Chỉ Dung Túng Mình Em

Tôi Thì Tính Là Cái Gì?


trước sau

Advertisement
Editor: Tiểu Băng

Beta: Tử Hy

***

Cố Viễn Triệt vừa dứt lời, Nguyên Hoành Viễn liền nhếch miệng, khẽ nói:

"Không phải sao?"

Hề Phán cảm thấy được bầu không khí có chút không đúng, trong lòng không yên nên liền vội tiến lên phía trước mở miệng: "Anh Hoành Viễn, anh đưa em đi lấy thêm vài miếng bánh nha?"

"Được." Nguyên Hoành Viễn gật đầu với Cố Viễn Triệt, "Xin lỗi không thể trò chuyện tiếp với Cố Tổng, thật thất lễ."

Cố Viễn Triệt đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai người rời đi, từ sau vang lên một giọng nói:

"Anh họ, rốt cuộc em cũng đã biết vì sao anh lại dẫn em theo." Cô ấy cười cười, "Khó trách vừa rồi em nói cô gái kia là hoa đã có chủ thì anh lại không vui."

Anh lấy lại tinh thần, không thèm để ý đến em họ mình.

"Nhưng mà anh này, em thấy hình như người ta không ghen, anh ngược lại là mùi giấm chua đã bốc lên khắp nơi."

Cố Viễn Triệt quay đầu nhìn cô: "Gần đây anh nghe nói em ở trường học mới quen bạn trai, dì có biết không?"

"Anh, em lập tức ngậm miệng."

***

Ban đêm sau khi yến tiệc kết thúc, Nguyên Hoành Viễn bảo sẽ đưa Hề Phán về nhà, hai người liền đi tới bãi đậu xe.

"Hôm nay cảm ơn em." Nguyên Hoành Viễn mở lời trước.

"Không sao, người nhà em cũng đang hối thúc nên tiện thể mượn anh làm lá chắn vậy."

"Vậy em... có dự định tìm bạn trai không?"

Hề Phán run lên, "Nếu có người thích hợp, đương nhiên sẽ thử."

Nguyên Hoành Viễn gật gật đầu, "Em đứng đây chờ lát, anh đi lái xe tới đây."

Hề Phán đang đứng chờ đợi, cúi đầu chơi game trên điện thoại, liền nghe được hai tiếng tiếng còi xe. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc xe Maybach đã dừng ở trước mặt mình, cửa kính tay lái hạ xuống, Cố Viễn Triệt tay đặt lên tay lái, chuyển mắt nhìn cô.

"Lên xe, tôi đưa cô về."

Hề Phán chợt ngơ ngẩn, sau khi thấy người con gái anh dẫn theo hôm nay còn ngồi ở kế bên.

???

Người này đến cùng là muốn làm gì!

"Không cần, tôi đã có người đưa về." Cô quay đầu thì nhìn thấy xe Nguyên Hoành Viễn đã chạy sắp tới, mỉm cười nói: "Cảm ơn ý tốt của Cố Tổng."

Cô quay người ngồi vào xe Nguyên Hoành Viễn.

Cố Viễn Triệt: "..."

Sau khi Hề Phán lên xe, Nguyên Hoành Viễn liền khởi động xe rời đi, ánh mắt chậm rãi thu hồi lại, thăm dò hỏi: "Em cùng Cố Tổng... chắc là quen biết đã lâu?"

Ánh mắt Hề Phán dừng lại, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Đúng rồi, làm sao vậy?"

"Không có việc gì... anh chỉ là có chút thắc mắc." Nguyên Hoành Viễn cười cười, không có tiếp tục chủ đề này nữa.

***

Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã tới cuối tháng. Bởi vì Warren muốn tới New York tham gia hội thi giữa các nhà thiết kế, bởi vậy hợp tác thiết kế chuyển qua tháng sau, nên khoảng thời gian này Hề Phán cũng đã chuẩn bị xong.

Buổi chiều lễ Giáng Sinh, là thời gian cô tiếp nhận phỏng vấn của <Vân MI>. Nguyên Hoành Viễn gọi điện thoại cho cô bảo vì có cuộc họp đột xuất, anh không có thời gian, cho nên không thể tới phim trường, Hề Phán nói không sao.

Địa điểm phỏng vấn được phía bên tòa soạn quyết định quay ở phòng khách công ty, cho nên trước khi người bên < Vân MI > đến, nhân viên đã bàn tán rất sôi nổi, liền truyền ra không ít lời chế giễu: " Hôm nay Hề Phán được< Vân MI > mời phỏng vấn còn không phải là bởi vì quen biết với chủ biên bên đó sao? Tôi lần trước còn nhìn thấy Nguyên Hoành Viễn đưa cô ta tới công ty."

"Không ngờ bọn họ là loại quan hệ này..."

Nhạc Dung đem những lời không hay ấy kể cho Hề Phán nghe, sau đó cô chỉ là cười nhạt: "Không sao đâu, miệng bọn họ, tôi còn có thể làm gì, không lẽ cãi lại sao?"

"Tính tình cô cũng thật dễ chịu."

"Không nha?" Hề Phán suy nghĩ, "Coi như là nói đến mỏi miệng, phỏng vấn cũng sẽ không tới lượt bọn họ."

Sau một lát hai cô được thông báo bên tạp chí có người đến, Hề Phán đi ra ngoài, dẫn bọn họ đến phòng khách. Bởi vì không có phát sóng trực tiếp nên cũng đã quyết định phỏng vấn ghi hình rồi sẽ được chỉnh sửa, cho nên Hề Phán không cần trang điểm.

Cô ngồi ở trên ghế sa lon, được thợ trang điểm chỉnh lại tóc, đạo diễn đi tới: "Hề tiểu thư, tôi cần cùng cô trao đổi trước mấy câu."

"Được."

***

Cùng lúc đó, một người con gái đi vào tòa nhà Tầm Trí.

Trên người mặc áo khoác màu vàng cam phối với váy xuông, mái tóc nâu thẳng mềm mại được xõa trên vai hơi rối, điềm tĩnh mà ôn nhu.

Khuyết Miểu ấn xuống nút thang máy, soi mình trong gương, chỉnh lại chiếc mũ Beret, nhẹ nhàng cong khóe miệng lên. Bình thường trừ những lúc đi đến Tầm Trí, cô ta đều trang điểm rất nhạt, khó nhận ra tuổi thật, còn trông rất ngoan ngoãn, dịu dàng.

Trước khi đi gặp Cố Viễn Triệt, cô đã đến bộ phận thiết kế một chuyến tìm Liya, trò chuyện sắp xếp lại hoạt động tuần lễ thời trang tháng sau.

Từ văn phòng bước ra, cô trở về theo đường cũ, đang chờ thang máy, bên cạnh đi tới hai nhân viên nữ: "Danh tiếng Hề Phán cũng không nhỏ nha, vừa mới vào công ty đã được < Vân MI > đến phỏng vấn, cũng thật là lợi hại."

"Đúng thế..."

Khuyết Miểu nghe vậy, quay đầu nhìn về phía hai người đang nghị luận: "Xin chào, xin cho hỏi gần đây công ty có xảy ra chuyện gì à?"

Một người nhận ra Khuyết Miểu, liền đem sự việc của Hề Phán nói cho cô.

"Bây giờ đang phỏng vấn ở đâu?"

"Đúng rồi, ngay tại phòng khách, hình như vẫn chưa kết thúc."

Sau khi hai người đó tiến vào thang máy, Khuyết Miểu đứng đó suy nghĩ một lát, sau đó cất bước đi đến phòng khách.

Đẩy cửa vào, cô quả nhiên nghe được giọng của MC cùng Hề Phán, cô chậm rãi đi lên phía trước, thấy rõ người ngồi ở trên ghế sa lon chính là Hề Phán, chỉ là người ta cũng không chú ý tới cô ta.

"Ngoại trừ công việc, chúng tôi nghĩ cũng muốn hiểu rõ sinh hoạt hàng ngày của cô Hề, không biết cô có sở thích gì đặc biệt không?"

"Tôi rất thích khiêu vũ..."

Ánh mắt Khuyết Miểu rơi vào trên mặt cô, sau đó chậm rãi cầm di động ra ghi âm.

***

Từ phòng khách bước ra, bên môi Khuyết Miểu nở nụ cười thỏa mãn rồi lên lầu.

Lúc được Bùi Nam đưa vào văn phòng Tổng giám đốc ngồi đợi, Cố Viễn Triệt vừa xem hết mấy phần bảng báo cáo tài vụ, cô đem cái hộp trong tay bỏ lên trên bàn, "Bánh đậu xanh xốp giòn, mẹ em làm theo khẩu vị của anh, bỏ rất ít đường."

"Giúp anh cảm ơn dì Lâm nhé."

Khuyết Miểu cười cười, tiếp nhận cà phê Bùi Nam đưa vào, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, "Anh Viễn Triệt, đêm nay anh có bận gì không?"

"Có việc gì?"

"Không có gì, không phải hôm nay là Giáng Sinh sao, chỉ là muốn đi ra ngoài họp mặt. Lạc Tinh có hẹn em đêm nay, nói ba người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm." Cô mỉm cười, "Anh ấy nói gần đây tìm được một nhà hàng đặc biệt ổn, chắc là lại muốn lôi kéo chúng ta đi nếm thử."

Cố Viễn Triệt từ chối: "Hôm nào đi, đêm nay anh đã có việc."

Cô sững sờ, "Công ty còn nhiều việc chưa làm phải tăng ca sao?"

"Chuyện cá nhân."

Khuyết Miểu thu lại nụ cười, trong lòng nghĩ đến khả năng kia liền không muốn nghĩ nữa. Cô thậm chí không có mở miệng khẩn cầu, bởi vì biết bản thân không đủ tư cách để khiến anh thỏa hiệp.

Cô nói thêm vài lời, còn Cố Viễn Triệt chỉ tùy ý trả lời vài câu, tựa hồ không có chút hứng thú nào, không gian quay trở lại sự yên tĩnh, mời cô rời đi.

Trong lòng Khuyết Miểu từ tràn đầy vui vẻ đến dần dần thất vọng.

Cô nắm chặt tay, trầm mặc mấy giây sau đó mới mở miệng: "Dạ, anh Viễn Triệt, vừa rồi ở dưới lầu em có nhìn thấy chị Hề Phán đấy."

Rốt cuộc cũng nhìn thấy sắc mặt anh có biến hóa, cô càng tỏ vẻ hào hứng: "Hiện tại chị ấy đang tiếp nhận phỏng vấn của <Vân MI>, vừa vặn em đã thuận tay quay lại."

Khuyết Miểu lấy điện thoại di động ra, mở ra đoạn video đem tới trước mặt Cố Viễn Triệt.

Trong video, Hề Phán ăn mặc đơn giản, khoác lên mình bộ đồ công sở, lại không che giấu được dáng người xinh đẹp cùng hương vị dụ hoặc, phải nói là vẻ đẹp động lòng người, khiến cho người ta tự nguyện mê say.

Cố Viễn Triệt đang xem, liền nghe được MC hỏi về cuộc sống cá nhân, nói câu bông đùa: "Chúng ta đều thật tò mò, Hề Phán, cô xinh đẹp như vậy, hẳn là từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người theo đuổi nha? Nghe nói lúc học cao trung, cô chính là hoa khôi."

Môi cô nở nụ cười hiền lành, "Có thể cho là vậy."

"Vậy hình mẫu lý tưởng của cô là gì, hoặc là đã từng có bạn trai hay chưa?"

Đáy mắt Hề Phán xẹt qua tia lạnh nhạt, cuối cùng chỉ là lắc đầu: "Chưa từng yêu mến ai, cũng chưa từng quen ai."

Lời nói rõ ràng của cô rơi vào tai Cố Viễn Triệt.

Đôi mắt đen huyền của anh dần dần hiện lên một tầng băng mỏng, ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, phun ra mấy chữ: "Mục đích cho anh xem cái này là gì?"

Khuyết Miểu vốn định giả vờ không biết, lại tự biết tất cả suy nghĩ của bản thân đều không giấu được anh, "Chẳng qua là em cảm thấy chị ấy nói như vậy rất kỳ quái, rõ ràng hai người từng hẹn hò. Chẳng lẽ nói, lúc trước chị ấy... chỉ là chơi đùa thôi sao?"

"Anh Viễn Triệt, em cảm thấy chị Hề Phán..."

Cô ta muốn nghị luận thêm, liền nghe được giọng anh cất lên cắt ngang lời mình.

"Em không có tư cách phán xét cô ấy."

Trong nháy mắt sắc mặt Khuyết Miểu trở nên cứng đờ.

Anh đẩy di động về phía trước, không thèm nhìn cô ta: "Anh còn bận bịu rất nhiều việc, mời em ra ngoài."

Khuyết Miểu ngơ ngác nhìn anh, nước mắt từ hốc mắt như sắp trào ra, lại không dám nói lời nào. Cô ta biết nếu như lại nói thêm gì, mối quan hệ tốt đẹp nhiều năm qua của hai người sẽ không còn.

Vốn dĩ là ý tốt cùng lời quan tâm của cô, vậy mà không bằng Hề Phán, anh tình nguyện vì cô ta mà tổn thương mình.

Sau khi cô ra về, Bùi Nam tiến vào: "Cố Tổng, nhà hàng Tây đã sắp xếp ổn thỏa, còn có quà anh chuẩn bị cho cô Hề..."

"Toàn bộ hủy bỏ."

Cố Viễn Triệt đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ sát đất, chỉ để lại một bóng lưng hiu quạnh.

"Cố Tổng..."

"Cút ra ngoài." Giọng anh chìm đến đáy cốc, lạnh đến cực hạn, giống như là kiềm chế trước cơn bão.

Bùi Nam sửng sốt, đành phải yên lặng đi ra ngoài.

*** . truyện tiên hiệp hay

Ban đêm Hề Phán nhận được tin nhắn từ Nguyên Hoành Viễn, anh nói muốn cùng đón Giáng Sinh, cô lại chối từ, bởi vì trước đó đã đáp ứng đi chơi cùng Thân Sam Nguyệt.

Nhưng mà đối phương lại rất kiên trì, đợi đến khi cô cùng Thân Sam Nguyệt kết thúc cuộc hẹn, rất nhanh tới đón cô, lại dẫn cô đi uống vài chén rượu.

Khi anh nhắc tới muốn quà sinh nhật thì lúc này Hề Phán mới biết hôm nay là sinh nhật anh.

Cô ngượng ngùng liền kêu thêm phần bánh kem, anh vẫn như cũ vui vẻ:

"Không có việc gì, quan trọng nhất vẫn là thành ý của em."

Anh còn yêu cầu nhân viên phục vụ cắm thêm bên trên vài ngọn nến, sau đó rất hình thức, chắp tay cầu nguyện.

Hề Phán nhìn thấy anh trân trọng tâm ý của mình như vậy, bỗng nhiên nhớ tới năm đó...

Hốc mắt cô hơi cay, liền ngửa đầu trút xuống ly rượu.

Lúc trở về, Hề Phán có chút sầu não không vui, rõ ràng là có chuyện phiền lòng, Nguyên Hoành Viễn không biết chuyện gì tác động đến tâm tình cô nhưng cũng không có mở miệng nhiều chuyện.

Tới khi xe dừng dưới chung cư, hai người xuống xe, Hề Phán nói: "Thôi em lên đây."

"Được, ngủ ngon."

Khi cô quay người đi được vài bước thì nghe được giọng của anh ta: "Hề Phán."

Lúc quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt Nguyên Hoành Viễn: "Hôm nay anh rất vui, hi vọng em cũng sẽ không buồn nữa, nếu có tâm sự... có thể giải toả ra với anh, chúng ta là bạn bè mà."

"Được."

Hề Phán đi vào bên trong, tiến vào thang máy. Lúc bước ra, cô rẽ ngoặt hướng bên phải đi đến, đột nhiên nghe được sau lưng mình truyền đến tiếng bước chân.

Chưa kịp phản ứng, cổ tay cô liền bị người ta dùng sức nắm chặt, dọa cho cô sợ hãi, quay đầu nhìn lại thì ra chính là Cố Viễn Triệt.

Sau đó anh dùng sức ép cô vào trên tường, lưng cô áp lên tường, thân thể nam tính đè lên người cô.

Lồng ngực anh kề sát vào người cô, tay anh siết chặt vòng eo, trên người anh, nhàn nhạt hương nước hoa Cologen hòa cùng mùi rượu và hương thuốc lá phả ra, tràn ngập vào tất cả giác quan của cô.

"Cố Viễn Triệt, anh đang làm cái gì vậy!" Cô trừng to mắt, vô thức đẩy anh ra.

Anh nhìn chằm chằm thấy hốc mắt của cô đỏ ửng, mở miệng chất vấn:

"Chưa từng thích ai? Vậy tôi đặt ở đâu? Tôi tính là cái gì?"

"Anh đang nói cái gì?!"

"Buổi chiều hôm nay phỏng vấn."

Anh nâng cằm của cô lên, "Hề Phán, cô không có tim đúng không? Cô coi tôi là cái gì? Đối tượng đùa bỡn?"

Cô rốt cục cũng hiểu ý của anh.

Cô cũng uống rượu, cứ như vậy bị anh nhìn ra, cảm xúc khó chịu cùng uất ức tuôn ra.

"Là ai đang đùa bỡn ai?" Cô nhếch môi lên, lại cười đến vân đạm phong khinh*: "Anh có tư cách gì mà đến chất vấn tình cảm của tôi đối với anh, mua vui sao? Cố Viễn Triệt, tôi thật không hứng thú lại chơi trò gia đình đó với anh."

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

"Chơi trò gia đình?" Anh cười lạnh lẽo, "Cô định nghĩa quan hệ trước đây của chúng ta là như thế?"

"Không phải sao? Chẳng lẽ Cố Tổng vậy mà nghiêm túc sao? Tôi còn thực sự không thể tin được."

Anh nghe vậy, bàn tay nắm chặt cằm của cô bỗng nhiên siết chặt, muốn rách cả mí mắt: "Hề Phán, ban đầu là cô đòi chia tay, cô cảm thấy là ai không nghiêm túc? Không cũng bởi vì thi rớt đại học không thể học cùng một trường, cô liền đem tôi đẩy ra? Tình cảm của cô rẻ mạt như vậy!"

Rẻ mạt?

Lúc trước cô thích anh là bởi vì tính cách của anh, vậy mà lại dám đánh giá tình cảm của cô như thế.

Hề Phán cảm thấy chóp mũi đột nhiên chua xót, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

"Đúng nha, tôi đối với anh thích chính là thoáng qua mà thôi, liền muốn xem thử người con trai cao lãnh như anh nói chuyện yêu đương sẽ như thế nào, theo đuổi được rồi tôi cảm thấy chơi chán, không được sao? Làm sao, như thế nào trong miệng anh là tình cảm rẻ tiền nhưng đến giờ vẫn chưa quên được sao..."

Cô vừa dứt lời, bờ môi liền bị Cố Viễn Triệt hung hăng chiếm hữu không cho cô kịp phản ứng.

Truyện convert hay : Cửu Tinh Bá Thể Quyết

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện