Chàng Rể Vô Song

Tiền mừng


trước sau

"Không cần chúc mừng tôi".

Ngụy Vũ xua tay: "Ngược lại tôi còn phải cảm ơn anh, nếu không phải là anh, bố tôi cũng sẽ không kêu tôi trở về làm việc".

"Bây giờ tôi đang làm giám đốc trong công ty của bố mình, mỗi năm được hơn 300 ngàn tệ, tôi cũng đã tìm được một cô bạn gái. Tôi nghĩ thông rồi, khởi nghiệp làm gì, thừa kế gia sản sống một đời, rất dễ chịu sảng khoái!"

Ngụy Vũ hôn lên má người phụ nữ bên cạnh, sau đó lại nhìn Dương Lệ: "Dương Lệ, anh phát hiện ra mình thật sự là một tên ngốc, năm đó anh mê đắm em như vậy, bây giờ anh mới phát hiện ra, em cũng chỉ như thế thôi".

"Ồ, cô có phải người mà trước đây anh Vũ thích không?", người phụ nữ bên cạnh quan sát Dương Lệ một lượt từ trên xuống dưới, cười nhạo nói: "Quả thực bình thường, bộ dạng chẳng ra làm sao, tôi còn phải cảm ơn cô đó, nếu không phải là cô, tôi làm sao có thể tìm được một người bạn trai tốt như vậy chứ".

Cô ta ôm chặt lấy cánh tay Ngụy Vũ, cười nói: "Thấy chiếc túi LV hơn 10 ngàn tệ trên eo tôi không, anh Vũ mua cho tôi đó! Mỹ phẩm trong túi đều là của Dior, trị giá hơn 20 ngàn tệ, anh chồng nghèo nàn đó của cô, có thể mua cho cô đồ trang điểm tốt như vậy không?"

"Thật ngại quá, tôi rất ít khi dùng mỹ phẩm", Dương Lệ thản nhiên nói.

"Ít khi dùng? Tôi nghĩ là cô không có đủ tiền mua nó, hoặc là dùng mỹ phẩm rẻ tiền mua từ mấy quầy hàng ven đường, cô cảm thấy xấu hổ khi nói ra thì đúng hơn".

"Tôi vẫn phải cảm ơn cô đã nhường anh Vũ cho tôi. Hiện tại tiền làm móng, làm tóc, trẻ hóa da mỗi tháng đều là anh Vũ cho tôi, tôi rất hạnh phúc khi ở bên anh ấy".

Người phụ nữ quái gở nói: "Phụ nữ phải biết làm đẹp, tôi đã đoán trước được tương lai của cô, nếu bây giờ cô không làm đẹp, chưa đến ba năm nữa, mặt cô sẽ xuất hiện đầy nếp nhăn, trở thành một người phụ nữ già nua xấu xí, ôi chao, chồng không có tiền, thật đáng thương làm sao! Đến vẻ đẹp của mình cũng không giữ được!"

Ngụy Vũ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: "Dương Lệ, em đúng là đồ ngốc, ở bên cạnh một kẻ nghèo kiết xác như Lâm Hàn, sớm muộn gì em cũng biến thành một người phụ nữ xấu xí mà thôi! Đúng rồi Dương Lệ, có chuyện muốn nói với em, hai ngày nữa anh sẽ đính hôn với Tiểu Nhiễm. Nói như thế nào thì chúng ta cũng là bạn đại học, em nên bỏ ra chút tiền để mừng cưới bọn anh chứ!"

"Mừng tiền? Nằm mơ đi!"

Dương Lệ khinh thường nhìn vào anh ta: "Chúng ta không có quan hệ gì với nhau, tại sao tôi phải mừng tiền chứ? Số tiền này bỏ ra, có đi mà không có về".

"Hừ, anh biết ngay mà", Ngụy Vũ than nhẹ: "Lấy Lâm Hàn, cuộc sống của em khó khăn túng quẫn đến nỗi không bỏ ra được chút tiền mừng sao?”

"Tiểu Lệ, dù sao Ngụy Vũ cũng là bạn đại học của em, trước đây còn là sếp của anh, anh ta đính hôn, phải mừng tiền chứ", Lâm Hàn đột nhiên nói.

"Chồng ơi, sao có thể mừng tiền cho loại người này chứ", Dương Lệ lắc đầu: "Tiền này bỏ ra lãng phí quá, có qua mà không có lại”.

"Sao có thể có qua mà không có lại chứ, qua một khoảng thời gian nữa, chúng ta sẽ đổi nhà mới, chắc chắn sẽ tổ chức tiệc rượu, lúc đó để cho Ngụy Vũ mừng lại tiền là được rồi", Lâm Hàn mỉm cười nói.

"Đổi nhà mới?"

Dương Lệ vô cùng ngạc nhiên.

Ngụy Vũ cũng sửng sốt, chợt cười thành tiếng: "Lâm Hàn, anh đùa tôi à, anh đổi nhà mới sao? Có phải là đổi sang một khu nhà tập thể leo thang bộ đúng không? Nhưng dù sao mà nói thì cũng là đổi nhà mới, số tiền này, tôi đồng ý bỏ ra mừng anh! Đúng rồi, đến lúc đó đừng quên mời tôi đến nhà mới của anh thăm quan nhé!"

"Chồng ơi, khi nào chúng ta đổi nhà mới vậy?"

Dương Lệ nghi ngờ, cô hoàn toàn không biết chuyện này.

"Khoảng nửa tháng nữa em có thể thấy rồi, bây giờ đang trong quá trình sửa sang", Lâm Hàn khẽ mỉm cười.

"Lâm Hàn, anh sẽ không mua một căn nhà cũ hoặc là nhà trả góp chứ!", Ngụy Vũ lại cười lớn, nói: "Tôi nghĩ rằng, người như anh cũng chỉ có thể mua được kiểu nhà như vậy mà thôi".

Lâm Hàn lười tranh luận, anh ôm lấy vai Dương Lệ hướng ra ngoài: "Vợ à, chúng ta đi thôi, đúng rồi Ngụy Vũ, lúc nào đính hôn nói với tôi một câu, tôi chuyển tiền mừng cho anh".

"Ha ha, còn giả vờ gì nữa, mua một căn nhà cũ nát mà khoa trương như vậy!", Ngụy Vũ cười nhạo: "Ông đây ở biệt thự, còn không kiêu ngạo như anh".

"Anh Vũ, không cần phải tức giận vì loại người này, loại người nghèo kiết xác này căn bản không cùng đẳng cấp với anh", người phụ nữ an ủi Ngụy Vũ: "Tối nay em sẽ khiến cho anh thoải mái".

"Ừ".

Mắt Ngụy Vũ sáng rực lên.

...

"Chồng ơi, anh mua nhà lúc nào và mua nhà ở đâu vậy?", về đến nhà, cuối cùng Dương Lệ cũng không nhịn được nữa hỏi.

"Hai ngày trước, tòa biệt thự đẹp nhất giữa sườn núi Vân Mộng", Lâm Hàn trả lời.

"Đừng đùa, anh nói chuyện cho tử tế đi!"

Dương Lệ liếc nhìn Lâm Hàn, căn biệt thự 78 triệu tệ đó đã bị ông trùm giàu có bí ẩn đấu giá mua lại, sao Lâm Hàn có thể mua được chứ?

"Nửa tháng nữa em sẽ biết", Lâm Hàn nói.

"Gì mà thần bí vậy, thôi em không hỏi nữa".

Dương Lệ bĩu môi, nhưng cô cũng không ôm quá nhiều hy vọng.

Những gì mà Ngụy Vũ nói cũng có chỗ đúng, căn nhà đó rất có khả năng là nhà cũ, hoặc là nhà trả góp, giá cả thấp hơn so với thị trường một chút, hơn nữa vị trí cũng không được thuận lợi cho lắm.

Nhưng dù vậy, Dương Lệ cũng rất vui khi sắp có nhà mới. Đây là mong muốn đã ấp ủ từ lâu của cô.

...

Chập tối ngày hôm sau, Lâm Hàn đột nhiên nhận được điện thoại từ Dương Lệ.

"Chồng ơi, anh đến công ty em một chuyến nhé".

"Sao vậy?", Lâm Hàn nghi ngờ hỏi.

"Cái người Bành Thành tối hôm qua đó, đã đứng dưới lầu gần một giờ đồng hồ, dường như anh ta muốn đón em vậy", giọng nói của Dương Lệ có chút sợ hãi.

"Anh biết rồi, em đợi anh nhé", Lâm Hàn cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lùng.

Gan của cái tên Bành Thành lớn thật đó, dám trực tiếp đón Dương Lệ ở sau lưng anh, không phải là đang tìm đường chết sao?

Lâm Hàn lập tức đi ra ngoài, bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, nếu lái xe qua, Lâm Hàn ước tính sẽ tắc đường hơn nửa giờ đồng hồ.

Do vậy, Lâm Hàn trực tiếp phi con xe đạp cũ ra khỏi nhà, nếu nhanh, chỉ mất mười mấy phút là có thể đến chỗ Dương Lệ.

15 phút sau, Lâm Hàn đạp xe đến trước công ty của Dương Lệ.

Lúc này Bành Thành đang đứng ở ven đường, anh ta giơ tay nhìn đồng hồ.

Dưới ánh sáng lờ mờ buổi hoàng hôn, đồng hồ Vacheron Constantin phản chiếu tia sáng khá chói mắt, làm cho người khác phải chú ý đến.

"10 phút nữa là tan làm rồi", Bành Thành tính toán thời gian.

Bên cạnh anh ta có một chiếc xe Audi A4L màu trắng, cửa sổ ghế lái phụ mở ra, bên trong ghế ngồi có một bó hoa hồng, tổng cộng có 99 bông hoa thi nhau khoe sắc, trông vô cùng lãng mạn.

Leng keng leng keng...

Có tiếng kim loại cọ xát truyền đến.

Bành Thành nhìn lại, nhất thời sửng sốt.

Anh ta chỉ thấy có một người thanh niên trẻ tuổi, đạp xe đạp loạng choạng đi tới.

Âm thanh đó, chính là tiếng xích xe đạp.

"Lâm... Lâm Hàn..."

Bành Thành mở to hai mắt, không nói nên lời.

Lâm Hàn đạp xe đến đây làm cái gì vậy?

Hơn nữa, tay cầm của chiếc xe đạp đó có vẻ như đã bị rỉ. Chiếc xe đạp này dùng được bao nhiêu năm rồi, sản xuất ở thế kỉ trước sao?

Cuối cùng, Bành Thành cũng không nhịn được cười ha hả, anh ta ôm bụng, ngón tay chỉ vào chiếc xe đạp: "Ha ha ha, Lâm Hàn, anh muốn làm tôi buồn cười đến chết, sau đó không có ai tranh Tiểu Lệ với anh nữa sao? Anh đạp xe đến đây làm cái gì?"

Vẻ mặt Lâm Hàn dửng dưng, bởi vì chân chống xe đạp đã bị hỏng, cho nên anh chỉ có thể đặt nó dựa vào cột đèn đường.

"Tôi đến đón vợ tôi", anh thản nhiên nói.

"Đạp xe đến đón vợ, đây là lần đầu tiên tôi thấy loại chuyện này đó!", Bành Thành vẫn cười như cũ: "Nói gì thì nói, ít nhất anh cũng phải đi một con xe đạp điện đến chứ, đạp xe đạp.... ha ha ha!"

-------------------




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện