Chàng Rể Vô Song

Dương Cảnh Đào xuất viện


trước sau

Advertisement

"Đúng rồi, bánh xe cậu đã sửa xong chưa?", Lâm Hàn hỏi lại.

"Đã sửa xong rồi".

Cậu shipper cười ha hả nói: "Anh trai, anh đã giúp tôi một chuyện lớn rồi, không thì tôi mời anh ăn một bữa nhá! Vừa khéo, mời anh ăn đồ nướng nha! Dù sao thì anh chạy tới chạy lui cũng tốn xăng mà".

"Được đấy".

Lâm Hàn cũng không từ chối, đúng lúc anh vẫn chưa ăn gì, hơn nữa nếu như từ chối thì cũng không hay lắm, lại có hơi giả tạo nữa.

"OK! Anh trai thích ăn gì cứ gọi nhá", cậu shipper nói.

Lâm Hàn cũng không khách sáo, chọn mấy con hào sữa, một phần cà tím nướng, 20 xâu thịt dê, 20 xâu thịt bò... Kèm thêm 1 chai bia.

Sau khi gọi xong, cậu shipper liền quét mã thanh toán.

"Anh trai, anh ăn trước đi, tôi còn phải đi giao đồ ăn nữa, không thể ngồi với anh rồi", cậu shipper ngồi lên xe điện nói.

"Được rồi, đi đường cẩn thận", Lâm Hàn gật đầu đáp.

Lát sau, Từ Dung đã bưng những món đã nướng xong lên bàn cho Lâm Hàn:

"Cậu Lâm nếm thử tài nấu nướng của tôi đi".

Lâm Hàn cầm xâu thịt dê lên bỏ vào trong miệng, vị cay vừa ăn, còn mang theo mùi vị thịt dê thoang thoảng.

"Không tệ, ngon lắm!", Lâm Hàn nhấp một hớp bia rồi khen.

"Hồi trước, bố tôi bán đồ nướng, khi còn bé tôi cũng hay phụ giúp bố nên học được không ít", Từ Dung cười nói.

Lâm Hàn gật đầu, ăn xong đồ nướng thì tiếp tục phụ việc.

Đến khoảng 10 giờ, Lâm Hàn thấy không còn sớm nữa mới chào tạm biệt Từ Dung, lái xe về nhà.

Buổi tối, trăng sáng vằng vặc, gió đêm phảng phất, nhiệt độ ngoài trời ôn hòa dễ chịu, trong sân biệt thự ríu rít tiếng côn trùng kêu.

Lâm Hàn lái xe tới trước cổng biệt thự, nhìn thấy trong sân có một người đang nằm trên ghế thư giãn.

"Về rồi à?", giọng nói khàn khàn vang lên.

Lâm Hàn nhìn sang người đàn ông trung niên đang nằm trên ghế thư giản.

Người đó chính là bố vợ Dương Cảnh Đào.

Lúc này, mặc dù ông ta đã mặc áo lông rất dày, nhưng sắc mặt vẫn khá tái, hơi thở yếu ớt, cơ thể dường như đã già đi rất nhiều.

"Về rồi".

Lâm Hàn thờ ơ đáp, bước vào trong sân rồi hỏi Dương Cảnh Đào: "Xuất viện rồi?"

"Ừ, làm cậu thất vọng rồi, ông già tôi chưa có chết được".

Dương Cảnh Đào cười ha hả nói: "Bác sĩ đã nói, khoảng một tháng nữa là tôi sẽ khỏi hẳn, còn sống được thêm mấy chục năm nữa. Yên tâm đi, cả đời này tôi không thể sống trong một căn nhà cũ kỹ đâu, tôi phải ở trong biệt thự tại núi Vân Mộng!"

"Vậy thì tôi thất vọng quá", Lâm Hàn thành thật nói.

"Mày!"

Sắc mặt Dương Cảnh Đào thay đổi, đáy mắt hiện lên tia tức giận: "Lâm Hàn, mày có ý gì hả? Chẳng lẽ mày mong tao chết lắm à?!"

"Đúng rồi, tôi mong ông chết lắm đấy!"

Lâm Hàn chắp tay sau lưng, vẻ mặt không thay đổi.

"Mày mày mày!"

Dương Cảnh Đào giận đến cả người run rẩy, chỉ tay vào Lâm Hàn phát rồ lên: "Tại sao tao lại có một thằng rể bất hiếu như vậy chứ! Không gọi hộ xe cấp cứu đã đành, giờ còn mong tao chết sớm!"

"Đó là do ông tự làm tự chịu, đừng có cái quái gì cũng đổ lên đầu người khác", Lâm Hàn liếc xéo.

"Mày... Khụ khụ!"

Dương Cảnh Đào cũng định nói thêm vài câu, bỗng nhiên tim ông ta nhói lên, mồ hôi tuôn nhễ nhại.

"Đau quá... Khụ khụ..."

Sắc mặt ông ta đỏ lựng lên, tức đến mức ôm ngực không ngừng ho khan, cứ như sắp ho văng cả lá phổi ra vậy.

Dương Cảnh Đào vừa trải qua một ca phẫu thuật bắc cầu tim, vốn không chịu nổi kích động, nếu tâm trạng dao động sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.

"Ông kiềm chế lại đi, đừng vừa được xuất viện về nhà mà bị tôi chọc cho tức chết", Lâm Hàn cười hì hì nói.

"Bố, bố bị sao vậy?"

Dương Lệ nghe thấy tiếng động, đi ra từ trong nhà, cô sốt ruột hỏi.

"Không sao..."

Dương Cảnh Đào khoát tay, há miệng thở dốc.

Dương Lệ vừa thấy Lâm Hàn về, cũng đoán được chắc Lâm Hàn và Dương Cảnh Đào lại cãi nhau rồi, vì vậy Dương Cảnh Đào mới tự nhiên lại ho khù khụ như vậy.

"Ông xã à..."

Dương Lệ cắn môi, hơi do dự mở miệng:

"Ông xã, bố em mới xuất viện, anh đừng chọc ông ấy giận nữa, em...em không muốn bố em xảy ra chuyện gì nữa..."

"Được rồi".

Lâm Hàn gật đầu, toét miệng cười nói: "Bà xã, chỉ cần là yêu cầu của em, anh sẽ đồng ý tất, yên tâm đi, sau này anh sẽ không chọc ông ta tức lên nữa".

"Vâng, vâng, cảm ơn ông xã!"

Nghe thế, Dương Lệ thở phào nhẹ nhõm.

Hai người, một là người thân của cô, một là người cô yêu, nếu không chịu nhượng bộ, cô đứng giữa cũng không biết nên làm gì mới phải.

"À đúng rồi ông xã, Nhã Thiến vừa nhắn tin cho, kể anh đi làm shipper, có thật không vậy?", bỗng nhiên Dương Lệ hỏi.

"À...cũng tính là vậy".

Lâm Hàn nói, anh chỉ giúp cậu shipper giao một phần đồ ăn, cái này chắc cũng tính anh là người đi giao hàng rồi.

"Người giao hàng?"

Ánh mắt Dương Cảnh Đào chợt lóe, nhìn ra chiếc xe màu trắng đang đậu ngoài sân.

"Chậc chậc chậc, chẳng lẽ thật sự đi giao đồ ăn sao?", Dương Cảnh Đào chậc lưỡi, nhìn về phía Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, không ngờ thằng vô dụng nhà cậu cũng có tiến bộ rồi, còn biết đi tìm việc làm nữa! Tuy rằng đi giao hàng có hơi cực khổ, truyền đến tai mấy người họ hàng cũng chẳng khác gì cậu đi làm cu-li. Nhưng dù sao cũng có công ăn việc làm, cậu biết nghĩ thế tôi cũng vui vẻ yên tâm phần nào".

Lâm Hàn liếc xéo, lười phản ứng Dương Cảnh Đào.

Dương Cảnh Đào lại tự biên tự diễn, nói tiếp:

"Tiền lương bây giờ của shipper cũng không thấp! Theo tôi thấy, nếu như chăm chỉ, một tháng có thể kiếm hơn 10 ngàn tệ đấy! Nhưng mà, Lâm Hàn này, dù sao thì cậu cũng còn trẻ nhưng sao não không có nếp nhăn vậy, tôi không ngờ vì làm shipper mà cậu lại đi mua chiếc xe van kia".

Tầm nhìn ông ta lại rơi vào chiếc xe của Lâm Hàn.

"Chiếc xe van này cũng tầm 50 ngàn tệ! Cậu đừng nói vì để đi giao hàng mà cậu mua chiếc xe này nha?", Dương Cảnh Đào cau mày nói:

"Người ta đi giao hàng đều chạy xe điện. Còn cậu? Lái xe hơi giao hàng, tiền cậu giao một đơn hàng cũng không đủ cậu đổ xăng nữa, trong một tháng mà cậu không lỗ tiền cũng hay lắm rồi đó!"

"Yên tâm đi, dù có lỗ vốn, cũng không phải tiền của ông, chẳng liên quan gì đến ông cả", Lâm Hàn thờ ơ nói.

"Hử?"

Trong lòng Dương Cảnh Đào buồn bực, không ngờ Lâm Hàn sẽ nói thế, lái xe van đi giao hàng, đốt xăng kiểu này chắc chắn sẽ lỗ.

Tuy rằng, Lâm Hàn là một thằng vô dụng, nhưng đầu óc đâu đến ni đần độn đâu, có số tiền chút xíu này mà cũng không biết tính sao?

Sau đó, tròng mắt ông ta đảo một vòng, mới kịp phản ứng.

Chiếc xe van này không chạy bằng xăng mà chạy bằng gas!

"Chậc chậc chậc, không ngờ Lâm Hàn cậu cũng biết suy nghĩ lắm".

Dương Cảnh Đào bất ngờ nhìn Lâm Hàn: "Nếu như xe van của cậu chạy bằng gas, 1km cũng mất 2 tệ rồi. Vậy giao một đơn hàng chắc cũng dư không ít tiền".

Lâm Hàn im lặng nhìn chằm chằm Dương Cảnh Đào.

Không biết tưởng tượng của Dương Cảnh Đào còn bay xa bay cao đến tận đâu nữa.

Dương Cảnh Đào tiếp tục nói: "Xem như một đơn hàng cậu giao kiếm được 4 tệ, chi cho gas hết 1 tệ, một đơn cũng lời 3 tệ. Mỗi ngày 100 đơn thì kiếm được 300 tệ, một tháng cũng được hơn 9 ngàn tệ rồi!"

Nói đến đây, trong lòng Dương Cảnh Đào cũng hơi bất ngờ, nếu tính vậy, thằng vô dụng này mà siêng năng một chút, nói không chừng mỗi tháng cũng kiếm hơn 10 ngàn đấy!

Mức lương này còn cao hơn rất nhiều so với thành phần trí thức bình thường đó!

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện