Chỉ Dung Túng Mình Em

Anh Vẫn Luôn Yêu Em


trước sau

Advertisement
Editor: Tử Hy

Nửa đêm, Hề Phán bị những tiếng thét chói tai hỗn loạn ồn ào làm cho thức giấc.

Khi cô mở mắt ra, liền nhìn thấy cô Hai ôm con chạy vào phòng cô, "Phán Phán đi mau, lũ lụt bất ngờ tới!"

Đại não cô nhất thời phát ra âm thanh "Bịch", nỗi sợ hãi trong nháy mắt khiến não cô muốn nổ tung.

Khi cô chạy theo em trai và cô hai ra cửa, chợt nhìn thấy dòng sông vốn hiền hòa yên bình kia đã biến thành cơn lũ dữ tợn như con mãnh thú. Nhìn bằng mắt thường có thể thấy nước đang từng đợt đổ xuống, những hộ gia đình ở vùng đất thấp hoặc các căn nhà bên bờ suối trong nháy mắt bị cuốn đi hết, còn có đất đai và xe cộ, thậm chí là người.

Hiện trường sớm đã hỗn loạn thành một mảnh, mọi người la hét, liều mạng chạy như điên, Hề Phán nhanh chóng nhìn vòng quanh bốn phía, phát hiện cơn lũ sắp tràn tới chỗ bọn họ đang đứng, cô bắt lấy tay cô hai, hô to: "Chúng ta mau chạy lên chỗ cao!"

Cô dắt theo em họ chạy nhanh về phía đồi cao, người bên cạnh va chạm phải khiến cô ngã phịch xuống bùn đất, cô cố gắng lấy tay chống đỡ thân thể, cảm giác đau xé rách truyền đến.

Cô cắn chặt răng, nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chạy, khi vừa tới nơi thế đất cao cô lại nhìn thấy cô gái nhà cách vách đang muốn chạy xuống dưới, cô liều mạng ngăn lại, cô gái kia khóc lóc đẩy cô ra: "Bà nội của em, không thấy bà nội của em đâu cả......"

"Em ở đây chờ chị, chị sẽ đi tìm bà ấy!" Hề Phán nhìn cô gái, "Hãy tin chị."

Hề Phán theo lỗi cũ mà đi xuống dưới, liền nhìn thấy một bà lão đang bước đi tập tễnh bị người bên cạnh va phải, thiếu chút nữa ngã vào ven đường. Cô vội xông lên trước, dưới tình thế cấp bách cõng bà lão lên rồi chạy nhanh về phía trước, tới tảng đá bên sườn núi, rồi định cùng mấy người trong thôn dìu bà lão đi lên.

Rồi sau đó khi cô quay đầu liền nhìn thấy còn có một thai phụ đang đỡ bụng lớn, tay dắt theo một đứa bé vội vàng chạy tới. Hề Phán lập tức chạy lại, khi cô mới vừa bế bé trai lên, ai ngờ vừa quay đầu lại liền nhìn đến cơn lũ đục ngầu đang đổ dồn về phía này.

***

Maybach lao như tên trên đường, bên trong xe, người đàn ông không ngừng nhìn đồng hồ, mi tâm ngày càng khóa chặt.

Môi mỏng của Cố Viễn Triệt trắng bệch mím thành một đường, trước mắt anh là một mảnh tối tăm, ánh mắt ủ dột lạnh lẽo, anh thúc giục:

"Mau lái nhanh lên."

Bùi Nam ngồi ở ghế lái phụ, tay cầm điện thoại, thấp giọng nói chuyện với bên kia.

Lúc này di động của Cố Viễn Triệt đột nhiên vang lên, trên màn hình nhảy lên tên "Khuyết Miểu".

Anh dứt khoát cúp máy, đối phương lại tiếp tục gọi.

Rốt cuộc anh cũng tiếp máy, giọng nói sốt ruột của Khuyết Miểu nhanh chóng truyền tới: "Anh Viễn Triệt, em nghe Lạc Tinh nói anh muốn đến Khiên Lĩnh?! Bên kia bất ngờ xảy ra lũ lụt rất nghiêm trọng, sao anh có thể qua đó chứ! Nếu chị Hề Phán thực sự đang ở đó, đội cứu hộ sẽ bảo đảm an toàn của chị ấy, anh Viễn Triệt, anh như vậy khiến em thực sự rất lo lắng......"

Cô vừa dứt lời, liền nghe được giọng nói lạnh như băng của anh đáp lại:

"Cô vẫn nên lo nếu như tôi bình an trở về, tôi nên tính sổ với cô ra sao về chuyện sinh nhật của tôi vào năm tôi tốt nghiệp cấp ba."

Cô sửng sốt: "...... Cái gì?"

"Cô có thể lựa chọn tiếp tục giả vờ, nhưng lúc trước cô ở sau lưng tôi làm tổn thương Hề Phán như thế nào, tôi sẽ tìm từng người một để đòi lại."

30 phút sau, rốt cuộc xe cũng tới chân núi Khiên Lĩnh, đường phía trước đã bị cảnh sát ngăn lại.

Cố Viễn Triệt mở cửa xe ra bước xuống, anh bước nhanh về phía trước, Bùi Nam lập tức cầm dù đuổi theo sau.

Cố Viễn Triệt đi tới chỗ mấy anh cảnh sát ngăn tuyến đường lên núi nói rõ nguyên nhân, nhưng đã bị cự tuyệt: "Ngại quá, hiện tại anh không thể lên núi, hiện giờ trên núi quá nguy hiểm......"

Giờ phút này sắc mặt anh đã sốt ruột đến không thể xám xịt hơn, lấy di động ra đang muốn gọi điện thoại, liền nhìn thấy bên cạnh có đi một đội ngũ đi ngang qua, anh nhận ra người dẫn đầu.

"Chu Cực!"

Chu Cực dừng bước lại, quay đầu sang liền nhìn thấy Cố Viễn Triệt, anh ta sửng sốt một chút rồi đi lên trước.

Nói ra cũng thật trùng hợp, Chu Cực và Cố Viễn Triệt là bạn cùng phòng thời cao trung, từ nhỏ đã có ước mơ trở thành quân nhân, hiện tại thế nhưng đã thành hiện thực. Đơn vị anh ta vừa vặn ở gần đây, nhận được chỉ thị từ cấp trên tới hỗ trợ đội cứu hộ Khiên Lĩnh để mau chóng mở ra lối thoát an toàn, bảo đảm có thể đem toàn bộ nạn dân xuống núi an toàn.

Rạng sáng hôm nay, một đội võ cảnh chiến sĩ đã lên núi, giờ phút này anh ta mang theo 30 người, là nhóm thứ hai.

"Hề Phán đang ở trên núi, tôi cần phải đi gặp cô ấy, mọi chuyện tôi sẽ tự mình phụ trách." Cố Viễn Triệt hốt hoảng nói.

Chu Cực nhớ trong ấn tượng của mình thì Cố Viễn Triệt lúc nào cũng rất bình ổn và lãnh đạm, không nghĩ tới lại có lúc sốt ruột như vậy, cuối cùng đáp: "Được rồi, nhưng mọi hành động phải nghe theo chỉ huy, cần phải phục tùng mệnh lệnh của chúng tôi."

***

Xe quân đội cứ thế khởi hành, trên đường xóc nảy, Cố Viễn Triệt ngồi ở bên trong xe, nhắm hai mắt lại, cảm xúc hỗn độn khiến não anh quay cuồng.

Cô tuyệt đối không thể có chuyện.

Anh vừa mới biết chân tướng, anh còn rất nhiều lời chưa có nói cho cô, nếu cô đã xảy ra chuyện, anh phải làm sao bây giờ...

Bọn họ đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

Xe chạy được nửa đường, đã bị bắt buộc phải dừng lại, nhận được yêu cầu đi bộ lên núi.

Giờ phút này trời vẫn đang mưa, cả con đường đều đã trở nên lầy lội, phía trước cần phải xuyên qua những bụi gai. Người có bệnh sạch sẽ như Cố Viễn Triệt đổi lại là ngày thường tuyệt đối sẽ không chịu nổi, nhưng giờ phút này, anh không nói lời nào đã bước nhanh về phía trước, mặc kệ trên người bị vấy bẩn thế nào.

Con sông cách đó không xa đã vẩn đục, còn đang cuồn cuộn chảy về hạ lưu, càng đi lòng anh cũng càng thêm sốt ruột.

Rốt cuộc đã tới thôn trang, Chu Cực dẫn theo Cố Viễn Triệt đi tới vị trí an toàn hiện tại. Võ cảnh và bộ đội đang khuân vác rương đựng đồ dùng tiếp tế, giờ phút này quan sát bốn phía, cảnh tượng bi thương tràn ngập trước mắt. Đã từng là sơn thôn cổ xưa mĩ lệ vậy mà trong nháy mắt bị hủy bởi thiên tai, xung quanh còn vang vọng tiếng khóc tê tâm liệt phế của các thôn dân.

Chu Cực châm chước một chút, trước tiên đem lời khó nói nói ra: "Hiện tại các nạn dân đều đã ở vị trí an toàn, trước mắt tôi cũng chưa có danh sách cụ thể các nhân viên đã mất tích, nếu Hề Phán không ở bên trong... Cậu hãy chuẩn bị tốt tâm lý."

Bởi vì ở trong hoàn cảnh thiên tai nguy hiểm như vậy, ai cũng chưa rõ sống chết.

Cố Viễn Triệt mím chặt môi mỏng, cước bộ dưới chân càng lúc càng nhanh.

Khi đi tới khu an toàn, hiện tại trong những căn lều dựng tạm đều đã có rất nhiều người già trẻ nằm ở đó, còn có quân y đang băng bó cho người bị thương, ánh mắt anh nhanh chóng tìm kiếm chung quanh một vòng, nhưng không có kết quả như mình mong muốn.

Chợt thấy một cô gái đang ngồi đưa lưng về phía mình, Cố Viễn Triệt vọt qua đó, nhưng khi đối phương quay đầu thì không phải là Hề Phán.

Anh lại nhìn xung quanh, "Hề Phán, Hề Phán......"

Anh gọi thật to, giọng nói run rẩy, nhưng mà chỉ đổi lấy ánh mắt tò mò của mọi người, trước sau không có người đáp lại.

Cô ấy không ở nơi này.

Trong lúc nhất thời khi xác định những lời này, não Cố Viễn Triệt đột nhiên trống rỗng, thế nhưng lảo đảo mà lui về sau mấy bước.

Khoảnh khắc khi tâm chìm đến đáy cốc, lại nghe được phía sau truyền đến giọng nữ thật nhẹ...

"Cố Viễn Triệt......"

Anh quay đầu lại, liền nhìn thấy Hề Phán đứng ở cửa lều.

Cô gái ấy đang mặc áo mưa đã dính bùn đất, cánh môi khô quắt trắng bệch, sắc mặt tiều tụy mệt mỏi, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhận ra cô.

Hề Phán đi ra ngoài rửa tay vừa trở về, liền nghe thấy giọng nam quen thuộc, não liền loảng xoảng, ai ngờ khi nhìn lại thì thấy được người mà cô không ngờ tới.

Cố Viễn Triệt nhìn ánh mắt cô, trong lòng bỗng nhiên chấn động, bước nhanh đến bên cô.

Cô giật đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông đang đi về phía mình.

"Sao anh lại..."

Khoảnh khắc ấy, khuỷu tay anh đem cô gắt gao ôm thật chặt.

Cánh tay anh mạnh mẽ mà hữu lực, như là muốn đem cô khảm vào cơ thể mình, lại cố gắng khắc chế cơ thể đang run. Rồi sau đó Hề Phán liền cảm giác được Cố Viễn Triệt vùi đầu ở cổ mình truyền tới hơi thở ấm áp.

Anh chậm chạp không mở miệng, cảm xúc như đã dâng trào. Sau một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn dừng ở bên tai cô, "Anh cho rằng em đã xảy ra chuyện."

Hề Phán thật sự là thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện.

Trong nháy mắt khi cơn lũ sắp xông tới, là mấy thôn dân quay lại kéo cô và thai phụ kia ra khỏi ma trảo của tử thần.

"Tôi không có việc gì..."

Cô ngơ ngác nhìn anh còn đang trong cơn khiếp sợ chưa phản ứng lại.

Chu Cực ở bên cạnh cảm khái, "Mọi người không có việc gì là tốt rồi, cô không biết vừa rồi Cố Viễn Triệt chính là muốn xông lên tìm cô, lo lắng cuống cuồng cả lên."

Hề Phán quay đầu nhìn về phía Chu Cực, anh ta cười cười rồi nói phải đi làm nhiệm vụ.

Chu Cực đi rồi, Cố Viễn Triệt mới buông cô ra, ánh mắt nhìn toàn thân cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên bàn tay đang bị ửng đỏ một mảnh của cô, anh cầm tay cô, nhíu mày nói: "Bị ngã?"

Hề Phán rũ mắt, rút về tay: "Chỉ là vết thương nhỏ..."

Anh nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, "Có phải chưa được nghỉ ngơi hay không?"

"Tôi vẫn ổn." Từ tối hôm qua đến bây giờ xác thực là Hề Phán chưa chợp mắt chút nào, cô còn trẻ hơn so với nạn dân, liền muốn chăm sóc những người khác, vừa rồi ở chỗ này giúp mọi người trải chăn.

Cô nói xong liền nhìn thấy có anh lính đưa vào tới mấy thùng giấy, cô nhìn về phía Cố Viễn Triệt: "Tôi đi phát lương khô và nước."

Ai ngờ vừa muốn đi, cả người đã bị anh bế ngang lên, anh cường thế ôm cô đi vào bên trong.

"Anh mau thả tôi xuống..." Cô muốn đánh anh, lại phát hiện ngay cả nói chuyện cũng không còn sức lực.

Anh đem cô đặt xuống, cởi áo mưa ra cho cô, rồi sau đó để cô ngồi xuống, bàn tay chống ở bên người cô, vây cô ở trong ngực, "Đói bụng không?"

"Tôi...... Sáng nay tôi đã ăn một chút rồi."

"Để anh đi lấy chút đồ ăn, em ngoan ngoãn mau ngủ một lát đi." Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, "Hiện tại không phải lúc để em bướng bỉnh, đợi đến lúc em bệnh thì người khác sẽ phải chăm sóc cho em đó."

Khi hai người đang nói chuyện, cô hai đã đi tới, nhìn thấy Cố Viễn Triệt, bà khiếp sợ: "Aizz, đây không phải......"

Lúc trước Hề Phán từng dẫn Cố Viễn Triệt về một lần nên bây giờ vừa nhìn là cô hai nhận ra ngay.

Cố Viễn Triệt đứng lên, gật đầu chào hỏi với bà, cô hai hiểu ý của anh, chỉ nhìn Hề Phán mà cười cười, "Phán Phán, con nên đi nghỉ ngơi một lát, từ tối hôm qua đến bây giờ cũng chưa chợp mắt, con như vậy sẽ mệt chết mất."

Cuối cùng Hề Phán vẫn ngoan ngoãn nằm xuống. Thân thể mệt mỏi khiến cô rất nhanh đã ngủ thiếp đi, chờ đến khi lần nữa tỉnh lại, đã là bốn năm tiếng sau.

Mở mắt ra, cô nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, trong lều cũng đã lên đèn, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, lại không có nhìn thấy Cố Viễn Triệt đâu.

Trong lúc cô đang nghi hoặc thì Cố Viễn Triệt ôm em họ của cô đi vào trong lều, anh đem thằng bé thả xuống bên người cô hai, sờ sờ đầu của nó.

Anh làm xong việc, theo bản năng nhìn về hướng Hề Phán một cái không ngờ lại chạm phải ánh mắt của cô đang có chút ngây ra.

Nhưng anh cũng không qua đó, mà là đi tìm bác sĩ ở bên cạnh, thấp giọng nói vài câu.

Lúc Hề Phán thấy anh quay lại, trong tay còn cầm theo rất nhiều đồ.

"Ngủ đủ giấc chưa?" Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

"Ừm."

Anh đem ly nước ấm đưa cho cô, rồi nắm lấy tay trái của cô, cầm lọ thuốc giúp cô sơ cứu vết thương.

Lòng bàn tay hơi xót, tay cô theo bản năng rụt lại, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, cầm thật chặt: "Anh sẽ làm nhẹ hơn."

Làm xong hết thảy, anh nhẹ nhàng thổi, Hề Phán bỗng nhiên nhớ tới hồi cao trung, có một lần cô bị ngã khi học môn thể dục, lúc ấy anh cũng bôi thuốc cho cô, cô cười: "Nữ sinh trong TV mà bị thương, nam sinh đều sẽ ôn nhu mà thổi vết thương cho cô ấy."

Cố Viễn Triệt lại nói với cô, về sau nên bớt xem mấy thể loại phim ấu trĩ như vậy.

Nhưng mà hiện tại anh lại đang làm chuyện ấu trĩ như anh từng nói.

Đáy mắt Hề Phán hiện lên vài tia cảm xúc, lại lần nữa rút tay về, giọng nói bình đạm: "Không đau."

Anh nhìn tay cô một lúc, rồi sau đó đem bánh mì đưa cho cô, "Ăn một chút gì đi, vừa rồi cô hai của em cùng hai đứa trẻ đã ăn rồi, hiện tại bọn họ đều đang nghỉ ngơi, em đừng lo lắng."

"Tôi muốn đi WC."

Hề Phán đứng dậy, Cố Viễn Triệt liền đem áo khoác phủ thêm cho cô, cô đi ra ngoài, anh liền đi theo bên cạnh.

Bên ngoài mưa đã nhỏ dần, nước cũng đã ở mức có thể khống chế, nếu có cơn lũ bất ngờ tới lần nữa thì khả năng cũng không lớn lắm, hiện tại mọi người đều đang chờ đợi con đường xuống núi được thông.

Cố Viễn Triệt soi đèn cho cô, khi tới cửa nhà vệ sinh được dựng tạm, anh đưa đèn pin cho cô, "Anh ở bên ngoài chờ."

Trong WC rất tối, từ nhỏ Hề Phán đã tương đối sợ bóng tối nên rất nhanh cô đã đi ra, bất chợt chạm phải ánh mắt tràn đầy ôn nhu của anh.

Trong nháy mắt cô có chút kinh ngạc.

"Chúng ta đi thôi."

"Ừm."

Hai người còn chưa về đến nơi đã nghe thấy một trận tiếng khóc tê tâm liệt phế, đứng ở cửa lều có rất nhiều võ cảnh, bộ đội và thôn dân, mà thứ mọi người vây quanh, là túi màu đen đựng di thể.

Đây là thôn dân cuối cùng bị mất tích hôm nay tìm được, không có ngoại lệ, hay là ly thế. Người nhà ngồi xổm bên cạnh di thể khóc đến sắp ngất đi, Hề Phán nhìn thấy người chồng kia gắt gao nắm tay của người vợ đã chết, che mặt khóc rống.

Nhà họ ở bên bờ suối, khi lũ bất ngờ tới cô ấy không có kịp chạy đi, trực tiếp bị cơn lũ cuốn đi, hôm nay lúc bộ đội tìm được thi thể của cô, là ở tảng đá cạnh bờ sông phía hạ du.

Hề Phán nghe nói bọn họ vừa mới kết hôn không lâu, còn chuẩn bị sinh con, người vợ chưa tới 23 tuổi, lần Nguyên Đán này cô ấy cùng chồng trở về thăm bố mẹ chồng, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mấy ngày hôm trước Hề Phán còn nhìn thấy bọn họ ở trên phố, lúc ấy người chồng nắm tay người vợ, tay cầm theo đồ ăn, tuy rằng sinh hoạt giản dị nhưng lại rất hạnh phúc, nhưng trong nháy mắt hai người liền âm dương cách biệt.

Nhà không còn, có thể xây lại.

Nhưng người không còn, không thể làm gì.

Hề Phán nhìn trường hợp này chợt bỗng nhiên chóp mũi thấy cay cay, nước mắt cũng rơi xuống theo.

Lúc này người đàn ông bên cạnh cầm tay cô, âm thanh mềm nhẹ: "Chúng ta đi thôi."

Cố Viễn Triệt đem cô rời khỏi cảnh tượng này, thẳng đến khi không nghe thấy tiếng khóc của những người đó nữa. Tới căn nhà gỗ ít người, Hề Phán đi đến dưới mái hiên, rút tay về, im lặng không nói gì.

Anh đứng ở bên cạnh cô, cứ như vậy lẳng lặng bên cô.

Sau một lúc, trong bầu không khí trầm mặc bỗng vang lên giọng nói nữ: "Hôm nay cảm ơn anh, nhưng thật sự thì... Anh không cần lo lắng cho tôi như vậy."

Cố Viễn Triệt nghe vậy, rũ mắt nhìn cô, đáy mắt màu đen hơi quay cuồng.

"Chuyện ngày hôm Giáng Sinh đó, thực xin lỗi, là anh bị cảm xúc chi phối đầu óc."

"Tôi không còn giận nữa," Hề Phán nhấp lông mi, "Hơn nữa tôi cũng đã buông xuống tất cả."

Hôm nay cô thấy nhiều cuộc chia ly như vậy, nội tâm bị cảm xúc kịch liệt mạnh mẽ đánh vào, rồi chợt lại nghĩ tới chuyện của cô và Cố Viễn Triệt. Những chuyện gọi là yêu với hận, hoặc đau khổ hoặc nhớ thương, hoặc chấp nhất hoặc bỏ qua, khi ở trước mắt thiên nhiên thì đều nhỏ bé vô lực như vậy.

Hiện tại cô vẫn còn nhớ, chính là vui vẻ quý trọng bây giờ, buông bỏ quá khứ.

Cố Viễn Triệt nghe vậy, ngẩn ra, "Hề Phán, anh..."

"Tôi muốn trở về ăn chút gì đó."

Cô chen ngang lời nói của anh, rõ ràng không muốn nhắc lại.

Cổ họng anh nghẹn lại, chỉ có thể đem muôn vàn lời muốn nói đè ở đáy lòng, "...... Được."

Hề Phán không có chờ anh, trực tiếp đi về phía trước.

Lúc trở lại nơi tạm trú, cô nhìn thấy có bộ đội đang phát chăn bông mới và khăn trải giường cùng đồ ăn, trong thôn có phụ nữ mang thai và em bé mới sinh, còn chuẩn bị sữa bột với đồ dùng trẻ em.

Khi Hề Phán bắt đầu hỗ trợ phân phát đồ ăn, liền nghe được bộ đội đang nói chuyện vật tư này là đêm nay được vội vàng vận chuyển lên, dưới danh nghĩa của công ty Tầm Trí.

Cô theo bản năng nhìn về phía người đàn ông kia, anh vậy mà yên lặng giúp cô trải ga với chăn.

Cố Viễn Triệt sửa sang lại chăn cho đẹp, quay đầu liền phát hiện Hề Phán đứng ở phía sau, tiện tay đưa nước khoáng cho anh, hỏi: "Đêm nay anh...... Cũng muốn ngủ lại ở đây sao?"

Anh đối diện nhìn cô, âm thanh rất thấp: "Chẳng lẽ tối như vậy rồi mà em còn muốn đuổi anh xuống núi sao? Bên ngoài trời tối, còn cả mưa to nữa."

Hề Phán: "......"

Giọng điệu mang theo ủy khuất này là thế nào?

Cô chớp chớp mắt, ho nhẹ hai tiếng, "Tôi không có ý này."

Anh nhích sang bên cạnh, đối diện cô rồi nói: "Một lát em nằm đây đi."

Bởi vì nơi tạm trú cũng không lớn, chỗ ngủ của người giàu cũng như của người bình thường, thậm chí có vài gia đình đã ngủ. Vốn dĩ cô muốn đi xem cô hai cùng hai đứa nhỏ, nhưng cô hai đã an tâm nghỉ ngơi, cô có thể tự chăm sóc mình.

Hề Phán cũng không ngại gì cả, đi rửa mặt xong liền trở về nằm xuống, qua một lát Cố Viễn Triệt cũng trở về, giữ khoảng cách với cô một cánh tay.

Không nằm gần, khiến cô cảm giác không thoải mái, lại có thể bị người ngoài thấy có chút không đúng.

Cô và Cố Viễn Triệt không phải chưa từng nằm chung giường, nếu là lúc cao trung, giờ phút này Hề Phán nhất định dính sát, ở bên cạnh anh, không chút e lệ mà tùy ý hôn anh, như kỳ nghỉ hè lúc trước hai người đi miền bắc du lịch vậy.

Chỉ là hiện tại, cô nằm thẳng, không nhìn anh, qua một lát bên tai liền truyền đến giọng nói của anh:

"Khi nãy anh gặp được Chu Cực rồi, anh ta nói bây giờ đang mở đường mới, phỏng chừng sáng mai là có thể xuống núi."

"Ừm."

"Đi ngủ sớm một chút... Ngủ ngon."

Hề Phán nhàn nhạt đáp lại, qua một lát, trở mình đưa lưng về phía anh, lúc này ánh mắt nóng rực của anh mới dám dừng ở trên người cô.

Anh chăm chú nhìn bóng lưng của cô rất lâu, đáy mắt dần dần tối sầm xuống.

***

Buổi tối mùa đông ở Khiên Lĩnh cực kỳ rét lạnh, thậm chí có khi xuống dưới âm độ. Cho dù đêm nay chăn rất dày, Hề Phán đã ngủ khá sâu, nhưng vẫn cảm giác thật lạnh.

Trong tiềm thức cô đem thân mình cuộn tròn thành một khối, dần dần, chậm rãi cảm giác được hơi ấm, liền thoải mái khiến cô tiếp tục bình yên đi vào giấc ngủ.

Cố Viễn Triệt đem Hề Phán ôm vào trong ngực.

Anh đem nhiệt độ toàn thân truyền cho cô, thật cẩn thận, lại sợ sau khi cô bị đánh thức lại muốn đẩy anh ra.

Anh nằm xuống, từ trước đến nay ngủ không sâu, đêm nay anh nằm cạnh cô, cũng chỉ là muốn chăm sóc cô. Cho nên lúc cô bị lạnh, anh đã nhìn ra.

Cố Viễn Triệt rũ mắt nhìn khuôn mặt có chút trắng bệch của cô, lòng cũng chua xót.

Anh hận không thể lập tức nói cho cô biết tất cả, nhưng mà hiện tại cô đã quá mệt nhọc, nên không có tâm tình nghe.

Anh chỉ biết trách mình không thể dùng thân phận bạn trai chăm sóc cô, cho cô sự ấm áp cùng an ủi.

Cố Viễn Triệt có rất nhiều tâm sự, mà Hề Phán lại ngủ ngon một đêm.

Sáng sớm hôm sau, cô mở to mắt, liền nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sáng, mà bên cạnh đã không thấy ai nữa.

Cô mặc xong quần áo, đi ra khỏi nơi tạm trú, liền nhìn thấy người nào đó đứng ở kia hút thuốc, phảng phất như có tâm sự gì đó.

Sau khi do dự, cô vẫn đi qua, đối phương nhìn thấy cô, lập tức dập tắt điếu thuốc, "Không ngủ thêm một lát sao?" Tiếng anh hơi khàn.

"Ngủ đủ rồi, anh dậy sớm vậy?"

"Ừ, sáng nay có thể xuống núi, đi rửa mặt đi." Anh dẫn cô đến bồn nước ấm, khi Hề Phán rửa mặt xong trở về, anh liền đi tới, trong tay bưng tô cháo trắng, "Mới nấu xong, em ăn đi."

Cả ngày hôm qua đều là bánh mì và mì gói, giờ phút này chén cháo trắng này thật khiến lòng người thoải mái.

Khi ăn cơm, cô hai mang theo hai đứa nhỏ đến, nói với Hề Phán: "Tiểu Cố rất nhiệt tình, vừa rồi còn nói với cô, đợi chút nữa xuống núi sẽ sắp xếp chỗ ở cho chúng ta, kỳ thật không cần phiền toái như vậy..."

Hề Phán nghe vậy, vội nhìn Cố Viễn Triệt nói: "Cảm ơn nhưng mà không cần, đợi chút nữa về Lâm Thành, tôi dẫn cô hai về nhà."

Bây giờ cô làm sao còn không biết xấu hổ mà đi tiếp nhận sự giúp đỡ của anh.

Cũng may Cố Viễn Triệt cũng không kiên trì, nói đợi chút chở bọn họ trở về.

Qua một lát liền có bộ đội vũ trang thông báo dẫn người dân xuống núi, phần lớn đều được từ từ đưa xuống chân núi, lúc đến chân núi, Bùi Nam đã chờ rất lâu.

Sau khi lên xe, Hề Phán gọi điện thoại báo bình an cho mẹ và bạn bè, Giả Hạm Mai nghe được cô đã xuống núi, còn nói muốn tới chỗ cô, nhưng cô nói có người đưa cô về.

"Bây giờ còn hơn ba mươi phút mới đến Lâm Thành, có thể nghỉ ngơi một lát." Người đàn ông nói.

"Anh, em muốn cùng anh chơi trò đua xe..."

Em trai họ dính sát Cố Viễn Triệt, muốn cùng anh chơi game, Hề Phán vốn định ngăn lại, ai ngờ Cố Viễn Triệt vui vẻ đồng ý, hơn nữa thái độ lại rất nhẹ nhàng.

Hề Phán nhìn bên môi anh nở nụ cười, lại có chút hoảng hốt.

Cô đành yên lặng không tiếng động, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cuối cùng cô bị đánh thức, nhìn thấy xe đã tiến vào khu biệt thự quen thuộc, đã tới nhà họ Hề.

Xe ngừng ở trước cửa, Cố Viễn Triệt ẵm em trai họ xuống xe, cô hai cảm kích liên tục nói lời cảm ơn, anh chỉ nói: "Không có gì ạ."

"Cảm ơn, tôi đi vào trước."

Ai ngờ Hề Phán nói xong, liền nghe được anh nói: "Có thể từ từ không? Anh muốn cùng em nói mấy câu."

Cô hai muốn cho bọn họ nói chuyện riêng, mang theo con mình rời đi trước, Hề Phán ngước mắt nhìn anh, "Anh muốn nói cái gì?"

Anh bước đến gần cô, phảng phất như đem thân mình bao phủ trước người cô, sau vài giây, trầm giọng mở miệng:

"Phán Phán, anh mới nhìn thấy quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh năm tốt nghiệp."

"Cuối cùng anh cũng biết... Nguyên nhân chân chính em nói chia tay."

Hề Phán bỗng nhiên giật mình.

"Lúc trước em bảo không thích anh là giả, thật sự suốt sáu năm qua, anh thậm chí còn hiểu lầm em." Cố Viễn Triệt nhìn cô chăm chú, đáy mắt phiếm hồng, "Toàn bộ đều là do anh, đều là anh sai, làm em bị thương tổn, cho nên em mới lựa chọn rời khỏi anh."

Anh cúi đầu, nắm lấy tay cô, giọng nói phát run truyền đến đầu ngón tay.

"Thực xin lỗi, anh không nói còn cho rằng em sẽ hiểu. Từ món quà anh hiểu được, kỳ thật anh vẫn luôn yêu em..."

"Từ sáu năm trước, cho tới bây giờ."

Truyện convert hay : Trọng Sinh Thập Niên 70: Quân Trường, Cường Thế Sủng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện