Chàng Rể Vô Song

Cổ Hà của Hoa Đông


trước sau

Advertisement

"Tôi chuẩn bị mở ngân hàng".

Tiền Lai thản nhiên nói.

"Mở ngân hàng?"

Câu đó vừa thốt ra đã như một tia sét đánh trúng mọi người trong bàn.

"Cái này... Trâu bò thế, mở... Mở ngân hàng luôn!"

Có người kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, nói lắp.

"Anh Lai, anh trâu bò ghê vậy đó!"

"Mới tốt nghiệp hơn một năm đã có thể mở ngân hàng rồi!"

"Mẹ kiếp, bạn cùng lứa với nhau mà sao chênh lệch lại lớn như thế cơ chứ!"

"Người so với người tức chết người! Tôi làm trong nhà máy một tháng mới được ba bốn ngàn tệ, còn bạn của tôi vậy mà lại tính mở ngân hàng!"

Đám bạn ai nấy đều giật mình kinh ngạc, trong lòng bỗng cảm thấy hổ thẹn, chênh lệch thật là lớn.

Cho dù có cố gắng mấy chục đời cũng không cách nào thu nhỏ khoảng cách giữa mình và Tiền Lai.

Một số bạn nữ nghe thế hai mắt sáng lên, chân như nhũn ra, tim đập thình thịch, bước đến bên cạnh Tiền Lai.

"Anh Lai, anh... Anh có bạn gái chưa?"

"Anh thấy em thế nào, có làm bạn gái anh được không?"

"Còn em nữa, em biết giặt quần áo nấu cơm, việc nhà cái gì cũng biết!"

"Hứ, thôi đi, giặt quần áo nấu cơm ai mà chẳng biết!"

Có người khinh bỉ nói: "Bạn gái của anh Lai nhất định phải có năng lực, ít nhất cũng giúp anh ấy xử lý công việc được, ví dụ như Dương Lệ, cô ấy chẳng phải là kế toán à! Tôi thấy cô ấy thích hợp làm bạn gái anh Lai nhất đấy, có thể giúp ảnh quản lý thu chi!"

Tiền Lai bất đắc dĩ nở nụ cười: "Thực ra mở ngân hàng cũng không có giỏi như lời mọi người nói, hơn nữa, ngân hàng này là ba nhà hùn vốn mở".

"Một cái là ngân sách nhà nước, một cái là tư nhân còn một cái là nhà tôi. Cổ phần lớn nhất thuộc về nhà nước, sau đó đến tư nhân, nhà chúng tôi nhỏ nhất, mới có khoảng 20%!"

Tiền Lai tiếp tục nói: "Tên ngân hàng cũng được quyết định rồi, gọi là ngân hàng phát triển Đông Hải, thuộc ngân hàng nhà nước, tôi đang đi làm trong đó. Đương nhiên, mọi quyết định quan trọng đều phải nghe ban giám đốc!"

"Đi làm trong ngân hàng cũng đã giỏi lắm rồi!"

"Đúng thế, nhìn khắp đám bạn cùng lứa ở Đông Hải mà xem, có mấy người từng tuổi này đã đi làm trong ngân hàng chưa?"

"Đỉnh thật đấy!"

Mọi người liên tục giơ ngón tay cái lên với Tiền Lai, trong ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.

"Anh Lai, kể chuyện làm giàu của nhà anh đi, cho chúng tôi có chút động lực để phấn đấu nào", có vị bạn học nói.

"Cũng không có gì, lúc bố tôi còn trẻ ra khơi, được quý nhân giúp đỡ nên mới có địa vị ngày nay", Tiền Lai kể đại khái.

"Quý nhân, ai thế?", có người không nhịn nổi hỏi.

"Cổ Hà", Tiền Lai đáp.

"Cổ Hà của Hoa Đông á!"

"Là Cổ Hà đứng thứ 10 trong bảng xếp hạng người giàu nhất của Hoa Hạ của mười năm trước!"

Mọi người có mặt ở đây đều bàn tán xôn xao.

Đa số họ đều học ngành tài chính, công việc cũng liên quan tới tài chính nên rõ như lòng bàn tay mấy cái bảng xếp hạng kia.

Nghe đến cái tên đó, ai nấy cũng trợn mắt há hốc miệng, không ngờ bố của Tiền Lai lại có quan hệ với Cổ Hà.

"Cổ Hà là ai?", có người tò mò hỏi, cô ta chưa từng nghe thấy tên này.

Sau khi tốt nghiệp, cô ta về nhà làm giáo viên nên không biết mấy thứ đó.

"Cổ Hà là ông trùm ngành sản xuất vùng Hoa Đông 10 năm trước", có người giải thích:

"Sản nghiệp của ông ta gồm quặng mỏ, sắt thép, than đá, gia công, vận chuyển... Toàn bộ Hoa Đông, chỉ cần là thứ có liên quan tới ngành công nghiệp sản xuất thì đều có bóng dáng ông ta đứng đằng sau!"

"Cũng ở 10 năm trước, Cổ Hà lọt vào top 10 bảng xếp hạng top người giàu có Hurun, sở hữu khối tài sản 50 tỷ tệ. Cậu phải biết rằng, đó là 50 tỷ tệ ở 10 năm trước, giờ lạm phát mạnh như vậy, nay ít nhất cũng phải tương đương 100 tỷ tệ!"

"100 tỷ tệ!"

Bạn nữ kia sợ tới mức suýt nữa thì ngã nhào xuống đất, con số đó thật sự là quá khủng bố.

"Có điều, 10 năm trước, kinh tế thế giới gặp phải nguy cơ, đặc biệt là ngành công nghiệp sản xuất, nó đã bị giáng một đòn rất mạnh. Vô số nhà máy phá sản, công nhân thất nghiệp, cả ngành công nghiệp sản xuất ở Hoa Hạ đều chìm trong ảm đạm, tiếng than vãn vang lên khắp nơi", có một bạn học xoa cằm, than thở:

"Năm đó, miễn là ông lớn trong ngành đều bởi vì khối tài sản không đủ mà bị đá khỏi bảng xếp hạng đó. Thậm chí, có người vì áp lực quá lớn đã nhảy lầu tự sát. Chỉ có mỗi Cổ Hà vẫn đứng vững trên bảng xếp hạng, tuy bị rớt xuống hạng 50, nhưng dù sao vẫn nằm trong bảng! Chuyện này hết sức khó hiểu!"

"Ồ? Không ngờ cậu còn biết chuyện cơ mật này đấy".

Tiền Lai bất ngờ nhìn bạn học kia nói:

"Tôi nghe bố tôi nói, chẳng biết Cổ Hà tìm được một khoản tài chính khổng lồ từ đâu mới giữ nổi sản nghiệp của mình, không thì ông ta đã phá sản rồi, chứ đừng nói đến chuyện nằm trong bảng. Còn nguồn tài chính kia thì lại chẳng có ai biết..."

"Xem ra Cổ Hà kia cũng có quý nhân giúp đỡ!"

"Đúng thế, có điều là ai thì lại không biết".

Tiền Lai lắc đầu, nói tiếp: "Bây giờ, Cổ Hà đang sống trên núi Vân Mộng, bố tôi đã chuẩn bị quà để ba bốn ngày nữa đi thăm ông ta, cảm ơn hồi đó ông ta đã giúp".

"Núi Vân Mộng! Chính là khu biệt thự núi Vân Mộng trước đó đã có một ông chủ giàu có bí ẩn dùng 87 triệu tệ mua một dãy biệt thự ư?"

“Đúng thế", Tiền Lai gật đầu.

"87 triệu tệ, tôi phải làm mấy đời mới kiếm được nhiều tiền như vậy đây".

"Hâm mộ ghê, không biết ở trong đó sẽ có cảm giác gì nhỉ?"

Mọi người bàn tán xôn xao.

"Ơ, mọi người đang nói cái gì thế!"

Một giọng nói vang lên.

Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú bước tới, đằng sau là Lâm Hàn cùng Dương Lệ.

"Nhã Thiến, cậu đến rồi à!"

"Mau tới đây ngồi đi!"

Mọi người đều nhiệt tình tiếp đón, có người nhìn thấy Dương Lệ đằng sau, hai mắt lập tức sáng lên.

"Tiểu Lệ cũng tới kìa!"

"Cuối cùng thì nữ thần thời đại học của tôi cũng tới!"

"Một năm không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp như xưa! Không được rồi, tim tôi đập nhanh quá!"

"Đợi đã..."

Có người nhìn thấy Lâm Hàn bên cạnh Dương Lệ.

"Anh ta chính là chồng của Tiểu Lệ hả?"

Lâm Hàn lập tức cảm nhận được mười mấy ánh mắt đầy căm thù và đề phòng nhìn chòng chọc đánh giá mình một lượt, đa số đều là nam.

Tiền Lai cũng nhìn chằm chằm Lâm Hàn, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, nhưng không mở miệng trước.

Thấy Lâm Hàn ăn mặc một chiếc áo thun, quần jean, đi giày vải trông rất bình thường thì ánh mắt tất cả mọi người đều toát ra sự khinh thường

"Đúng là bó hoa nhài cắm trên bãi phân trâu mà!"

"Tại sao nữ thần hồi đại học của tôi lại gả cho một tên vô dụng kia chứ!"

"Gả cho tôi cũng được mà, lương một tháng còn được ba bốn ngàn tệ, tuy làm trong nhà máy nhưng được cái ổn định!"

Có người xì xào bàn tán.

Bởi vì là lần đầu gặp nên mọi người không có nói hết lời trong lòng ra.

Lâm Hàn hờ hững tìm vị trí ngồi xuống, Dương Lệ ngồi ở bên cạnh anh.

Sau khi ngồi vào bàn, Lâm Hàn trực tiếp cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm, đầu cũng không thèm ngẩng.

"Chậc chậc chậc, chắc tên này chưa bao giờ được ăn ngon như vậy, vừa tới đã ăn rồi!"

"Đúng đó, tên nghèo kiết xác từ đâu chui ra vậy!"

"Một bàn đồ ăn ở khách sạn Thiên Tôn đều có giá từ ba trăm tệ trở lên, có lẽ anh ta chưa từng được ăn ngon như vậy!”

"Cậu xem dáng vẻ ăn nhồm nhoàm của anh ta kìa, thật là mất mặt!"

"Anh Lai còn chưa mở miệng đã ăn, chẳng có tý lễ phép nào!"

"Tại sao Tiểu Lệ lại gả cho người như thế chứ!"

"Đồ quỷ chết đói đầu thai!"

Mọi người nhìn Lâm Hàn bàn tán với ánh mắt đầy khinh thường.

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện