Chàng Rể Vô Song

Lâm Hàn - nhà giàu mới nổi


trước sau

10 triệu kia đã chuyển vào trong thẻ ngân hàng khác của Lâm Hàn.

Mà thời điểm Lâm Hàn dùng tiền tặng quà cũng vừa khéo rút 10 triệu từ trong tài khoản đó.

Nhưng mà dù thế Lâm Hàn cũng không thấy có vấn đề gì.

600 ngàn thôi mà, lúc nào chẳng bù lại được.

Nghe đến đây, giọng nói Tiểu Trần ở đầu dây bên kia liền thay đổi, giọng điệu hơi tức giận:

"Thưa anh Lâm, anh tiêu 10 triệu kia sao không báo tôi trước một tiếng vậy? Tôi còn phải quay video lại để sản xuất chương trình nữa chứ!"

Lâm Hàn có hơi lúng túng nói: "Xin lỗi, quên mất".

"Được rồi, dù sao cũng là lần đầu anh phạm quy, tôi cũng không tính toán với anh, nếu có lần sau, nhóm sản xuất chương trình chúng tôi có quyền thu hồi lại 10 triệu này của anh", Tiểu Trần nói:

"Bây giờ anh nói cho tôi biết, số tiền kia anh đã chi vào mục đích gì?"

"Tặng quà cho streamer".

"Tặng hết bao nhiêu?"

"600 ngàn tệ".

"600 ngàn tệ á!"

Giọng Tiểu Trần đột ngột cao lên: "Anh Lâm à, anh...anh giàu quá nhỉ! Tặng quà cho streamer thôi mà vung tay một cái đã tặng 600 ngàn tệ, anh xem tiền của nhóm sản xuất chương trình chúng tôi là giấy à! Thôi được rồi, dựa theo quy tắc, 10 triệu đó anh có thể tiêu xài thoải mái, miễn không làm chuyện phi pháp là được".

Tiểu Trần than nhẹ, lại nói:

"Anh Lâm, bây giờ anh gửi ảnh chụp lịch sử nạp tiền và tặng quà cho tôi nhé, tôi sẽ dùng để sản xuất video bù lại. Tôi cũng đã nghĩ ra giật tít rồi, người bình thường vừa nhận được 10 triệu tệ, chuyện đầu tiên làm là tặng cho streamer nữ mà anh ta thích nhất, hào phóng chi ra tận 600 ngàn tệ nhằm giành được tình cảm của streamer nữ!"

Lâm Hàn bất lực, gửi hình ảnh lịch sử nạp tiền và tặng quà cho Tiểu Trần.

Sau khi nhận được, Tiểu Trần lại hỏi: "Anh Lâm hôm nay có kế hoạch gì không? Tôi lo anh lại tiêu 10 triệu mà quên mất quy định là phải nói với tôi".

"Anh cũng biết đấy, dựa theo quy tắc, hai chúng ta phải giữ liên lạc suốt 24 tiếng".

"Nói về kế hoạch... Hôm nay tôi phải đến trang viên Hoàng Gia tham gia một buổi lễ", Lâm Hàn nói.

"Trang viên Hoàng Gia à? Đây là một khách sạn cao cấp mang phong cách kiến trúc Gothic, giống như một lâu đài cổ kính vậy. Có thể ở đó cử hành buổi lễ thì đều là người thuộc giới thượng lưu", giọng điệu Tiểu Trần mang theo ý cười:

"Anh Lâm à, so với chuyện anh đi tặng quà tôi lại đồng ý chuyện này hơn đấy. Dùng 10 triệu kia để làm ván bắc cầu bước vào giới thượng lưu, tham gia tiệc tùng để làm quen với nhân vật tiếng tăm. Đến lúc đó, dù anh có tiêu hết 10 triệu thì cũng còn lời được vài mối quan hệ với người ở tầng lớp thượng lưu, chuyện này giúp ích rất nhiều trong con đường tương lai của anh".

Tiểu Trần vô cùng tán thành với cách làm này của Lâm Hàn.

Lâm Hàn cười mà không nói.

"Anh Lâm à, khi nào thì buổi lễ bắt đầu vậy, bây giờ tôi lập tức chạy tới trang viên Hoàng Gia dẫn anh vào dự lễ, tôi sẽ quay lại video quá trình dấn thân và làm quen với những nhân vật tiếng tăm trong giới xã hội thượng lưu". Tiểu Trần nói.

"9 giờ thì buổi lễ bắt đầu", Lâm Hàn đáp.

"Được rồi, vậy thì bây giờ tôi đi luôn, khoảng nửa tiếng sau thì đến, lúc đó chúng ta sẽ liên lạc với nhau!", Tiểu Trần nói.

"Được!"

Lâm Hàn cúp máy, đi đến trang viên Hoàng Gia.

Đến trang viên Hoàng Gia, Lâm Hàn vừa đỗ xe xong, Tiểu Trần liền gọi tới:

"Anh Lâm, tôi đến trang viên Hoàng Gia rồi, đang đứng ở cổng chính, anh đang ở đâu thế?"

"Bãi đỗ xe, tới ngay đây".

"Được!"

Lâm Hàn đi đến cổng chính thì đã thấy Tiểu Trần đứng đó, trên cổ cô ta là thẻ phóng viên, tay thì cầm theo camera, ngoại hình khá là bắt mắt.

"Anh Lâm!"

Vừa thấy Lâm Hàn, Tiểu Trần lập tức bước đến: "Tôi vừa hỏi người gác cổng, buổi lễ này không có thiệp mời thì không thể vào, anh có mang theo thiệp mời không?"

"Có mang theo", Lâm Hàn lấy thiệp mời ra quơ quơ.

Tiểu Trần bất ngờ nhìn Lâm Hàn: "Anh Lâm tài quá, ngay cả thiệp mời mà anh cũng lấy được. Tôi nghe nói người tổ chức buổi lễ bên trong chính là nhà họ Hàn - gia tộc đứng đầu ở Đông Hải của chúng ta. Anh có trong tay tấm thiệp mời của nhà họ Hàn, chắc quá trình cũng vất vả lắm, phải nhờ không ít các mối quan hệ nhờ!"

"Cũng tạm", Lâm Hàn bật cười.

"Chỉ có một tấm thiệp mời thôi, anh Lâm nhanh chóng vào đi, tôi không vào được rồi, phải đứng ở ngoài chờ anh thôi", Tiểu Trần nhắc nhở.

"Đây là buổi lễ của giới thượng lưu, tuy rằng bây giờ anh có 10 triệu rồi, nhưng dù sao cũng chỉ là người bình thường thôi. Chắc chắn anh sẽ không biết một vài lễ nghi của giới thượng lưu, thế nên tôi đề nghị anh chỉ cần giữ mình là được, 10 triệu cũng không phải trò đùa!"

"Tôi biết rồi!"

Lâm Hàn hơi mất kiên nhẫn, cô nàng phóng viên Tiểu Trần này lắm lời ghê.

Sau đó, anh đi vào trong.

"Này, anh Lâm, tôi chưa nói xong mà!"

Thấy Lâm Hàn đã đi vào, Tiểu Trần gọi theo, cảm thấy có chút cạn lời, anh Lâm này bất lịch sự quá đi mất!

Ở một nơi sặc mùi tiền như vậy nói đi là đi sao.

Mà dù có đi thì cũng phải chào một câu chớ.

Kế tiếp, cô ta lập tức nâng camera lên ghi hình Lâm Hàn.

Cô ta lại mở laptop ra, bắt đầu gõ ra một đoạn:

"Lâm Hàn một người bình thường sau khi nhận được 10 triệu tệ đã định dấn thân vào xã hội thượng lưu. Vì thế anh ta chuẩn bị rất kỹ lưỡng, trải qua muôn vàng khó khăn, sau cùng anh ta cũng có được tấm thiệp mời buổi lễ của xã hội thượng lưu".

"Đồng thời, anh ta đã mua một bộ vest Armani, ước chừng giá cả cũng 200 ngàn tệ. Nhưng tiền bạc đã lu mờ tâm trí anh ta, làm cho anh ta nảy sinh tính cách của một nhà giàu mới nổi".

"Ví dụ như lời đề nghị của tôi còn chưa thốt lên, Lâm Hàn đã không mảy may để ý đến tôi, đi thẳng một mạch vào trong trang viên Hoàng Gia. Hiển nhiên, đây là do tính cách nhà giàu mới nổi mà ra, anh ta cho rằng bây giờ bản thân đã có tiền rồi thì không cần để ý phép tắc nữa, nói đi là đi ngay".

"Tôi dám đảm bảo rằng, với tính cách này của Lâm Hàn, anh ta sẽ làm trò cười trong buổi lễ mà thôi. Tiếc là tôi không có thiệp mời, không có cách nào đi vào chứng kiến được cảnh tượng đó".

...

Đưa thiệp mời cho người gác cổng xem, sau khi xác nhận xong, Lâm Hàn liền bước vào trong trang viên Hoàng Gia.

Lần thứ hai đến trang viên Hoàng Gia, Lâm Hàn cũng đã quen đường đi nước bước hơn, lấy một dĩa trái cây rồi tìm một góc ngồi xuống, vừa thưởng thức vừa đợi buổi lễ bắt đầu.

Giữa đại sảnh, có một người nước ngoài đang đàn piano, tiếng đàn du dương văng vẳng bên tai.

Khách mời xung quanh đều mặc vest đi giày da, quần áo trang trọng, họ đều toát lên dáng vẻ của quý ngài giới thượng lưu.

Lần này, Lâm Hàn đã rút kinh nghiệm, mua hẳn một bộ vest để mặc vào những hoàn cảnh trịnh trọng thế này.

Bộ vest này là anh đã đặt cửa hàng chính hãng Armani giao đến tận nhà, tiêu hết 250 ngàn tệ tiền cá nhân.

Nếu mặc bộ vest này trên người, Lâm Hàn đoán chắc mấy người thuộc giới thượng lưu này sẽ không nhìn anh với ánh mắt khinh thường nữa.

Nên nhớ một điều, lần trước anh mặc đồ bình thường, tùy rằng đơn giản thoải mái, nhưng lại nhận về không ít ánh mắt xem thường.

Lâm Hàn không có xu hướng thích ngược, thế nên đã mua bộ vest này.

Bộ vest cũng rất vừa vặn, mặc cũng khá thoải mái.

Mà những vị khách khi nhìn thấy một chàng trai đang ngồi một mình trong góc ăn trái cây cũng hơi bất ngờ.

Lúc nhìn đến bộ vest phẳng phiu mà anh ta đang mặc trên người, thì lại bật cười khanh khách.

Trong mắt họ, tuy rằng hành động của chàng trai này có chút bất nhã, nhưng trên người là Armani cũng khá đắt đỏ đấy.

Hiển nhiên, tính tình chàng trai này có lẽ khá hướng nội, không giỏi giao tiếp.

Quả nhiên, lần này trong mắt bọn họ không hiện lên vẻ xem thường rồi.

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện