Chàng Rể Vô Song

Tiệc tân gia!


trước sau

Advertisement

"Phải mời chứ".

Lâm Hàn nói: "Chuyển vào nhà mới là chuyện vui mà, đương nhiên phải mời hết họ hàng và bạn bè đến chúc mừng thật vui vẻ chứ".

Dương Lệ hỏi: "Vậy khi nào thì mời anh?"

"Ngày mai đi, tối nay về nhà báo cho bọn họ biết trước, ngày mai chuẩn bị một chiếc xe khách lớn, đón toàn bộ họ hàng và bạn bè cùng đến luôn", Lâm Hàn suy nghĩ rồi nói.

"Vâng".

Dương Lệ gật đầu.

Sau khi về nhà, Dương Lệ lập tức gọi điện thoại thông báo.

...

"Gì chứ, tiệc mừng tân gia à?"

Chu Nhã Thiến đọc được tin có chút bất ngờ.

"Không biết là Lâm Hàn mua được nhà mới thế nào đây! Có mỗi cái nhà nát thì sao có thể đãi tiệc mừng tân gia được... Mà thôi, dù sao cũng là bạn bè với Tiểu Lệ, nể mặt Tiểu Lệ vậy, ngày mai sẽ đi xe khách qua xem".

Tiếp theo, Chu Nhã Thiến trả lời tin nhắn của Dương Lệ.

Sau khi trả lời xong, Chu Nhã Thiến tiếp tục xem đoạn clip của anh trai chạy Rolls Royce, xem mà phần khích đến tim đập thình thịch.

...

"Càn quấy, đúng là càn quấy!"

Dương Cảnh Đào cúp điện thoại của Dương Lệ, tức giận đến phùng mang trợn mắt: "Thằng nhãi vô dụng Lâm Hàn kia mua một căn nhà nát, giờ lại còn muốn đãi tân gia mời hết họ hàng đến nữa chứ, nó không ngại mất mặt thì tôi cũng ngại lắm đấy!"

"Làm sao tôi lại rước một thằng rể vô dụng như vậy chứ! Haiz!"

"Nếu Lâm Hàn được một phần mười Tứ Hải thôi cũng tốt quá rồi!"

...

Tại nhà Triệu Tứ Hải.

"Hahaha! Ông xã, em chịu hết nỗi rồi, cười chết mất!"

Dương Duyệt ôm bụng cười ha hả, suýt rớt cả nước mắt.

"Thằng nhãi vô dụng này muốn đãi tân gia, nó sắp xếp cả xe khách đến đón chúng ta, mời chúng ta đến nhà nó ăn tiệc. Một căn nhà rách nát mà thằng vô dụng kia lại thật sự nghiêm túc như vậy! Hahaha!"

"Nếu mời thì chúng ta đến thôi, dù sao người mất mặt cũng không phải là chúng ta, mà nhìn cả nhà Lâm Hàn mất mặt thì anh cũng vui lắm đó!", Triệu Tứ Hải cười ha hả nói.

...

Tại một biệt thự khác.

Mẹ vợ - Trần Diễm Diễm đang nói chuyện điện thoại với Dương Lệ, bà ta cười lạnh nói:

"Đi chứ, tất nhiên phải đến rồi! Hôm trước lúc trên xe không phải mẹ đã nói rồi sao, khi nào đãi tân gia, mẹ nhất định sẽ đến!"

"Lúc đó mời cậu hai, chú hai, chú ba, Trần Tùng, Trần An... tất cả họ hàng, đều mời đến hết luôn đi!"

"Không phải Lâm Hàn thích mất mặt sao, được thôi, mẹ sẽ làm cho nó hài lòng! Một căn nhà nát mà còn ra vẻ đãi tân gia, lần này để mẹ xem xem nó còn mặt mũi gì nữa không! Để nó làm trò hề ở trước mặt đám họ hàng! Mãi mãi cũng không ngóc đầu lên được!"

"Lần này thằng vô dụng đó mất hết thể diện, mẹ sẽ bắt nó phải ly dị với con!"

...

Tại bệnh viện nhân dân, Ngụy Vũ băng bó cả ngực nằm ở trên giường bệnh.

Sau khi gã ta bị Lâm Hàn đánh một trận, đến giờ thương tích vẫn chưa hồi phục.

"Gì chứ, nhà của Lâm Hàn ngày mai đãi tân gia sao?"

Ngụy Vũ đọc tin nhắn ha hả cười lớn:

"Trái lại tôi cũng muốn xem thử, thằng vô dụng Lâm Hàn kia có thể mua được căn nhà thế nào!"

"Tôi tặng phần quà mừng này không sai được, chỉ sợ hắn mua một căn nhà không mấy an toàn thôi, vừa bước vào trần nhà sập xuống, đe doạ tính mạng của tôi quá... Hahaha!"

...

Sáng sớm hôm sau, nắng vàng rực rỡ, bầu trời quang đãng.

Lâm Hàn xem lịch, tuổi Dậu kỵ hướng Tây, thích hợp cười hỏi, cầu phúc, khai quang, tân gia, chuyển nhà.

Một chiếc xe khách cao cấp chạy ra từ biệt thự núi Vân Mộng vào trong nội thành nhộn nhịp.

Đám người Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt, Chu Nhã Thiến đã đến chỗ hẹn trước từ sớm.

Xe khách vừa đến, tất cả liền lên xe.

Chỉ chốc lát đã đầy người, xe mới bắt đầu khởi động.

"Thằng nhãi Lâm Hàn này đúng là không cần mặt mũi nữa mà! Mua lại một căn nhà cũ rách nát mà nó lại còn dám khoe khoang, mời chúng ta qua đãi tiệc ăn mừng nữa chứ!"

Ông cậu Trần Đại Lâm ngồi bắt chéo hai chân, vẻ mặt tràn đây khinh thường:

"Lần này, tất cả họ hàng chúng ta đều đến xem xem nó mất mặt theo kiểu nào!"

"Lần trước con trai tôi vì nó mà mất công việc nhân viên công chức, tôi còn chưa tính sổ với nó đâu!"

"Haiz, chị Tiểu Lệ sao lại lấy thằng vô dụng không biết xấu hổ này chứ, thật sự cháu thấy tiếc thay cho

Advertisement
chị ấy", Trần Tùng nhìn về phía Dương Cảnh Đào.

"Bác trai, khi nào bác mới bảo chị Tiểu Lệ ly dị với thằng vô dụng kia chứ!"

"Sắp rồi, sắp rồi! Mấy nay đã chạy tới chạy lui tìm chỗ xem mắt rồi!"

Dương Cảnh Đào gượng cười, khao khát muốn đào một cái hố để chui xuống cho rồi.

Toàn bộ người ở đây đều là họ hàng.

Lâm Hàn cậu có muốn xấu hổ mất mặt là chuyện của cậu, giờ ngay cả người bố vợ là tôi cũng phải mất mặt trước đám họ hàng này đây!

Dương Cảnh Đào tôi xúi quẩy tám đời tám kiếp mới rước được một thằng con rể như vậy.

Trần Diễm Diễm cũng đanh mặt:

"Dương Cảnh Đào, ông đúng là bị mù mới để cho Tiểu Lệ lấy Lâm Hàn! Xem xem, cả nhà chúng ta đánh giá thằng nhãi Lâm Hàn kia vô dụng thế nào! Thật sự bẽ mặt đến không có chỗ chui!"

"Bà tưởng là tôi muốn gả Tiểu Lệ cho thằng nhãi vô dụng Lâm Hàn đó sao? Lại nói, sau khi kết hôn, biểu hiện của Lâm Hàn cũng không tệ, ngoan ngoãn gọi bố, châm trà rót nước, ai biết được đằng sau lại là một thằng vô dụng ăn no chờ chết chứ?!"

Dương Cảnh Đào hổn hển cự cãi với Trần Diễm Diễm.

"Bố mẹ, hai người đừng ồn nữa".

Triệu Tứ Hải bước tới giải hoà: "Đợi chuyện tiệc tân gia này xong, bảo Tiểu Lệ ly dị cũng không muộn mà. Cả nhà họ hàng ở đây, cãi vã chỉ mất mặt hơn thôi".

Dương Cảnh Đào gật đầu, lạnh giọng: "Con nói đúng, sau tiệc tân gia này, bố phải bắt Tiểu Lệ ly dị với Lâm Hàn! Nếu Tiểu Lệ không đồng ý, bố sẽ lấy cái chết ra mà bức nó!"

Đám Chu Nhã Thiến và Ngụy Vũ đều ngồi dãy phía sau xe khách.

Thấy cảnh tượng này, Chu Nhã Thiến cười lạnh:

"Haha, xem ra không chỉ trong mắt tôi nhìn thấy tên vô dụng Lâm Hàn kia hèn nhát thế nào, thì ra ở trong nhà, anh ta cũng thế!"

"Tiểu Lệ ly dị với anh ta mới là lựa chọn sáng suốt nhất!"

"Đúng đó! Tuy rằng tôi không thích Tiểu Lệ, nhưng Tiểu Lệ là mẫu con gái lý tưởng thời đại học của tôi, cô ấy lấy Lâm Hàn chẳng khác nào hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!", Ngụy Vũ cũng cười nói.

"Tiệc tân gia hôm nay, tôi cũng muốn chứng kiến Lâm Hàn sẽ mất mặt thế nào!"

...

Xe khách chạy một mạch, chỉ lát sau, quẹo vào đường lên núi Vân Mộng.

Dương Cảnh Đào sửng sốt, lập tức nói:

"Bác tài, ông có đi nhầm đường không vậy, đường này đến núi Vân Mộng mà!"

Tất cả mọi người cũng định thần lại, ồn ào nói.

"Đúng thế, đi nhầm đường rồi!"

"Nhanh quay đầu lại đi, núi Vân Mộng là khu biệt thự tư nhân, tuỳ ý xông đại vào sẽ bị đuổi ra đấy!"

"Quay xe lại nhanh lên, nếu không bị đuổi ra thì mất mặt lắm!"

"Chạy nhầm đường sao?", ánh mắt tài xế loé lên, hỏi: "Mấy người có phải họ hàng và bạn bè của cậu Lâm Hàn không?"

"Gì mà cậu Lâm Hàn chứ!"

Trần Diễm Diễm liếc mắt: "Nó chỉ là một thằng vô dụng, ông gọi nó thằng vô dụng là được rồi! Tôi là mẹ vợ của thằng vô dụng đó, mà cũng chỉ tạm thời thôi, sau này thì không phải nữa!"

"Vậy đúng là người thân và bạn bè của cậu Lâm rồi".

Tài xế gật đầu cũng không nhiều lời, tiếp tục lái xe.

"Ơ, sao ông ta lại tiếp tục lái lên núi chứ!", Dương Cảnh Đào cau mày.

"Đừng nói lỗ tai tài xế này có vấn đề nha!". Trần Diễm Diễm cũng bất mãn: "Lát nữa bị đuổi ra ngoài, chắc xấu hổ chết mất!"

"Bố mẹ, có thể đường núi không thể quay xe, bác tài muốn chạy đến phía trước rồi mới vòng lại", Triệu Tứ Hải cười nói.

Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm đều gật đầu, chắc thế rồi.

-------------------

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện