

"Chuyện có gấp không, không vội chủ tử để ngày mai hẵng nói."

Dứt lời bắt đầu tháo phát quan của ta. Ta thấy hơi buồn cười: "Cũng không phải việc gì gấp, có điều hôm nay không nói thì ngày mai không còn nữa."

Hắn nghe ta nói vậy thì khẽ dừng lai, có chút ai oán tựa lên vai ta. Ta cười vuốt tóc hắn: "Qua phía sau bình phong nhìn đi."

Ta vỗ nhẹ lưng hắn. Hắn ngồi dậy nhìn ta, sau đó đi đến phía sau bình phong, một lúc lâu sau vẫn không thấy nói gì. Ta cũng không vội, từ từ đứng dậy rót hai ly rượu rồi đi qua.

Ta thấy hắn nhìn hai bộ y phục, khóc đến cả mặt đều là nước mắt, có hơi buồn cười: "Vừa mới nói ngươi mấy năm nay đã khá hơn, sao giờ lại khóc rồi?"

Hắn ôm chặt bộ hỉ phục, nghe ta nói xong quay người ôm lấy ta, gọi từng tiếng: "Chủ tử, chủ tử, chủ tử..."

Ta nghe hắn gọi mà thở dài, vỗ nhẹ người hắn: "Văn Dư, ngươi biết tính tình của ta. Ta không phải thứ gì tốt, nhưng ngươi thì khác."

Ta vừa nói xong hắn đã định cướp lời. Ta chạm nhẹ môi hắn, ý bảo hắn im lặng.

"Lời này ta chỉ nói một lần, ngươi hãy nghe cho kỹ. Ta vốn không định cho ngươi cái này, hiện tại đến một câu thích ta cũng chưa từng nói với ngươi. Văn Dư, ta vốn là kẻ không tin tưởng bất kỳ ai, tính tình lương bạc, nhưng ngươi đến mệnh của mình cũng cho ta. Thế nên ta cảm thấy chuyện này có tính là gì? Cũng không phải thứ gì trân quý không thể với đến được, sợ có cho người khác cũng chẳng cần. Thế nên, nếu ngươi thật sự thích thì cứ cầm đi, chỉ là nếu sau này ngươi không thích..."

Ta còn chưa nói hết câu hắn đã khóc không thành tiếng, cắt ngang lời ta: "Sau này nếu tôi không thích, tôi sẽ tự mình chịu thiên đao vạn quả..."

Hắn lại chôn đầu trên vai ta nức nở: "Sao tôi lại không thích, sao có thể không thích được? Đến việc sau này muốn cùng chủ tử chôn ở đâu tôi còn đã tính kỹ, sao có thể không thích được đây?"

Ta ôm hắn trong ngực, nghe hắn khóc xong lải nhải sau này nếu hắn đi trước ta nên làm gì, nếu ta đi trước hắn sẽ làm gì. Hắn đang hoảng loạn, nếu không sao lại nói những chuyện này vào ngày sinh thần. Nhưng ta không muốn cắt lời hắn, để mặc hắn phát tiết trong lòng mình. Đến khi bình tĩnh lại, hắn nhìn ta cười như một tên ngốc. Ta vuốt mặt hắn, hắn giờ mới nhớ ra, sốt ruột muốn cùng ta đổi y phục.

Ta mặc xong hỉ phục thì thấy hắn lại đang nhìn ta, hai mắt đỏ ửng. Ta định đưa tay ôm hắn thì nghe hắn nói: "Chủ tử, người đẹp quá. Đêm nay có thể không cởi hỉ phục ra được không?"

Ta sửng sốt, thấy hơi buồn cười: "Ngươi không thấy vướng víu là được."

"Không sao, không sao hết." Hắn lại thò người đến hôn ta.

Ta cầm một ly rượu trên bàn đưa cho hắn. Hắn nhận lấy, nhìn rượu rồi lại nhìn ta, giọng khàn khàn cười nói:

"Chủ tử, người luôn nói bản thân mình không tốt. Nhưng trong mắt tôi, cả thiên hạ này đều không so được với một cái cau mày, một cái nâng tay của người. Chủ tử, tôi nói với người số mệnh mình tốt, người chê tôi ngốc, nhưng tôi thật sự cho là như vậy. Cả đời tôi chỉ có một nguyện vọng, chính là chủ tử, mà nay nguyện vọng này đã đạt được. Trước giờ tôi cảm thấy tất cả khổ ải mình phải chịu đều là để tích góp phúc phận với chủ tử ở kiếp sau. Hiện tại nhận ly rượu này, tôi sợ tất cả như hoa trong gương, trăng dưới nước, sợ đời này có được quá nhiều, kiếp sau không còn nữa thì làm thế nào?"

"Đó là vì ngươi mới chỉ nhận ly rượu. Uống hết ly rượu này, ta với ngươi chính là đời đời kiếp kiếp."

Hắn thích ta, hiểu rõ ta đau khổ vì điều gì, vui vẻ vì điều gì, lại vì ta mà che tai bịt mắt, giả như không biết ta lãnh tình lãnh tâm, chỉ một lòng một dạ muốn sống cùng ta cả đời về sau.

Thử hỏi thế gian còn có ai có thể vì ta mà phó thác đến mức này? Sợ là tất cả đều chỉ lo đến thân mình, tất cả đều thấy không đáng. Nếu đã vậy, sao ta cần e ngại việc đáp ứng mong muốn của hắn? Muốn đời đời kiếp kiếp thì đời đời kiếp kiếp đi, muốn mãi mãi về sau thì mãi mãi về sau đi.

Duyên ở người, ý ở trời. Hai người đồng tâm, tương thân tương ái.

Hãy nhớ đừng sợ con đường phía trước gập ghềnh không ai bên cạnh, hãy nhớ đừng lo nhân sinh khổ ải, bơ vơ không nơi nương tựa. Chuyện gì cũng có hai nửa ghép lại làm một, họa phúc như hình với bóng, tương lai tự nhiên sẽ có người đang đợi.

Hết Phiên ngoại - Thành thân

- ---

* Raw 2 đoạn trong bốn câu cuối, editor edit theo ý hiểu:

世有良缘, 当为天姻. 同心比翼, 相爱相亲/Thế hữu lương duyên, đương vi thiên nhân. Đồng tâm bỉ dực, tương ái tương thân: Duyên ở người, ý ở trời. Hai người đồng tâm, tương thân tương ái.

半数相辅, 福祸相依/Bán sổ tương phụ, phúc họa tương y: Chuyện gì cũng có nửa này nửa kia, họa phúc liền kề như hình với bóng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện