Chỉ Dung Túng Mình Em

Đã Lâu Không Gặp


trước sau

Advertisement
Tháng mười hai, nhiệt độ Lâm thành chợt giảm nhanh. Chạng vạng rất nhanh trời đã tối, sắc trời xám xịt cả một vùng, gió phía nam thổi không ngừng gợi từng cơn rét buốt.

"Leng keng..."

Chuông cửa phòng khách sạn vang lên vài tiếng. Phải sau một lúc lâu, Hề Phán mới thò đầu ra từ trong ổ chăn, cô nhắm hai mắt, xốc chăn lên rồi tiện tay với áo ngủ ở đầu giường vừa mặc vào vừa xuống giường đi về phía cửa.

Mở cửa xong cô lại quay đầu trở vào, cả người lại bổ nhào vào trên giường, Thân Sam Nguyệt đi theo sau bất đắc dĩ mà lầm bầm, đem túi lớn túi nhỏ để lên trên bàn, hờn dỗi nói: "Bảo bối, còn chưa thích ứng với sự chênh lệch múi giờ sao?"

Đèn hành lang sáng lên, Hề Phán hơi mở mắt, vừa định mở miệng, chóp mũi bỗng nhiên cay cay, liền hắt xì hai cái.

Cô lại ngoan ngoãn vùi mình vào trong chăn, nửa dựa vào đầu giường xoa lên chóp mũi đã đỏ ửng. "Aizz, cậu nói xem cậu vừa về nước liền bị cảm mạo," Thân Sam Nguyệt cầm bình đun nước đi vào phòng tắm, vẫn không ngừng lải nhải, "Mình mua cho cậu đồ ăn và thuốc, dậy mau đi để lát nữa còn đi với mình đến Hôn Sa Tú, lễ phục để trong túi màu đen trên bàn ấy..."

Hề Phán chậm rì rì đi vào phòng tắm, nhìn mặt bạn thân trong gương, "Hôn Sa Tú gì cơ?"

"Bộ sưu tập mùa đông của 'Tầm Trí' đó, không phải cậu nói cậu từ chức ở KANI tựa như đang vươn cành ôliu (*) hay sao? Vừa hay lúc tối có đi tìm hiểu chút, mình đã dùng danh nghĩa cá nhân để lấy về cho cậu một phong thư mời này." Thân Sam Nguyệt là biên tập của tạp chí thời thượng nổi tiếng, mà "Tầm Trí" trong miệng cô chính là một thương hiệu thời trang lớn, năm nay mới bắt đầu lấn sân vào lĩnh vực áo cưới.

*Chìa cành oliu: nhành ô liu là biểu tượng của hòa bình, sự khôn ngoan, vinh quang, khả năng sinh sản, quyền lực và sự tinh khiết.

Hề Phán "Oh" một tiếng rồi búi tóc lên bắt đầu rửa mặt. Ánh đèn cam vàng theo cần cổ trắng nõn của cô mà đi xuống, hơi lộ ra cảnh xuân trước ngực. Thân Sam Nguyệt nhìn cô, đột nhiên nhớ tới một lúc nào đó trên bìa kỳ tuần san kia, Hề Phán mặc áo cưới tự cô thiết kế, xinh đẹp mị hoặc cũng thôi đi, cố tình còn toát ra mười phần gợi cảm, thanh thuần mà lại quyến rũ.

Hề Phán chú ý tới ánh mắt của cô, phun nước súc miệng rồi lên tiếng: "Mình biết mình rất đẹp nhưng cũng không cần nhìn chằm chằm vậy đâu."

"..."

Thân Sam Nguyệt cười, "Đẹp nhìn sướng muốn chết."

"Đi ra ngoài để mình tắm rửa một cái."

Thân Sam Nguyệt thúc giục cô mau tới ăn mì, cô ngồi vào sô pha, hỏi: "Là mua ở phố đông kia sao?"

"Đại tiểu thư, công ty mình cách nơi này nửa giờ đi xe, cậu cũng đừng kén chọn nha, như nhau cả mà." Hề Phán nhìn ánh mắt khẩn thiết của cô, đành phải tiếp nhận đôi đũa, ăn một lát liền ngừng lại, xoa xoa cái mũi, "Mùi vị không ngon."

Thân Sam Nguyệt nhớ tới hồi cao trung Hề Phán cũng là như thế này, chỉ cần không hợp khẩu vị thì cô tình nguyện bị nhịn đói cũng không ăn. Cô đánh vào đầu Hề Phán, "Cái tật xấu được nuông chiều từ bé này của cậu có thể tìm thời gian mà sửa đi."

"Hề Phán, em có thể đừng cứ như được nuông chiều từ bé hay không?"

"Ai nha đó không phải vì có anh nuông chiều em sao."

Ly nước ấm trong tay khiến Hề Phán đang suy nghĩ miên man bỗng nhiên sực tỉnh.

"Đừng sững sờ nữa mau uống thuốc đi, biết cậu bị viêm mũi nên mình còn mua Loratadine (*), nhân lúc này mau uống đi tổ tông của tôi..."

(*) Thuốc chống dị ứng - Loratadine

Nước ấm chảy qua họng, Hề Phán cưỡng chế nóng nảy trong lòng, đứng dậy đi trang điểm, thay lễ phục.

Nên khi chuẩn bị Hề Phán cũng không chần chừ, sau khi chuẩn bị ổn thỏa, hai người đi xuống lầu đến bãi đậu xe.

Ở trên xe, Thân Sam Nguyệt vừa lái xe vừa hỏi người ngồi bên ghế lái phụ: "Lần này trở về sẽ không đi nữa chứ?"

Giọng cô có chút lười biếng: "Tìm được công việc thì đương nhiên không đi rồi."

Cô bạn thân cười, "Ở lại nơi này đừng đi nữa, bạn bè đều ở đây, một mình ở nước ngoài làm thiết kế không cô đơn sao."

Hề Phán nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ đang dần buông xuống đường phố vừa quen thuộc mà lại xa lạ liền có chút giật mình.

"Đương nhiên cô đơn." Cô cười cười, chuyển đổi đề tài: "Chẳng qua là mỗi khi rảnh rỗi, mỗi ngày mình đều có thể ngắm mỹ nam ở xung quanh."

"Cắt, không phải là cậu cũng chưa từng coi trọng ai sao..." Thân Sam Nguyệt lải nhải việc mắt nhìn của cô bạn mình thật cao, đột nhiên như nhớ tới chuyện của Tầm Trí liền thuận miệng nhắc tới: "Mấy ngày hôm trước CEO mới của Tầm Trí mới nhậm chức, con kế nghiệp cha, nghe nói tân tổng vừa trẻ tuổi lại là một soái ca, lỡ chẳng may đêm nay chúng ta có thể gặp mặt, cậu có cảm thấy hứng thú hay không?" Hề Phán cong môi đỏ quyến rũ.

"Mình tương đối cảm thấy hứng thú nếu anh ta trả mình một năm tiền lương."

* * *

Đêm nay bộ sưu tập mà Hôn Sa Tú của Tầm Trí từ khi công bố cho tới nay đều rất chú trọng học nghề, với tư cách là thương hiệu thời trang truyền thống cao cấp trăm năm trong nước, vào năm nay lại đột nhiên tuyên bố muốn tiến quân vào lĩnh vực áo cưới, muốn thêm đối thủ cạnh tranh, lúc mới bắt đầu người ta đã bàn tán về chuyện này rất không tốt, nhưng bộ sưu tập xuân hạ năm nay vừa công bố ra đã khiến cho người người phải kinh diễm. Đặc biệt là đêm nay tân tổng tài nhậm chức, sau buổi show thời trang này, càng làm cho nhiều người chờ mong hơn.

Khi Hề Phán và Thân Sam Nguyệt đến nơi, truyền thông phóng viên, các doanh nhân thành đạt đã tới không ít, Hề Phán xuống xe, nhấc làn váy dài phết đất lên, đi vào bên trong.

Hôm nay cô mặc chính là váy dài cổ chữ V màu rượu đỏ, trên váy điểm xuyết hạt châu long lanh, càng thêm nổi bật làn da trắng tuyết của cô. Khi tiến vào show thời trang, mấy người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt đầy lưu luyến. Cũng may cô không phải doanh nhân hay minh tinh gì, lực chú ý cũng không cao.

Tìm được vị trí sau đài chữ T rồi ngồi xuống, đêm nay có công việc nên Thân Sam Nguyệt đi tìm đồng nghiệp trước, khi show thời trang sắp bắt đầu thì mới trở về.

Cô tiến đến bên tai Hề Phán khẽ nói: "Tin tức chính xác đây, đêm nay tân tổng thật sự sẽ tham dự." Người nào đó dời tầm mắt từ di động lên, không chút để ý đến giọng nói bên cạnh.

Vừa vặn lúc này, bên ngoài hành lang dài bỗng truyền đến một loạt tiếng ồn.

Nhân viên cung kính mở đường nhường ra một lối đi nhỏ, một người đàn ông bị mọi người vây quanh đang đi vào, phóng viên truyền thông cầm camera bấm nháy lia lịa, có rất nhiều vị khách quý cười tươi tiến lên chào hỏi, lúc này ở đó đã trở thành tiêu điểm chú ý của toàn hội trường.

Hề Phán nhìn theo ánh mắt mọi người hướng đến chỗ người đàn ông kia, tim bỗng nhiên lạc nhịp.

Cố Viễn Triệt đang đạm mạc cười bắt tay chào hỏi với mọi người, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất cao cao tại thượng.

Sắc mặt Hề Phán bỗng trắng bệch, tầm mắt còn chưa kịp dời khỏi người anh.

Người đàn ông kia một thân tây trang giày da, thân hình thon dài đĩnh đạc, sắc mặt khẽ cười, lại vẫn như trước kia lạnh nhạt mà xa cách. Ánh đèn dừng ở trên lông mày sắc bén của anh ta, đi xuống là mũi
Advertisement
cao môi mỏng, phác họa ra lưu loát hàm dưới, đẹp như điêu khắc.

Sáu năm, như cũ không thay đổi.

Phía sau vang lên giọng nữ nói nhỏ: "Đó là tân CEO của Tầm Trí sao?"

"Đúng vậy..."

"Trẻ tuổi như vậy đã quản lý công ty? Trời ơi!"

Cố Viễn Triệt tốt nghiệp ở trường danh giá trong nước, lưu học ở nước ngoài, mấy năm nay thân thể của nguyên tổng tài vẫn luôn không tốt, trong công ty lại có thế lực nổi lên sóng ngầm mãnh liệt, đều nói tư chất Cố Viễn Triệt còn thấp, ai ngờ Cố Viễn Triệt trực tiếp bị bố cầm đầu ngồi lên vị trí quan trọng.

Người đàn ông kia đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, ngồi trên vạn người, hôm nay lần đầu công khai lộ diện, tự nhiên sẽ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.

Hề Phán nghe người ta bàn tán về anh, trái tim liền đập loạn lên, theo bản năng liền muốn nhấc chân bỏ chạy, nhưng đáy lòng lại có một giọng nói đang không ngừng kêu gào: Sợ cái gì, cô lại không làm gì có lỗi với anh ta!

Người đàn ông ngồi xuống vị trí chính giữa đối diện sàn chữ T, hai chân trùng điệp. Ánh đèn dừng ở trên đỉnh đầu, rọi xuống hầu kết, cuối cùng tùy ý đáp ở khớp xương tay rắn chắc đang để trên đùi. Rất nhiều người vẫn như cũ vây quanh, ngay cả khách quý đêm nay, nữ diễn viên nổi tiếng Hoàn Linh - người phát ngôn của Tầm Trí cũng niềm nở kéo làn váy tiến lại gần.

Anh cũng chỉ nghiêng đầu nhìn cô ta một cái rồi nhanh chóng rời đi tầm mắt.

Hề Phán cúi đầu, hít sâu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đem những suy nghĩ nên phản ứng thế nào khi gặp gỡ thu lại.

Thân Sam Nguyệt vẫn chưa hết khiếp sợ, "Trời ạ, Cố, Cố Viễn Triệt vậy mà lại là..." Cô nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh mình, môi mấp máy, "Phán Phán, cậu..."

"Làm gì mà nhìn mình ghê vậy." Giọng nói của cô đã khôi phục bình tĩnh.

"Không lẽ đến hôm nay cậu mới biết được thân phận của anh ta chứ?"

Hề Phán chua xót nhếch lên khóe miệng.

Ngay lúc đó cô làm gì có tâm trạng để hứng thú mấy chuyện này nên cũng không hỏi nhiều, anh ta đương nhiên cũng sẽ không nói với cô.

Nếu không đêm nay cô căn bản cũng sẽ không tới.

Hôn Sa Tú thuận lợi diễn ra, chủ đề của đêm nay là "Tư Niệm", mẫu áo cưới mới được trưng bày lại lần nữa khiến người ta không thể dời mắt, Hề Phán vốn đã có thể thuận lợi hưởng thụ buổi ra mắt ấy, lại bởi vì không kịp chuẩn bị để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho bản thân thất thần, vài lần muốn rời khỏi, lý trí lại không ngừng mắng bản thân.

Có cái gì mà phải xấu hổ, nói không chừng...

Anh ta quên cô rồi cũng nên.

Sau khi kết thúc, Thân Sam Nguyệt đi tìm đồng nghiệp, hoàn thành công tác, Hề Phán đứng ở hành lang dài chờ cô ấy. Cô nhìn Cố Viễn Triệt ở phía xa đang một lần nữa bị phóng viên vây quanh phỏng vấn, rồi chợt nhớ tới thời cấp 3 anh cũng thu hút ánh nhìn như vậy.

Cô lắc thân mình rời đi, đeo headphone nghe một bản nhạc, khi quay đầu lại, đám người kia đã tản ra, tiêu điểm của đêm nay cũng đã không thấy đâu nữa.

Cô thở phào một hơi, cúi đầu chuẩn bị nghịch điện thoại, đột nhiên có người cầm lấy tay cô, kéo sang bên cạnh.

Một người cầm máy ảnh vụt qua cô, chính là lúc này, khi cô ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt lãnh đạm không chút hơi ấm của Cố Viễn Triệt.

Anh rút tay về, chân mày nhíu lại. Hề Phán giật mình, không biết anh đã đứng sau lưng cô từ lúc nào nữa.

Hai người còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh lại vang lên giọng nói của một người đàn ông: "Aizz, Cố tổng..."

Một người đàn ông đi tới bắt tay với Cố Viễn Triệt, khi tầm mắt chuyển sang hướng Hề Phán thì có chút kinh ngạc: "Cô là Hề Phán?"

"Phải."

"Tôi là chủ biên tạp chí Vân MI, lúc trước tại tuần lễ thời trang Paris chúng ta đã từng ăn một bữa cơm, cô còn nhớ không?" Người kia cười nói, ngữ khí rất thân thiện.

"Nhớ ra rồi." Cô mỉm cười bắt tay với anh ta.

"Không nghĩ tới cô đã về nước..." Anh ta nói vài câu rồi nhìn hai người bọn họ, cuối cùng hỏi: "Cố tổng, cô Hề, hai người quen nhau sao?"

Cô gái còn chưa kịp trả lời, mi tâm Cố Viễn Triệt càng thêm lãnh đạm, mở miệng nói thật khẽ:

"Không quen."

Dứt lời, anh trực tiếp rời đi.

Hề Phán ngẩn ra, nụ cười trên mặt còn chưa tan.

Người kia ngẩn người, thu hồi ánh mắt: "Cô Hề, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc được chứ? Về sau ở phương diện thiết kế áo cưới, chúng ta cũng có thể tiện trao đổi hơn."

"Có thể."

Anh ta đi rồi, Thân Sam Nguyệt gọi điện thoại tới vội nói xin lỗi, nói bản thảo định giao cho tạp chí xã vào ngày mai đột nhiên xảy ra vấn đề, cần cô ấy nhanh chóng tới giải quyết.

Hề Phán trấn an cô ấy nói không sao, cô tự bắt xe cũng được.

Đi tới cửa ra vào, gió lạnh chợt ùa tới, cô ôm chặt hai tay, mũi lại bắt đầu phát ngứa.

Cô đứng ở ven đường chờ xe taxi, cúi đầu nhìn mũi chân, bộ dáng tựa hồ có chút cô đơn lạc lõng. Mọi hành động của cô đều bị người đàn ông ngồi trong xe Maybach thu hết vào đáy mắt.

Hề Phán ảo não nghĩ lại chuyện đêm nay, còn có câu nói kia của Cố Viễn Triệt "Không quen biết".

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, bên tai đột nhiên vang lên tiếng "Phanh".

Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc xe gắn máy bị đụng ngã vào bên ven đường, người trên xe lăn ra xa mấy mét, nằm bất động trên mặt đất, còn chiếc xe gây tai nạn rồ ga, gào thét mà bỏ chạy.

Hề Phán trừng lớn hai mắt, sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng chạy đến chỗ người bị nạn.

Cô chạy đến trước mặt anh ta, nửa ngồi xổm xuống, nhẹ lay động gọi, "Này, anh mau tỉnh đi..."

Người này không hề phản ứng, đã hôn mê bất tỉnh, Hề Phán nhìn thấy sau đầu anh ta chảy máu liền hoa cả mắt, đầu óc choáng váng.

Cô mắc bệnh sợ máu.

Hề Phán lấy di động ra muốn gọi 120, tay lại không ngừng run rẩy, trong khoảnh khắc ấy bỗng cả người cô bị người khác kéo ra, phía sau là một cái ôm ấm áp.

Người đàn ông từ sau lưng nửa vòng ôm lấy cô, giơ tay che lại tầm mắt cô. Hề Phán theo bản năng phản kháng, liền nghe được tiếng của Cố Viễn Triệt trầm thấp mà kiên định vang lên bên tai:

"Là anh."

"Nhắm mắt lại."

****

Editor: Tử Hy

Truyện convert hay : Cổ Võ Cuồng Binh
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện