Chàng Rể Vô Song

Cầu cạn


trước sau

Advertisement

"Trơ trẽn? Bố làm vậy là để nhà họ Hàn có thể trở thành thế gia mà thôi".

Hàn Tiếu lạnh lùng đáp, rồi lại nói:

"Ông Ngô, cho người giấu điện thoại của Hinh Nhi đi, tránh không cho nó báo với tên vô dụng đó rồi nhốt nó trong nhà, không được phép đi đâu hết".

"Ngoài ra, ông đem theo người đi lấy californium từ tay Lâm Hàn về. Nếu đã tặng cho nhà họ Hàn thì đó chính là đồ của Hàn Tiếu tôi, làm sao có thể để cậu ta dễ dàng lấy lại được? "

"Vâng thưa ông chủ!"

Ông Ngô gật đầu.

"Nếu tên vô dụng đó ngoan ngoãn giao californium thì chuyện này coi như xong, nếu không chịu giao thì ông biết phải làm thế nào rồi chứ!", Hàn Tiếu nói thêm, ánh mắt đằng đằng sát khí.

"Ông chủ yên tâm, tôi biết".

Ông Ngô gật đầu rồi lập tức đi ra khỏi phòng.

...

Cầu cạn Hoàn Thành thành phố Đông Hải.

Lâm Hàn đang ngồi trên xe taxi, gương mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi về nhà, anh sẽ trả lại californium cho ông Vân.

Vật này anh giữ lại cũng không có tác dụng gì, giữ ở nhà có khi còn bị kẻ khác dòm ngó.

Vào giờ này, giao thông ở thành phố Đông Hải có chút ùn tắc, xe chạy khá chậm.

Bíp bíp bíp!

Đột nhiên có tiếng còi xe truyền đến.

Lâm Hàn nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy bốn chiếc Passat màu đen đang lao nhanh đến. Hai trong số chúng nhanh chóng vượt qua chiếc taxi.

Kít...

Âm thanh ma sát dữ dội giữa lốp xe và mặt đất vang lên.

Hai chiếc Passat đồng loạt lách qua chặn trước mặt xe taxi.

"Chúa ơi, bọn này muốn làm gì vậy!"

Tài xế taxi bị doạ đến tái mặt, vội vàng đạp phanh. Cũng may là xe chạy không quá nhanh nên không đâm trúng.

"Lái xe kiểu gì vậy, muốn chết à! Lái xe không đem mắt theo à?"

Tài xế thò đầu ra mắng hai chiếc Passat, tức đến bốc khói.

Nếu ông ta không đạp phanh kịp thì đã đâm vào rồi.

Nhưng ngay sau đó tài xế liền thay đổi sắc mặt và im ngay lập tức.

Cửa xe mở ra, mỗi chiếc xe có một gã đàn ông bước xuống.

Tổng cộng có hai người, đều mặc vest, cao lớn và đeo kính râm, toàn thân toát ra khí thế uy nghiêm lạnh lùng.

Lâm Hàn nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy cửa của hai chiếc Passat phía sau cũng mở ra, cũng có hai người đàn ông ăn mặt y chang bước ra.

Mặt đồ vest, đeo kính râm, cao to, bộ dạng giống như vệ sĩ.

Sau đó, Lâm Hàn nheo mắt lại thì thấy cửa sau của chiếc Passat phía trước bên trái mở ra, một ông già bước ra.

Ông già đội mũ tròn, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc bén, là quản gia Ngô!

Sau khi xuống xe, ông ta đi thẳng đến chỗ tài xế, ném tới trước mặt tài xế một tấm thẻ rồi lạnh lùng nói:

"Có 500 ngàn tệ trong thẻ, mật khẩu là 6 số 0. Cầm tiền và biến đi. Ở đây không có việc của ông!"

Sắc mặt tài xế thay đổi. Ông ta biết những người này nhất định không thể chọc giận. Mục tiêu của họ chắc là chàng trai ngồi ở ghế phụ.

Những lúc thế này, tốt nhất là không nên lo chuyện bao đồng.

Nghĩ vậy, ông ta cầm lấy thẻ rồi xuống xe bỏ chạy.

Lúc này, bốn gã to lớn đồng loạt tiến lên bao vây chiếc taxi.

“Sao thế, đường xa đuổi theo đến tận đây để tìm tôi, có chuyện gì vậy?”.

Lâm Hàn khẽ liếc nhìn quản gia Ngô đứng ngoài cửa sổ, sắc mặt anh không đổi, chẳng hề để tâm.

"Cậu Lâm đi vội vàng như vậy, có phải là đã quên mất chuyện gì quan trọng không?

"Quản gia Ngô mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

“Quên cái gì?”, Lâm Hàn hỏi.

"Cậu Lâm thật là người cao quý mau quên chuyện. Californium đó nếu cậu đã tặng cho cô Hàn thì nó là đồ của nhà họ Hàn chúng tôi."

Ông Hàn cười nói:

"Nhưng cậu Lâm đi rồi tại sao lại còn đem Californium đi? Lẽ nào ý cậu Lâm là muốn cướp đồ của nhà họ Hàn chúng tôi sao?"

"Californium là tặng cho cô Hàn chứ không phải tặng cho nhà họ Hàn”.

Lâm Hàn lắc đầu:

"Hơn nữa cô Hàn không nhận quà của tôi, tôi đương nhiên phải đem đi".

"Hừ, cậu nhóc, đừng ngụy biện!"

Vẻ mặt của quản gia Ngô đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Californium này đã thuộc về nhà họ

Advertisement
Hàn chúng tôi, nếu cậu đem đi thì chính là cướp!"

"Bây giờ đem Californium giao ra thì tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu không cậu đừng trách tôi không khách sáo!"

"Của nhà họ Hàn ông? Ha ha, làm người mà có thể không biết xấu hổ đến mức này thì đây là lần đầu tiên Lâm Hàn tôi được thấy".

Lâm Hàn chế nhạo, lấy chiếc hộp nhỏ ra lắc lắc trước mặt quản gia Ngô:

"Californium ở đây, đến đây lấy!"

"Cậu nhóc còn biết nghe lời đấy, ngoan ngoãn giao californium ra để không phải chịu cảnh máu me, thậm chí là mất mạng!"

Quản gia Ngô ra hiệu, một gã to lớn giơ tay chộp về phía Lâm Hàn!

Bộp!

Bàn tay của gã đàn ông còn chưa chạm tới chiếc hộp nhỏ thì cổ tay đã bị giữ chặt.

Đó là tay trái của Lâm Hàn.

“Cậu nhóc, cậu có ý gì, chẳng lẽ cậu vẫn không muốn đưa sao?”, gã đàn ông cau mày lạnh lùng nhìn Lâm Hàn.

Nhưng ngay sau đó, anh ta tái mặt hét lên.

Lâm Hàn siết chặt tay phải của anh.

Rắc!

Cổ tay phát ra một tiếng giòn rụm.

Xương cổ tay của gã đàn ông trực tiếp bị bẻ gãy.

Một cơn đau xuyên thấu khắp cơ thể.

"A!"

Khuôn mặt của gã đàn ông tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy.

Lúc này, Lâm Hàn nhấc chân phải lên đạp một phát.

Rầm!

Cánh cửa xe taxi bị đạp văng, trúng vào bụng gã đàn ông, mang theo cả gã ta ngã văng ra xa cả 5m.

Cú va chạm cực mạnh khiến gã đàn ông to lớn ngã xuống đất, bất động rồi ngất đi.

"Hả?"

Sắc mặt ông Ngô liền thay đổi. Toàn bộ quá trình trên kể ra thì dài dòng, nhưng chỉ xảy ra trong chớp mắt. Trước khi kịp phản ứng, ông ta đã mất đi một trong những thuộc hạ của mình.

"Californium ở đây, đến đây mà lấy!"

Lâm Hàn đã bước ra khỏi xe, chiếc hộp nhỏ nằm trong lòng bàn tay của anh, anh cười bỡn cợt.

Ông Ngô đi theo Hàn Tiếu đã nhiều năm, trải qua nhiều sóng gió, ngay khi Lâm Hàn ra tay, ông đã biết thân thủ Lâm Hàn không tầm thường.

"Trực tiếp bắn chết cậu ta!"

Lúc này ông ta quyết đoán quát lên, tay cũng sờ về phía thắt lưng.

Ba gã đàn ông còn lại cũng phản ứng lại, giương súng lên.

Nhưng tốc độ của Lâm Hàn nhanh hơn bọn họ!

Lâm Hàn vừa nhún một cái liền đã xuất hiện ngay phía sau một gã.

Lúc này, tay gã vẫn chưa chạm được vào khẩu súng ở thắt lưng.

Bịch!

Lâm Hàn một đấm như dao đấm vào sau đầu gã đàn ông.

Gã đàn ông trợn mắt ngã xuống.

Gã ta còn chưa kịp ngã xuống chạm đất, Lâm Hàn đã xuất hiện phía sau hai gã đàn ông.

Lúc này, hai gã đàn ông to lớn đã rút súng ra, nhưng bọn chúng lại không tìm thấy Lâm Hàn.

"Nhanh quá!"

"Tên nhóc này chạy đâu rồi!"

Sắc mặt hai người thay đổi rõ rệt, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, lập tức cảm giác sau lưng bị một bóng đen che lại.

"Đằng sau bọn bây!"

Ông Ngô nhìn thấy Lâm Hàn ngay lập tức hét lên như giáp mặt kẻ địch lớn.

Cả hai phản ứng lại, quay đầu sẵn sàng bắn.

Bịch!

Bịch!

Hai tiếng nặng trịch vang lên, bọn chúng vừa di chuyển đã ngã ra đất ngất đi.

Vút!

Lâm Hàn xuất hiện trước mặt quản gia Ngô, mỉm cười nhìn ông ta.

Có điều ánh mắt lạnh lùng khác thường, không chút cảm xúc này khiến quản gia Ngô run lên.

"Cậu nhóc, sao thân thủ của cậu lại kinh khủng đến vậy!"

Sắc mặt của ông Ngô thay đổi đáng kể, giơ súng lên chĩa vào trán Lâm Hàn.

-------------------



Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện