Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 46


trước sau

Đối diện với Mai phi, ánh mắt Tề Nhiễm lóe lên phức tạp, y nhẹ giọng hỏi: “Mai nương nương, Cô không hiểu, trong lòng người, địa vị và quyền lực thật sự quan trọng hơn tất cả mọi thứ hay sao? Người thật sự không có một chút tình mẫu tử nào với Cô hay sao? Khi còn nhỏ, Cô cũng từng làm nũng từng giận dỗi trong lòng người, cũng từng khiến người phiền lòng, khi còn nhỏ, Cô cũng từng bệnh nặng không khỏi, chính người đã chăm sóc hết đêm này đến đêm khác, mãi cho đến lúc Cô khỏe lại. Nhưng mà sau cùng, người hãm hại Cô lại là Mai nương nương.”

Khi Tề Nhiễm nói những điều này, trong lòng lại nghĩ đến những đau khổ mà mình phải chịu đựng kiếp trước, y bị giam trong thiên lao không thấy ánh mặt trời, bị tra tấn. Rồi đến khi mọi việc kết thúc, trên người y chỉ có vết thương, chân không còn đứng được, tay không còn duỗi thẳng được. Tề Tĩnh đưa một chén rượu độc, mà y thậm chí còn không thể cầm chắc, chỉ vì một chút tôn nghiêm cuối cùng, mà y dùng đôi tay đã vặn vẹo vì tra tấn nhận lấy chén rượu kia, uống từng chút một.

Nếu Mai phi và Phỉ Cẩm không có suy nghĩ này, nếu bọn họ có thể dừng tay, kết cục sẽ không phải là như vậy. Khi y là Thái tử thì có thể dốc lòng mà đề phòng Tề Tĩnh, khi y thành Hoàng đế, thì Tề Anh chính là em trai mà y yêu thương nhất, là Vương gia dưới một người trên vạn người. Nhưng mà chỉ vì cái ngai vàng kia, bọn họ hủy hoại tất cả, khiến cho y bốn bề là địch, tất cả chỉ là một giấc mơ không thực.

Tề Nhiễm vẫn luôn muốn hỏi Mai phi như vậy, nhưng bây giờ hỏi rồi, nhìn thấy dáng vẻ của Mai phi, y lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì nữa. Hỏi rồi thì sao, giữa bọn họ đã sớm có một vực thẳm không đáy.

Tề Anh nghe Tề Nhiễm hỏi vậy thì ngẩng đầu lên nhìn y, ánh mắt vừa phức tạp vừa bi thương, hắn lại nhìn sang Mai phi, hắn thật sự không hiểu vì sao bà lại tham lam như vậy. Nhưng mà Mai phi làm vậy là vì hắn, tất cả mọi người đều có thể trách Mai phi, có thể oán hận Mai phi, chỉ có hắn là không thể.

Tề Anh dập đầu xuống đất, nước mắt chảy tràn, cả cung Văn Ương chìm vào đau thương.

Tề Nhiễm rũ mắt, che giấu suy nghĩ trong lòng mình.

Mai phi nhìn Tề Nhiễm mà nói: “Bản cung cũng từng thương yêu ngươi chứ, nhưng mà làm người thì ai cũng tham lam cả thôi, vẫn muốn nhiều hơn, muốn có được thứ tốt hơn. Hậu cung này quá lớn cũng quá cô đơn, không có gì để làm, sẽ bị người ta ép cho điên mất.”

“Không có việc gì làm thì sẽ bị ép cho điên sao? Vậy nên ngươi làm ra chuyện vô đạo đức như vậy?” Hoàng đế không thể tin được mà nhìn Mai phi, nói: “Trẫm thấy ngươi điên thật rồi.”

Mai phi bật cười, nét cười như hoa, mà nước mắt dần rơi, bà ta nhìn Hoàng đế nói: “Quả thực là thần thiếp điên rồi, khi thần thiếp vào cung, cũng từng mong phu thê ân ái, nhưng Hoàng thượng không có trái tim, không có tình cảm. Trong hậu cung rộng lớn này, người đẹp như hoa, nhưng Hoàng thượng nào có từng nhìn thấy. Thần thiếp không điên thì có thể làm gì đây? Hàng ngày ngồi trong cung điện trống rỗng, nhìn mặt trời hết mọc lại lặn, chẳng có gì làm. Cho nên thần thiếp nghĩ nếu có một ngày, thần thiếp trở thành người phụ nữ tôn quý nhất trong cung, vậy thì sẽ không còn cô độc nữa.”

Người phụ nữ tôn quý nhất trong cung, không phải là Hoàng hậu, mà là Thái hậu.

Hoàng đế nheo mắt, đáp: “Trẫm tự cho rằng mình chưa bao giờ đối xử tệ với các ngươi. Nhưng điều này cũng không cần nói nữa, bây giờ Trẫm hỏi ngươi một câu, nhà họ Phỉ có biết ngươi làm những điều này không? Có từng tham dự vào không?”

Tề Nhiễm nghe câu hỏi của Hoàng đế là biết ngài đã có lòng nghi ngờ nhà họ Phỉ. Nhưng trong lúc này, y không thể lên tiếng thay nhà họ Phỉ, y hiểu tính Hoàng đế, bây giờ ngài chỉ muốn nghe Mai phi nói, người khác nói ngài sẽ không nghe.

Đáy mắt Mai phi lóe lên sự châm chọc, bà ta nhìn Hoàng đế mà nói: “Ngài xem chính ngài là người giả tạo như vậy đấy, hễ xảy ra chuyện gì thì phản ứng đầu tiên sẽ làm âm thầm cân nhắc lợi ích. Nhà họ Phỉ là nhà mẹ đẻ của thần thiếp, cũng là nhà ngoại của Thái tử. Ca ca của thần thiếp là người thế nào thì chính Hoàng thượng rõ nhất, cái người chỉ một lòng một dạ muốn canh giữ biên cương đó mà biết được suy nghĩ này của thần thiếp, phản ứng đầu tiên hẳn là sẽ chỉ vào mũi thần thiếp mà mắng đồ bất trung bất hiếu. Nếu có nhà họ Phỉ ủng hộ, vậy thì thần thiếp sao có thể dễ dàng bại lộ như thế chứ? Đáng tiếc người nhà họ Phỉ đều là những kẻ đầu gỗ như thế.”

Hoàng đế nói: “Nếu ngươi đã nhận tội, vậy thì Trẫm cũng cho ngươi giải thoát nhanh chóng.”

“Phụ hoàng……” Tề Nhiễm và Tề Anh cùng lên tiếng, Mai phi thì cười ha ha tựa như phát điên vậy, đôi mắt bà ta sáng lấp lánh, nói: “Hoàng thượng, dù ngày có tin hay không, quả thật là thần thiếp muốn làm những việc này, nhưng mà còn chưa kịp làm đâu. Hoàng cung lắm cao nhân, mỗi hành động mỗi lời nói của thần thiếp đều nằm trong lòng bàn tay người khác, Thái tử điện hạ nói có phải không? Người bị thương là Thái tử điện hạ, nhưng người có lợi vẫn chính là Thái tử điện hạ.”

“Đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn muốn vu oan cho Thái tử sao?” Hoàng đế gần như giận đến bật cười, nói: “Ngươi cho rằng vì sao Trẫm lại cho người lục soát cung điện của ngươi? Ngươi có còn nhớ Văn Trúc không, quân cờ mà ngươi gài vào bên cạnh Thái tử đó, tuy cô ta đã chết nhưng lại cũng đã khai hết sự thật rồi.”

Nói đến đây, Hoàng đế liền ném thẳng bản lời khai của Văn Trúc vào mặt Mai phi.

Khi Mai phi nghe thấy tin Văn Trúc đã chết thì còn sửng sốt một chút. Cái chết của Văn Trúc bị Hoàng đế cố ý che giấu, bây giờ Mai phi mới biết Văn Trúc đã chết. Ngày hôm qua bà ta còn sai người chuyển lời cho Văn Trúc, nhưng không hề bảo cô ta chết, chỉ dùng tính mạng người nhà để đe dọa cô ta, ép cô ta nhất định phải khai rằng Thái tử dùng thuật yểm bùa, sau đó bà ta còn đảm bảo chờ mọi việc qua rồi, chắc chắn sẽ cho phép Văn Trúc rời cung đoàn tụ cùng gia đình.

Đến khi bà ta đọc được lời khai của Văn Trúc thì liền ngây hết cả người. Bà ta không nghĩ đến Văn Trúc còn nhắc cả An quý phi, mà vẫn cho rằng Văn Trúc là gián điệp của riêng mình, quả thật không ngờ cô ta còn làm việc cho An quý phi nữa.

Mai phi siết chặt tờ giấy, Hoàng đế hỏi: “Bây giờ ngươi còn gì để nói nữa?”

Mai phi cười khổ, đáp: “Người xưa đã có câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau. Chỉ không biết có mấy con chim sẻ mà thôi, thần thiếp thua mà tâm phục khẩu phục.”

“Chết đến nơi mà còn ngoan cố.” Hoàng đế nói xong, Tề Anh vốn đang quỳ liền nhích về phía Hoàng đế, nói: “Xin phụ hoàng khai ân.” Sau đó lại nói với Tề Nhiễm: “Xin Thái tử điện hạ khai ân.”

Tề Nhiễm cũng nói với Hoàng đế: “Bẩm phụ hoàng, Mai nương nương chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi, xin phụ hoàng niệm tình thất đệ, niệm tình Phỉ hầu gia vì bảo vệ biên cương tổ quốc mà bị thương vô số lần.”

Hoàng đế nhìn Tề Nhiễm, lại nghĩ đến nhà họ Phỉ, họ có được quang vinh như thế cũng là vì nam nhi nhà họ đổi bằng máu trên chiến trường. Đời đời nhà họ Phỉ đều là tướng, nhưng đời nào cũng có người chôn thây nơi biên thùy.

Hoàng đế nhìn Mai phi, nói: “Nhà họ Phỉ đời đời làm trung lương, nào có ngờ được kẻ khiến cho bọn họ mất mặt nhất lại chính là kẻ được bọn họ che chở. Thôi thôi, nếu Thái tử đã mở miệng xầu xin cho ngươi, vậy thì niệm tình Thái tử và nhà họ Phỉ, Trẫm không giết ngươi.”

Nói đến đây, Hoàng đế im lặng một lát, rồi nói: “Người đâu, Mai phi làm nhiều việc ác, ý đồ mưu hại Thái tử. Từ ngày hôm nay tước danh hiệu Mai phi, biếm làm thứ dân, giam vào lãnh cung, bất cứ ai cũng không được đến thăm.”

Tề Anh nghe vậy thì dập đầu nói: “Bẩm phụ hoàng, mẫu phi phạm tội lớn, lẽ đương nhiên phải chịu phạt, nhưng nhi thần là phận làm con, sao có thể không đến thăm nom? Xin phụ hoàng thương tình cho nhi thần được hầu hạ mẫu phi.”

Hoàng đế đứng lên, nhìn Tề Anh quỳ bên chân mình, nói: “Tề Anh, Trẫm đã niệm tình ngươi không biết chuyện nên mới tha cho ngươi, đừng ép Trẫm giam lỏng cả ngươi nữa.”

Dứt lời, Hoàng đế phất tay áo rời đi, Tề Nhiễm nhìn Tề Anh quay lại ôm lấy Mai phi đang bị người ta kéo đi mà khóc lóc. Mai phi thì vẫn bình tĩnh, bà ta thấp giọng nói với Tề Anh: “Kết cục này nằm trong dự kiến của mẫu phi rồi, con không cần phải buồn, thắng làm vua thua làm giặc, mẫu phi vẫn hiểu rõ.”

Nói xong, bà ta ngẩng lên nhìn Tề Nhiễm, ánh mắt rất bình tĩnh. Sau đó lại nhỏ giọng thì thầm khuyên nhủ Tề Anh.

Tề Nhiễm nhìn bọn họ tỏ ra tình cảm sâu đậm, chỉ chậm rãi quay người bỏ đi. Bản thân Tề Nhiễm vẫn không hối hận về những gì mình đã làm, có lẽ toàn bộ máu trong người y đã đông đặc từ kiếp trước rồi, nó rất lạnh. Kiếp này, y tuyệt đối không cho phép có người đâm mình một dao sau lưng nữa, Mai phi không được, Tề Tĩnh lòng dạ thâm sâu cũng không được, Tề Anh càng không được.

Tề Nhiễm không nhìn cảnh Mai phi bị đưa vào lãnh cung, hình ảnh đó chẳng có gì đáng xem cả. Y rời khỏi cung Văn Ương rồi tự mình trở về Đông cung, bây giờ Mai phi đã không còn là mối đe dọa nữa, y đã không còn bị kẻ địch bao vây. Đây lẽ ra là một chuyện đáng mừng, nhưng y lại không thể vui vẻ được.

Từ hôm nay, y và Tề Anh đã không còn là anh em thân thiết nữa rồi, tựa như y đã đoán trước vậy, hai chữ Tam ca trong miệng Tề Anh quá nhẹ, chỉ cần gió thoảng qua là đã không còn nữa rồi.

Tề Nhiễm về đến tẩm cung của mình thì liền cho mọi người ra ngoài, Cát Tường biết y đang không vui, nên nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời đi. Hắn cũng không dám đi quá xa, sợ lát nữa Tề Nhiễm sẽ gọi người, nên chỉ canh chừng ở cửa lớn, nếu Tề Nhiễm có việc thì chỉ cần cao giọng gọi một tiếng là hắn sẽ nghe được.

Tề Nhiễm ngồi trên giường, sắc mặt bình tĩnh. Đúng lúc này, Lâm Duyệt cầm kẹo đường từ trên xà nhà bay xuống, hắn ngồi xuống bên cạnh Tề Nhiễm, nói: “Ngươi đang định khóc à? Ở đây không còn ai khác đâu, hay là ta cho ngươi mượn vai dựa một cái?”

Tề Nhiễm nhìn Lâm Duyệt, nhướn mày nói: “Ngươi nhìn thấy hết rồi à? Sao Cô lại không nhìn thấy ngươi?”

Lâm Duyệt cắn cánh tay của que kẹo đường, ậm ừ nói: “Khung cảnh đó cũng quá thê lương, ai cũng khóc. Ta nghĩ trong tình huống đó, chắc chắn ngươi không muốn nhìn thấy ta, cho nên ta liền nằm bẹp một góc không cho ngươi thấy vậy.”

Tề Nhiễm hỏi: “Ngươi đang an ủi Cô đó sao?”

Lâm Duyệt gật đầu đáp: “Xem như vậy đi.”

Tề Nhiễm im lặng một lát, nói tiếp: “Ngươi không sợ, ngươi không sợ đến một ngày nào đó, Cô sẽ dùng thủ đoạn tương tự để đối phó với ngươi sao? Ngươi có biết vì sao Văn Trúc lại nói ra tất cả vào thời khắc quan trọng này không, rõ ràng cô ta đã giấu giếm lâu như vậy, tiếp tục giấu thì biết đâu chừng còn có thể sống. Chính là vì có người cầm tín vật của người nhà đến nói cho cô ta biết, cha mẹ anh em của cô ta đã chết từ lâu rồi. Những kẻ đe dọa cô ta chẳng qua chỉ đang lấy cớ mà thôi. Cô ta biết rõ mình không thể thoát tội chết, bèn nói hết tất cả rồi. Ai cũng đang suy đoán vì sao Văn Trúc lại chết, nhưng có ai nghĩ đến cô ta bị một câu nói ép chết không. Ngươi nói xem, ai đã cho cô ta biết những việc đó?”

Lâm Duyệt đáp: “Thái tử đã biết là ai làm, thì cần gì hỏi ta.” Nói đến đây, Lâm Duyệt đột nhiên mỉm cười hỏi lại: “Vậy thì người nhà đã chết của Văn Trúc có phải do Thái tử sai người an táng hay không?”

Tề Nhiễm nghe thấy câu này thì sững người, ban đầu Mai phi chỉ bắt người nhà của Văn Trúc lại, nhưng có lẽ là vì muốn tránh lộ chuyện, tất cả bọn họ đều bị giết, xác bị ném vào hố chôn tập thể, chẳng phân biệt được ai là ai.

Sau khi Tề Nhiễm sống lại thì đã cho người đi điều tra lai lịch của Văn Trúc, cũng chỉ biết được những điều này.

Tề Nhiễm đứng dậy nói: “Lâm Duyệt, ngươi quả thật là thú vị.”

Lâm Duyệt vừa ăn kẹo vừa ậm ừ nói: “Thái tử điện hạ đừng nói vậy, sẽ khiến ta hiểu lầm đó.”

Tề Nhiễm nhướn mày hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”

Lâm Duyệt cắn kẹo đường nghe răng rắc, đáp: “Không có gì, thuận miệng nói thôi.”

Không phải là dễ hiểu lầm lắm sao? Nếu ở hiện đại mà có người nói với hắn là hắn rất thú vị, chắc chắn hắn sẽ cho rằng người này có ý đồ khác với mình, cũng may Tề Nhiễm là Thái tử Đại Tề, mà nhìn qua cũng không phải đoạn tụ đâu, Lâm Duyệt vẫn rất yên tâm.

Tuy Lâm Duyệt chưa từng yêu đương, nhưng hắn đã thấy nhiều rồi, nam nam nữ nữ, có người hạnh phúc cũng có người chia tay, đủ mọi tình huống, càng nhìn càng hoa mắt. Hắn chưa từng yêu, cũng không muốn thử yêu ai.

Tề Nhiễm cũng không muốn hỏi tiếp xem lời vừa rồi có ý gì, y chỉ muốn tán gẫu với Lâm Duyệt, quên đi tất cả mọi việc của cung Văn Ương, hoặc là nói quên đi gương mặt khóc lóc nhẫn nhịn của Tề Anh.

Lâm Duyệt lại cắn mất một cái tay trên kẹo đường, vừa nhai vừa nói: “Ờ thì, vừa rồi ta thay mặt ngươi đi nhìn qua Thất hoàng tử một cái. Sau khi Mai phi nương nương bị đưa đi thì hắn liền ở trong cung Văn Ương bị phong tỏa một lúc, sau đó lại đi về ngủ vùi rồi.”

Hoặc cũng có thể nói là đi về khóc vùi, chẳng qua la tiếng khóc quá nhỏ, nghe như vụn vỡ.

Tề Nhiễm có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, y rũ mắt nói: “Vậy sao? Trải qua chuyện như thế, hắn cũng nên trưởng thành rồi.”

Lâm Duyệt tiếp lời: “Thật ra theo lịch sử, ta tưởng rằng kết cục chờ đợi Thất hoàng tử sẽ là bị diệt cỏ tận gốc chứ, dù sao thì bây giờ hắn cũng là Thanh Vương, còn bị dằn vặt như vậy nữa, nếu trong lòng không nảy sinh chút suy nghĩ khác thì là không thể nào đâu, ngươi không sợ ngày sau hắn lại liên kết với người anh em khác kia, cùng nhau đâm ngươi một dao à?”

Tề Nhiễm cũng không có ý định giấu Lâm Duyệt, y nói: “Ta tất nhiên biết sẽ có khả năng đó, nhưng Cô là người cho phép kẻ khác cầm dao đâm mình hay sao. Nếu hắn nhẫn tâm, thì Cô càng có thể nhẫn tâm hơn.”

Lâm Duyệt nhìn gương mặt đang tỏa hơi lạnh của Tề Nhiễm, hắn liếm kẹo đường trong tay, nói: “Các ngươi sống thật mệt, muốn đi đường cũng là ba bước một cái bẫy, nói thật là khá đáng thương.”

Tề Nhiễm lần đầu tiên mới nghe thấy có người hình dung mình là đáng thương, y khẽ há miệng định nói gì đó, nhưng sau cùng không thốt thành lời, Lâm Duyệt ngồi cạnh y im lặng ăn kẹo đường. Trong khung cảnh yên bình như vậy, Tề Nhiễm cảm thấy có một người ở cạnh mình, thì tất cả cũng không còn khó chịu như trước nữa.

Y vẫn là Tề Nhiễm, vẫn là Thái tử Đại Tề, là Hoàng đế tương lai.

Đương nhiên, bên Tề Nhiễm thì bình yên, nhưng phía cung điện của An quý phi thì lại khác.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện