Chàng Rể Vô Song

Mất sạch rồi


trước sau

Advertisement

Tiền Lai liếc màn hình điện thoại, là bố hắn ta gọi tới.

Nhìn thấy tên người gọi tới, cảm giác tủi hờn của Tiền Lai bỗng trào dâng. Hắn ta đỏ hoe mắt, suýt chút nữa đã rơi lệ.

“Alo, bố. Con bố đi ra ngoài bị một thằng nghèo rớt mùng tơi ăn hiếp rồi!”, Tiền Lai bắt máy, giọng nghẹn ngào.

“Bố mau tìm người giúp con báo thù, giúp con lấy lại thể diện đi bố!”

Trước giờ, Tiền Lai luôn là người được yêu thương nhất trong nhà, sống cuộc sống an nhàn thảnh thơi, chẳng phải động chân động tay chuyện gì, chưa từng chịu chút ấm ức nào.

Hôm nay, hắn ta bị Lâm Hàn sỉ nhục đến mức này. Tiền Lai thề rằng nhất định sẽ nói bố mình giúp mình đòi lại thể diện.

“Ức hiếp? Bây giờ không phải con bị ức hiếp mà ông bố già này cũng bị người ta ức hiếp rồi đây!”, giọng nói tức giận của bố Tiền lai truyền ra trong điện thoại.

“Con bị bắt nạt có chút đã là gì? Vừa rồi chủ tịch Ủy ban quản lý và giám sát ngân hàng thành phố Đông Hải vừa mới gọi điện tới, nói là muốn điều tra sổ sách tài chính của chúng ta!”

Giọng nói của ông ta còn có chút sợ hãi.

“Cái gì? Bố, không phải mỗi năm bố đều đưa cho chủ tịch Trần mấy chục triệu tiền đút lót sao? Sao người ta lại đòi tới thanh tra sổ sách?”, Tiền Lai hoảng hốt.

Nhà họ Tiền phất lên nhờ tiền nhưng trong đó cũng có không ít tiền bẩn, nhất là sổ sách, không thể nào động đến chúng được. Một khi bị điều ta, chắc chắn sẽ có chuyện.

“Sao bố biết là vì sao chứ? Tóm lại thì lần này rắc rối lớn rồi. Có lẽ có nhân vật lớn nào đó rờ gáy nhà mình. Bây giờ toàn bộ số tiền trong ngân hàng của chúng ta đều bị đóng băng cả rồi. Không lo chạy đi thì ngồi tù là cái chắc!”, bố Tiền Lai thúc giục.

“Bây giờ con về nhà mau, cả nhà ta ra nước ngoài, không thể ở lại Hoa Hạ nữa, tội phạm tài chính với số tiền của nhà chúng ta đủ để ăn cơm tù cả đời”.

Đoàng!

Nghe thấy câu nói này, Tiền Lai như bị sét đánh, không thể đứng vững, ngồi phịch xuống đất.

“Bố, ý bố là nhà chúng ta toi đời rồi?”

“Aiz, có lẽ là toi rồi!”

Bố Tiền Lai thở dài: “May là bố có cất giấu chút châu báu, trang sức, đem chỗ này đi cầm chắc cũng đủ cho chúng ta sống được một khoảng thời gian. Bây giờ chuyện đang cấp bách, thoát được rồi tính!”

“Bố chỉ không hiểu, lăn lộn trong giới tài chính bao nhiêu năm, mấy nhân vật nắm quyền của các ngành bố đều đút lót cả. Tại sao đột nhiên có người nhắm vào nhà chúng ta chứ? Rốt cuộc là đã đắc tội với thần thánh phương nào!”

Bố Tiền Lai đầu quay mòng mòng.

Còn Tiền Lai bỗng giật giật mí mắt, nhìn Lâm Hàn, đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn ta.

Vậy nhưng hắn ta lại lắc đầu.

Không thể nào, tên Lâm Hàn này chỉ là thằng nghèo kiết xác, có chút ngông cuồng, bạo lực chút thôi. Sao có được khả năng lớn đến mức cho đi tong cả nhà họ Tiền chứ!

Nhưng cứ nghĩ tới lời nói ban nãy của Lâm Hàn, trong lòng Tiền Lai lại lo ngay ngáy.

“Gia thế, công việc, tướng mạo đều là những thứ mày tự hào sao?”

“Vậy tao sẽ hủy hết tất cả những gì khiến mày tự hào!”

Câu nói này vẫn còn văng vẳng bên tai Tiền Lai.

Vửa nãy, Lâm Hàn bảo Vương Hổ rạch hai nhát lên mặt hắn ta.

Đây là hủy đi tướng mạo.

Ngay sau đó hắn ta lại nhận được cuộc gọi của Tôn Minh, nói rằng hắn ta bị cách chức chủ tịch ngân hàng.

Đây là hủy công việc.

Và bây giờ, hắn ta nhận được điện thoại từ bố mình, nói Ủy ban quản lý và giám sát ngân hàng tới điều tra nhà mình, nhà họ Tiền toi rồi.

Đây chẳng phải ý mà Lâm Hàn muốn nói sao: hủy hết toàn bộ những gì khiến hắn ta kiêu ngạo như gia thế, công việc, tướng mạo.

Nghĩ đến đây, Tiền Lai tê dại da đầu, cả người run lên không ngừng.

“Lẽ nào tất cả chuyện này... Thực sự do tên vô dụng Lâm Hàn thao túng sao?”

“Nếu không phải hắn làm thì còn ai được, hủy hết ba điều mà Tiền Lai này luôn lấy làm kiêu ngạo”.

Tiền Lai bàng hoàng, bỡ ngỡ nhìn về phía Lâm Hàn, có chút kinh ngạc.

Lúc này, chàng thanh niên đứng trước mặt đang chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn hắn ta.

“Là hắn, chắc chắn là hắn!”

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu hắn ta.

Tiền Lai hét như người lên cơn điên: “Lâm Hàn, người đứng sau tất cả chuyện này là mày đúng không!”

“Tiểu Lai, con sao thế? Con nói cái gì vậy?”, trong điện thoại, giọng của bố Tiền Lai phát ra: “Mau về nhà đi, chúng ta mua vé may bay đi ra nước ngoài. Coi như bố con đời này toi rồi, tương lai chỉ trông chờ vào con thôi”.

Tiền Lai ném điện thoại đi, vỗ vỗ ngực, nhìn Lâm Hàn rồi gào lên:

“Lâm Hàn, chính là mày đúng không!?”

“Bây giờ mặt tao bị rạch, công việc cũng mất, nhà còn bị Ủy ban quản lý và giám sát ngân hàng kiểm tra sổ sách! Mày là người đứng đằng sau tất cả chuyện này đúng không!”

Sự tuyệt vọng dần hiện lên khuôn mặt của Tiền Lai. Hắn ta vò đầu bứt tai, đau đớn kêu la.

“Gia thế, công việc, tướng mạo, bậy giờ... mất sạch rồi, mất sạch rồi. Lâm Hàn, là tên vô dụng nhà mày làm đúng không?!”

“Là tao”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Quả nhiên là mày!”

Tiền Lai như người lên cơn điên, hai mắt đỏ lừ, giương nanh múa vuốt xông tới chỗ Lâm Hàn.

“Tao phải giết mày!”

Binh!

Hắn ta còn chưa kịp đến gần Lâm Hàn thì đã bị Vương Hổ đạp bay. Vương Hổ bực dọc nói: “Tên này điên rôi!”

Tiền Lai ăn một cú đá, ngã nhào xuống dưới đất.

Hắn ta lại lồm cồm bò dậy, lần nữa xông về phía Lâm Hàn.

“Lâm Hàn, tao phải giết mày”.

Binh!

Hắn ta không thể nào đến gần được Lâm Hàn, lại lần nữa bị Vương Hổ đá bay.

Lâm Hàn chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng, giọng nói lạnh nhạt vang lên:

“Tiền Lai, tao nói rồi, tao sẽ cho mày sống không bằng chết. Cố gắng mà hưởng thụ sự đau đớn này đi. Tiền bạc, sự hấp dẫn, cả đời này mày sẽ chẳng thể có được nữa đâu!”

“Lâm Hàn, tên vô dụng kia, đừng có đi!”

Tiền Lai hét lớn, muốn lao về phía Lâm Hàn.

Vậy nhưng vô ích, hắn ta cứ tiến về trước một bước, Vương Hổ lại đạp bay ra sau, cuối cùng Tiền Lai chỉ có thể nhìn bóng lưng Lâm Hàn dần khuất mất.

Bịch!

Hắn ta ngồi bệt xuống đất, trên mặt tràn đầy sự tuyệt vọng, lẩm bẩm:

“Hết rồi... Mất sạch rồi...”

Hối hận, căm hận, đau khổ...

Tất cả những cảm giác này đều cuồn cuộn trào dâng.

...

Sau khi rời khỏi tòa nhà Danh Lưu, Lâm Hàn trông thấy Dương Lệ đang đỗ xe ở bên đường, một mình đứng bên cạnh chiếc xe chờ đợi, sắc mặt vô cùng khẩn trương.

“Ông xã!”

Khi nhìn thấy Lâm Hàn, khóe mắt Dương Lệ chợt đỏ hoe, lập tức tiến tới ôm lấy anh, bàn tay không ngừng sờ lên người anh, dường như đang xác nhận xem anh có bị thương hay không.

“Anh... Không sao chứ?”

Khuôn mặt xinh xắn của cô tràn ngập sự lo lắng.

“Không sao!”, Lâm Hàn mỉm cười lắc đầu, xoa xoa đầu Dương Lệ: “Sao em lại đứng bên ngoài, lạnh lắm đó!”

“Người ta lo cho anh mà, có điều không sao là tốt rồi”, Dương Lệ thở phào nhẹ nhõm.

“Lên xe đã!”

Hai người bước lên xe, Lâm Hàn khởi động máy rồi nói: “Nói xem, tên Tiền Lai bắt cóc em kiểu gì?”

“Hừ, đều tại tên Trần An kia lừa em!”, Dương Lệ hừ nhẹ một tiếng, kể một lượt chuyện đã trải qua cho Lâm Hàn nghe.

“Trần An?”

Ánh mắt Lâm Hàn bỗng trở nên lạnh lùng, nếu nhớ không lầm, khi anh đạp cửa bước vào đã đạp phải một người nào đó.

Có điều lúc đó anh không để ý người đó trông ra làm sao, ai ngờ rằng anh ta chính là Trần An.

Anh càng không ngờ rằng tên Trần An lại lấy lý do Dương Cảnh Đào xảy ra tai nạn để lừa Dương Lệ đến tòa nhà Danh Lưu này.

“Dù sao đi nữa đều là người cùng thôn, cũng coi như bà con thân thích, ấy vậy mà anh ta dám làm ra chuyện này”, đôi mắt Lâm Hàn càng trở nên lạnh lẽo hơn.

“Ông xã, tên Trần An với Tiền Lai giờ ra sao rồi?”, Dương Lệ tò mò hỏi.

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện