Đoạn Trục nói dối Đoạn tiên sinh là ở trường có chuyện rồi chuồn mất, ở nhà không bao lâu thì cũng đi.
Một tuần sau đó, người nhà họ Đoạn đều ở Boston.
Ông cố nội của Đoạn Trục mười năm trước qua đời ở Boston, lập di chúc nói muốn xây mộ ở đây.
Ông bà nội của Đoạn Trục cứ cách ba năm là lại tới hương khói một lần.
Nhà họ Đoạn ở Boston còn thiết kế một căn phòng, đặt bàn thờ ông cố nội ở đó.
Người nhà họ Đoạn đến Boston rồi, Đoạn Trục cũng không về nhà của anh và Quý Biệt nữa, cùng người nhà ở nhà chính, ông bà nội của Đoạn Trục vốn định đến thăm nhà anh, nhưng bị Đoạn tiên sinh cản lại, nói không cần thiết.
Lần này tuy Đoạn Trục không ở nhà, nhưng bất kể đi tới đâu, anh cũng sẽ nhắn tin cho Quý Biệt, còn kể ra ngồi cùng bàn có những ai, giống như một dân văn phòng báo cáo hành trình cho vợ ở nhà quản nghiêm.
Quý Biệt từng nói hai lần, bảo Đoạn Trục không cần làm như vậy, nhưng Đoạn Trục vờ như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục gửi.
Quý Biệt nghĩ Đoạn Trục đã tìm được lạc thú từ hành vi này rồi, nên cũng lười nói nữa.
Mấy ngày Đoạn Trục không ở nhà, Quý Biệt chẳng có chuyện gì làm, từ sáng đến tối đều ở trong thư viện.
Tối chủ nhật, người nhà họ Đoạn cuối cùng cũng về nước, Đoạn Trục tiễn bọn họ ra sân bay, rồi đến thư viện tìm Quý Biệt.
Quý Biệt mở cửa xe, chào hỏi Đoạn Trục, anh mới nhớ ra lúc đi dạo với gia đình có mua đồ cho Quý Biệt, để ở nhà chính, liền bảo tài xế quay đầu về đó.
Biệt thự của nhà họ Đoạn lớn hơn nhiều nhà của Đoạn Trục và Quý Biệt, từ cửa sắt đi vào, xe phải lái một đoạn đường nữa, băng qua thảm cỏ, mới đến được cửa nhà.
Quý Biệt cứ luôn ngó ra ngoài cửa xe, nhìn chằm chằm hồ phun nước ở giữa vườn hoa, Đoạn Trục liền hỏi Quý Biệt: “Thích nhà có hồ phun nước sao?”
Quý Biệt quay đầu nhìn anh, nói: “Em chỉ nhìn vậy thôi. Vẫn là nhà hiện tại của chúng ta tốt hơn.”
“Tốt chỗ nào?” Đoạn Trục thuận miệng hỏi.
“Tự do.” Quý Biệt nói.
Đoạn Trục và Quý Biệt đối mắt nhìn nhau một lúc, mới nói: “Em thích ở đâu thì chúng ta ở đấy.”
Tự do không thể tính là ưu điểm của một căn nhà.
Nếu như phải nói thích, Quý Biệt thật ra thích nhà nhỏ, đừng quá năm mươi mét vuông, sống cuộc sống độc thân, chẳng hạn như vậy.
Nhưng nếu đã ở bên Đoạn Trục rồi, thì chắc không thể nào ở mãi nhà nhỏ được.
Đoạn Trục đã đủ tốt rồi, Quý Biệt cúi đầu nhìn ngón tay, nghĩ, một vài đồ lặt vặt không ảnh hưởng quá nhiều không có cũng không sao, không có thì thôi, tại sao cứ phải nghĩ đến những thứ không cần thiết đó.
Đoạn Trục dẫn Quý Biệt vào nhà, bảo cậu ở dưới lầu đợi anh, anh lên lầu lấy quà.
Mấy phút sau, Đoạn Trục cầm một cái hộp lớn đi xuống, đưa cho Quý Biệt, nói: “Mở ra xem thử đi.”
Quý Biệt mở ra, bên trong có một cặp đồng hồ đeo tay.
“Anh thấy cũng đẹp, nên mua tặng em…” Đoạn Trục lấy ra cái nhỏ, kéo tay Quý Biệt đeo lên cho cậu.
“Dây đồng hồ có đục lỗ vài nút rồi, không biết có vừa không.”
“Đồng hồ tình nhân à?” Quý Biệt giơ tay lên ngắm, cổ tay cậu mảnh khảnh, đeo lên vẫn hơi rộng, cậu bóp hai bên dây lại, nói, “Vẫn hơi rộng.”
Đoạn Trục cởi ra, nói: “Anh