Chàng Rể Vô Song

Cắm sừng


trước sau

Advertisement

“Tiền Lai thì có thể sẽ bị điên, có thể ra nước ngoài hoặc cũng có thể là ngồi tù”, Lâm Hàn sờ cằm.

Dương Lệ hơi đứng hình, nghe có chút khó hiểu.

Nửa tiếng sau, chiếc xe tiến vào khu biệt thự núi Vân Mộng.

“Chị hai, cuối cùng chị cũng về rồi!”

Nhìn thấy Dương Lệ, Dương Khiết lập tức chạy tới: “Sao chị tăng ca muộn thế?”

“Gần đây công việc của chị hơi bận rộn”, Dương Lệ mỉm cười.

Trên đường về nhà, Lâm Hàn nói với cô rằng tốt nhất đừng nhắc đến chuyện ở tòa nhà Danh Lưu để người nhà khỏi lo lắng.

“Hừ, Lâm Hàn, cậu thử tự vấn lương tâm xem có thấy tội lỗi không?”, Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng.

“Cậu nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi, sắp mười giờ tối rồi đó. Tiểu Lệ tăng ca đến tận bây giờ để cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, còn cậu thì sao? Ngày ngày chỉ biết ăn rồi chờ chết, chẳng khác gì một con sâu bọ trong nhà!”

“Được rồi, bố đừng nói nữa”, Dương Lệ nói: “Con đói bụng quá, mọi người ăn gì chưa?”

“Mọi người vẫn chưa ăn, đều đang đợi chị. Để em bảo dì Hà hâm lại đồ ăn một chút, chúng ta ăn cơm tối!”, Dương Khiết cười nói.

Ăn cơm xong, khi đang chuẩn bị đi ngủ, Dương Cảnh Đào bỗng tóm lấy Dương Lệ.

“Tiểu Lệ, con lại đây với bố!”

“Bố, có chuyện gì thế?”, Dương Lệ tò mò, ngồi xuống đối diện Dương Cảnh Đào.

Dương Cảnh Đào nhòm ngó xung quanh, thấy Lâm Hàn đã đi lên lầu rồi ông ta mới nói.

“Hôm nay con tăng ca đến tối mịt, cố gắng làm việc nhưng thằng vô dụng Lâm Hàn thì chỉ biết ở nhà ăn rồi chờ chết, con không cảm thấy khó chịu sao? Xã hội bây giờ đều là đàn ông nuôi cả nhà, đâu có gia đình nào giống mình, phụ nữ tối ngày liều mạng làm việc còn đàn ông thì cứ thong thả thảnh thơi?”

“Thằng Lâm Hàn vô dụng không có việc thì thôi đi, đến cả việc nhà cũng không chịu làm, ngày ngày chỉ biết lông bông! Tiểu Lệ, con thử nghĩ xem, Lâm Hàn làm vậy có đúng hay không?”

“Bố, chuyện không như bố nghĩ đâu. Hôm nay là vì... Bỏ đi, con cũng chẳng nói rõ được với bố”, Dương Lệ định nói chuyện ở tòa nhà Danh Lưu ra nhưng lại nghĩ thôi bỏ đi, khỏi để Dương Cảnh Đào lo lắng.

“Bố, bố muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng đi!”, Dương Lệ nói.

“Hừ, bố muốn nói gì con còn không biết sao?”, Dương Cảnh Đào trợn mắt.

“Chuyện bố muốn nói chỉ có vấn đề giấy tờ nhà đất thôi! Con mau chóng bảo Lâm Hàn thêm tên mình lên đó đi, đây là chuyện cấp bách! Nếu như sau này ly hôn rồi, cái tên trên giấy tờ nhà đất đó vẫn rất đáng giá!”

“Bố, bố còn muốn con nói bao nhiêu lần nữa, căn biệt thự này không phải của con, nó do Lâm Hàn mua! Sao con có thể bảo anh ấy thêm tên con lên giấy tờ nhà đất chứ! Hơn nữa, không bao giờ có chuyện ly hôn đâu!”, Dương Lệ đanh mặt lại.

“Con gái yêu quý của bố, sao con không chịu hiểu nhỉ!”, Dương Cảnh Đào cố gắng khuyên nhủ.

“Giờ hai đứa là vợ chồng, giấy tờ nhà đất có tên cả hai là chuyện hợp cả về lý lẫn tình! Còn chuyện ly hôn, bây giờ tỷ lệ ly hôn trong xã hội cao vậy, cho dù mười năm sống hạnh phúc nhưng hai mươi năm thì sao? Còn ba mươi năm nữa? Còn định sống với thằng chồng vô dụng này cả đời hả?”

“Bố, con nói bố nghe, chồng con không phải đồ vô dụng!”, giọng nói của Dương Lệ bỗng cao lên.

“Còn nữa, con yêu chồng con, cả đời này con sẽ không ly hôn với anh ấy đâu!”

“Không nói nữa, con đi ngủ đây, mai còn phải đi làm nữa!”

Dứt lời, Dương Lệ sải bước đi lên lầu.

“Aiz!”

Dương Cảnh Đào thở dài một hơi: “Đứa con gái này của tôi, có phải não con bé thiếu nếp nhăn không vậy! Cứ đi mê mẩn cái thằng Lâm Hàn vô dụng”.

...

Sau chuyện xảy ra ở tòa nhà Danh Lưu, Lâm Hàn quyết định mỗi ngày đều đạp xe đi đón Dương Lệ tan làm để đảm bảo an toàn cho cô.

Ngày hôm sau, Lâm Hàn thành công đón được Dương Lệ về nhà.

Ăn tối xong, hai người dắt tay nhau đi dạo núi Vân Mộng.

“Ông xã, đến giờ em vẫn còn cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, không ngờ mình lại được ở trên núi Vân Mộng”, Dương Lệ nhìn ánh tà chiều, khuôn mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.

“Bà xã, em còn muốn nằm mơ điều gì nữa, cứ nói với anh, anh giúp em hoàn thành nó”, Lâm Hàn cười đáp.

“Được bên cạnh anh mãi mãi chính là ước mơ lớn nhất đời em rồi”, hai má Dương Lệ ửng hồng.

Nhìn thấy người đứng trước mặt mình đây, Lâm Hàn bỗng có ý muốn ôm chặt lấy cô rồi hôn một cái.

“Ấy, đây chẳng phải là streamer trên app livestream Sa Ngư sao?”

Vậy nhưng lúc này, một giọng nói đầy bất ngờ vọng tới.

Lâm Hàn đưa mắt nhìn qua, trông thấy một người trẻ tuổi đứng bên lề đường.

Anh ta mặc một chiếc áo ngủ khá rộng, cao khoảng mét bảy lăm, để tóc kiểu hai/tám, trông rất bóng bẩy.

Có vẻ như anh ta cũng đang đi dạo, có điều ánh mắt người này lại nhìn về phía Dương Lệ, quan sát cô một lượt, quang quác cái miệng:

“Chậc chậc chậc, đúng là streamer đó rồi, nếu tôi nhớ không nhầm thì streamer tên là ‘Khiết của thuần khiết’”

“Anh nhận nhầm người rồi!”, Dương Lệ nhìn chàng trai trẻ một cái, chẳng hề quen biết gì người này.

“Giả đò, cô giả đò với tôi!”

Chàng trai trẻ cười một tiếng: “Cô không biết Bá Tước Vi sao? Hôm đó tôi vào phòng livestream của cô thông qua tìm quanh đây! Hơn nữa tôi còn tặng cho cô năm tấm bản đồ kho báu, du thuyền và đủ các thể loại quà khác nữa, cộng lại cũng tầm cả trăm ngàn tệ đấy”.

“Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu gì hết”, đầu Dương Lệ quay mòng mòng.

“Biết giả đò thật đấy!”

Chàng trai trẻ trợn mắt, nhìn Dương Lệ, tỏ ra khinh thường.

“Chẳng trách tôi tặng quà cho cô nhưng cô chẳng cảm ơn tôi. Ban đầu tôi cứ nghĩ tính cách của cô như vậy, không chịu quỳ gối trước tiền bạc, vốn dĩ tôi rất coi trọng cô nhưng chẳng ngờ cô là loại con gái hám tiền”.

Anh ta nói tiếp:

“Cô có thể đi dạo ở đây thì chắc chắn là ở biệt thự trên núi Vân Mộng này rồi! Chậc chậc chậc, thì ra cô được người ta bao nuôi. Người có thể mua được biệt thự ở núi Vân Mộng đều là mấy người giàu thật. Không biết gã nhà giàu bao cô một tháng bao nhiêu tiền nhỉ, còn không để mắt tới chút quà tôi tặng cũng là chuyện thường tình!”

“Cái quái gì vậy?”

Từ đầu tới cuối, Dương Lệ chẳng hiểu anh chàng này đang nói gì. Tên này bị thần kinh hả!

“Ông xã, chúng ta đi! Tránh xa người này ra!”

Dương Lệ kéo tay Lâm Hàn, định rời đi.

Chàng trai trẻ tiến tới, chặn trước mặt hai người, đánh mắt nhìn một lượt Lâm Hàn, hỏi:

“Anh là chồng cô ta?”

“Đúng vậy!”, Lâm Hàn gật đầu.

“Là kiểu có đăng ký hết hôn luôn hả?”, chàng trai trẻ hỏi.

“Đúng vậy”.

“Vậy anh đáng thương thật đấy, bị vợ mình cắm sừng mà cũng không biết”, đột nhiên chàng trai trẻ nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy thương hại.

“Vừa rồi cô ta nói cái gì mà ước mơ lớn nhất cả đời là được bên anh mãi mãi đều là gạt anh cả thôi! Người anh em, trân trọng!”

Nói rồi, chàng trai trẻ đưa tay ra vỗ vỗ vai Lâm Hàn, thở dài một tiếng.

“Đáng thương thật, còn trẻ vậy mà bị người ta cắm sừng!”

“Anh đang nói cái gì vậy!”, Dương Lệ tức đến mức xì khói.

“Hứ? Còn giả bộ?”

Chàng trai trẻ nhìn Dương Lệ bằng ánh mắt khinh thường.

“Lần trước cô livestream, anh trai chạy Rolls – Royce tặng cho cả triệu tiền quà, tôi không tin cô không ngủ với anh trai chạy Rolls – Royce”.

“Tôi mở livestream lúc nào cơ chứ?”, Dương Lệ ngẩn người.

“Cứ giả vờ đi, tôi lười vạch trần cô luôn rồi!”

Chàng trai trẻ lắc đầu rồi lại nhìn sang Lâm Hàn.

“Người anh em, người ngủ với vợ anh là anh trai chạy Rolls – Royce đang nổi, cho dù anh có mua biệt thự ở núi Vân Mộng cũng khó cạnh tranh được với anh trai chạy Rolls – Royce. Dù sao người ta cũng là người nổi tiếng, có tiền, có tài, còn được nhiều người tán thưởng, rất được lòng dư luận!”

“Tôi mà là con gái thì cũng sẽ động lòng với anh ta. Tóm lại, anh không cạnh tranh được với anh trai chạy Rolls – Royce đâu!”

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện