Chàng Rể Vô Song

Nắm đấm của tao cứng hơn


trước sau

Advertisement

"Ha ha ha... Anh xem, cái bàn đạp rồi tay cầm của anh hoen gỉ hết rồi. Cười chết tôi mất thôi!"

Bành Thành ôm bụng, ngồi xổm xuống cười lăn lộn: "Chẳng lẽ đồ vô dụng như anh còn không mua nổi xe điện hả? Lẽ nào anh là đám nạn dân tới từ các nước Châu Phi hay sao?"

Lâm Hàn chẳng thèm ngó ngàng tới Bành Thành.

"Vì sao anh không nói gì? Có phải trong lòng khó chịu lắm không? Ai đời lại đi xe đạp tới đón vợ", Bành Thành trào phúng nhìn Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, là một thằng đàn ông, là trụ cột của một gia đình thì phải gánh vách trách nhiệm với gia đình, anh tự hỏi lòng mình xem anh như vậy có xứng với Tiểu Lệ không?"

"Tiểu Lệ đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, còn anh thì chỉ biết ăn không ngồi rồi. Anh tới đón cô ấy đã đành, nhưng đời thuở đâu lại... đi xe đạp như thế!"

"Liên quan gì tới anh? Tôi thích đi xe đạp, không bị kẹt xe, còn có thể rèn luyện sức khỏe, bảo vệ môi trường xanh sạch đẹp", Lâm Hàn thản nhiên nói.

"Dẹp đi, không mua nổi xe thì cứ nói thẳng ra", Bành Thành vạch trần Lâm Hàn:

"Nhìn chiếc Audi A4L này của tôi đi, phối trí cao cấp, những hơn ba trăm ngàn đó! Tôi lái xe này tới đón Tiểu Lệ hãnh diện biết bao, trong này còn có chín mươi chín bông hoa hồng mà tôi vừa mua nữa!"

"Anh thì sao? Là chồng mà lại đi xe đạp tới đón vợ, tạm không đề cập tới những chuyện khác, anh bảo đám đồng nghiệp của Tiểu Lệ nhìn thấy thì sau này sẽ cười chê cô ấy thế nào đây? Tiểu Lệ mất mặt trước các đồng nghiệp, sau này làm sao mà ngẩng đầu lên được!"

"Lâm Hàn, tự anh nghĩ lại xem anh làm vậy có đúng không", Bành Thành bày ra dáng vẻ khuyên lơn:

"Theo tôi ấy à, anh mau ly hôn với Tiểu Lệ đi, anh sống với cô ấy thì chỉ khiến cô ấy phải chịu khổ thôi!"

"Anh đừng nói nhảm bên tai tôi như một con ruồi vo ve nữa được không?", Lâm Hàn nhíu mày lại, anh bắt đầu thấy phiền cái tên Bành Thành này rồi.

"Tôi nói nhảm? Tôi đang dạy bảo anh cách làm một người đàn ông thực thụ đó", Bành Thành nói. Sau đó, đôi mắt của anh ta lóe lên, như thể nghĩ tới điều gì đó:

"Tôi biết vì sao anh không chịu ly hôn với Tiểu Lệ rồi!"

Dứt lời, anh ta đi tới ghế lái, lấy một xấp phong bì dày cộp ra, tùy ý ném rơi liểng xiểng trước mặt Diệp Phàm.

Soạt...

Miệng phong bì hở ra, những đồng tiền giấy trong đó cũng rơi ra ngoài.

"Xã hội hiện nay ai mà chả vì tiền. Anh không chịu ly hôn với Tiểu Lệ cũng là bởi vì tiền đúng không? Muốn có một cái giá xứng đáng?"

Bành Thành nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy khinh miệt:

"Trong đống phong bì này có tất cả một trăm ngàn, nhặt lên mang đi, sau đó ly hôn với Tiểu Lệ!"

Lâm Hàn nhìn Bành Thành, trong mắt chỉ toàn sự khó hiểu và nghi hoặc:

"Tôi thấy lạ lắm nhé, đám nhân viên chịu trách nhiệm phỏng vấn ở quỹ đầu tư Nhân Phàm là một lũ ăn hại hết hả? Vì sao lại cho loại ngớ ngẩn như anh vào làm?"

"Cái gì? Mày mắng tao là loại ngớ ngẩn ấy hả?"

Bành Thành giận tím mặt: "Tao có bằng tiến sĩ tài chính, mày có bằng cấp gì mà dám mắng tao là ngớ ngẩn?"

"Nói nhân viên chịu trách nhiệm phỏng vấn của Nhân Phàm là vô dụng, có bản lĩnh thì mày tới Nhân Phàm làm việc đi? Loại kiến hôi như mày chắc không biết Nhân Phàm là công ty thuộc top năm mươi trên thế giới đúng không? Trước mặt Nhân Phàm, mày còn không bằng con giun con dế nữa!"

"Còn có mặt mũi mà mắng nhân viên phỏng vấn của Nhân Phàm, tao khinh!"

Bành Thành nhổ một bãi nước miếng xuống đất, trên mặt chỉ toàn sự khinh bỉ:

"Xét về học vấn, mày thua tao, tao có bằng tiến sĩ tài chính".

"Xét về tài sản, mày vẫn thua tao, tao có năm căn nhà ở thành phố Đông Hải".

Giọng nói của Bành Thành ngày một cất cao.

"Xét về công việc, mày thua tao, tao làm trong công ty thuộc top năm mươi thế giới".

"Xét về tiền đồ, loại phế vật như mày càng không sánh được với tao, trong tương lai hai mươi năm tới, tao sẽ trở thành quản lý cấp cao của Nhân Phàm, lương một trăm lên đến cả trăm triệu!"

Bành Thành chỉ vào Lâm Hàn:

"Từ bằng cấp, tài sản, công việc cho đến tiền đồ, có thứ gì mày hơn tao? Vì sao mày còn mặt dày không chịu ly hôn với Tiểu Lệ, mày lấy đâu ra cái dũng khí ấy?"

"Lảm nhảm nhiều quá đó".

Lâm Hàn mất hết kiên nhẫn rồi, anh đấm thẳng vào mặt Bành Thành.

Rầm!

Ngay lập tức, Bành Thành chảy máu mũi.

Anh ta ngã phịch xuống đất, cảm thấy cái mông của mình như vỡ toang ra rồi, đan đến mức anh ta nhe răng trợn mắt.

"A! Đau chết mất!"

"Thằng phế vật, mày dám đánh tao! Đồ man rợ!"

Bành Thành ôm lấy cái mũi đang chảy máu của mình, nhìn Lâm Hàn với vẻ hoảng sợ và phẫn nộ.

"Xét về nắm đấm thì nắm đấm của tao cứng hơn, thế là đủ rồi".

Lâm Hàn xoa nắm đấm, anh nhếch môi cười, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Chồng ơi!"

Một giọng nói vọng tới.

Dương Lệ vừa tan làm, cô nhanh chân bước tới.

"Anh ta sao thế?"

Dương Lệ thấy Bành Thành đang nằm lăn trên mặt đất, mũi, miệng, cằm toàn máu là máu, ngay cả trên cổ áo cũng vậy, dây ra khắp mặt đất.

"Bất cẩn bị ngã", Lâm Hàn chẳng thèm nhìn Bành Thành cái nào.

"Ồ".

Dương Lệ gật đầu, cô không hỏi gì nữa, chỉ thân thiết ôm lấy cánh tay của Lâm Hàn:

"Chúng ta về nhà đi!"

"Về nhà?", Bành Thành lớn tiếng noi: "Tiểu Lệ, anh thực sự rất thích em, để anh lái xe đưa em về đi, trong xe còn có hoa hồng nữa".

Anh ta bò dậy, cầm hoa hồng đi tới trước mặt Dương Lệ, cố gắng kìm nén cơn đau trên mũi để rặn ra một nụ cười:

"Anh tặng em nè, có tất cả chín mươi chín bông, chứng tỏ tình cảm vĩnh hằng của anh dành cho em".

"Cám ơn, tôi không cần quà của anh", Dương Lệ nói một cách lịch sự, nhưng thái độ lại vô cùng lạnh lùng.

"Hả? Vì sao?"

Bành Thành trợn tròn mắt, vốn anh ta tưởng rằng hôm qua Dương Lệ xấu hổ nên mới từ chối mình ở khách sạn Đông Thắng.

Nhưng bây giờ anh ta lái chiếc Audi A4L tới đây, đủ để thể hiện ra đẳng cấp rồi.

Vì sao Dương Lệ vẫn từ chối anh ta?

"Tiểu Lệ, để anh lái xe đưa em về đi mà, chẳng lẽ em muốn đi xe đạp về sao?", Bành Thành lại nói:

"Đi xe đạp nguy hiểm lắm, hơn nữa nếu đồng nghiệp của em mà nhìn thấy thì em biết giấu mặt vào đâu".

"Vợ à, em lái xe tới đi", Lâm Hàn thản nhiên nói.

"Vâng, chồng chờ em nhé!"

Dương Lệ tới nhà để xe.

Cô vừa đi là Lâm Hàn lại giáng một đấm vào mũi Bành Thành.

Rầm!

Máu mũi chảy ra ồng ộc, Bành Thành ngã lăn ra đất, hoa hồng rơi tán loạn.

Bành Thành ôm mũi kêu gào.

"A!"

"Thằng bạo lực, đồ man rợn, sao mày lại đánh tao nữa!"

"Nắm đấm của tao cứng hơn, tao thích đánh đó!", Lâm Hàn lại cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Một lát sau, Dương Lệ lái chiếc Mercedes E350L ra.

"Chồng à, anh ta lại làm sao thế?", Dương Lệ thò đầu ra, nhìn Bành Thành trên mặt đất rồi hỏi trong sự khó hiểu.

"Anh ta lại bất cẩn té ngã".

Lâm Hàn cười, cho xe đạp vào cốp xe rồi lên xe.

"Lại ngã nữa á?"

Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, cô cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.

Thế nhưng cô không nghĩ nhiều, lái xe rời khỏi công ty cùng với Lâm Hàn.

"Mercedes E350L?"

Nhìn chiếc xe đã khuất bóng, Bành Thành trố mắt ra.

Dương Cảnh Đào nói với anh ta là Dương Lệ không có xe, chiếc Mercedes mới mua thì đã tặng cho ông ta rồi.

Nhưng sao bây giờ Dương Lệ lại lái xe ra vậy? Lại còn là xe Mercedes dòng E nữa, con đó cao cấp hơn Audi A4L nhiều.

"Chẳng lẽ Dương Cảnh Đào nói dối mình?", Bành Thành cảm thấy nghi hoặc trong lòng:

"Còn cả cái thằng Lâm Hàn đó nữa, bạo lực, man rợ, ỷ mình khỏe mà dám đánh người bừa bãi! Loại người đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như thế chẳng khác nào mấy thằng côn đồ, cả đời này chỉ có thể sống dưới đáy xã hội, làm cặn bã của xã hội mà thôi!"

Nghĩ đến Lâm Hàn, Bành Thành lại tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện