Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Đỗ Hành hèn hạ


trước sau

Advertisement

Ngay khi Hoàng Thiên nói ra điều này, Vương Đăng không khỏi cười thầm

Mấu chốt là cách ăn mặc của Hoàng Thiên quá bình thường, so với Vương Đăng và loại con nhà giàu thì quả thật là một trời một vực.

Bên cạnh đó, còn đi xe BYD nữa. Liệu có người giàu nào lại đi xe này không? Đây không phải là một trò cười sao?

“Ha ha, một trăm triệu đối với tôi thì không nhiều lắm, nhưng đối với một người nghèo như anh mà nói thì đã là một con số khổng lồ rồi đúng không?”

Vương Đăng nhìn Hoàng Thiên cười nói.

Hoàng Thiên mặc kệ anh ta, muốn nói gì thì nói, coi như là không khí.

“Cậu chịu trách nhiệm hoàn toàn về tai nạn này?”

Hoàng Thiên nhìn Đỗ Hành lạnh lùng hỏi anh ta.

Đỗ Hành đang cực kỳ lo lắng, anh ta làm sao lấy ra được một trăm triệu tiên bồi thường?

Lần trước thực sự hết tiền, lại còn vay nặng lãi ba mươi năm triệu của chú Trịnh Hiểu Phong,suýt chút nữa mất mạng.

Nhưng khi Hoàng Thiên đánh cho cậu chủ Vương thành như thế này, trong lòng Đỗ Hành càng sợ hãi.

Theo như suy nghĩ của anh ta, làm thế nào mà Hoàng Thiên, một thằng vô dụng, lại có thể chống lại loại nhà giàu như cậu chủ Vương chứ? Còn dám định chọc mù mắt Vương Đăng, chuyện này càng không xong rồi!

Nghĩ đến đây, Đỗ Hành trong lòng oán hận Hoàng Thiên, thằng nhóc này cho rằng Hoàng Thiên đã hại mình.

“Anh có thể câm miệng được rồi, không có vấn đề gì quá lớn, anh mau buông cậu chủ Vương ral”

Đỗ Hành trông như một con chó điên nhỏ, anh ta đi tới và chỉ vào mũi của Hoàng Thiên rồi mắng.

Hoàng Thiên sững sờ một lúc, thật không ngờ là Đỗ Hành này chẳng lẽ không phân biệt được tốt xấu sao?

Thật sự là làm việc tốt không được báo đáp, đến giúp đỡ thằng nhóc Đỗ Hành này, vậy mà thằng nhóc này lại có thể thái độ như vậy!

“Đỗ Hành, cậu điên rồi sao? Anh rể cậu đến để giúp cậu đấy.”

Lâm Ngọc An không chịu được, tức giận quát Đỗ Hành.

Đỗ Hành đã phớt lờ Lâm Ngọc An, lúc này anh ta như một con chó chạy đến chỗ Vương Đăng.

“Cậu chủ Vương à, anh rể của tôi không hiểu chuyện, anh ta xúc phạm anh, anh chỉ nên tìm anh ta giải quyết, không liên quan gì đến tôi.”

Đỗ Hành cười nói với Vương Đăng.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai đều được mở rộng tâm mắt.

Thật sự là có người bỏ qua người thân để giúp người ngoài sao? Hoàng Thiên có lòng tốt đến giúp anh ta, vậy mà anh ta lại nói như thế với Hoàng Thiên, còn đi lấy lòng người ngoài sao?

“Đỗ Hành, sao anh lại như thế này, tôi thật không ngờ anh lại hèn hạ như vậy!”

Lâm Huỳnh Mai tức giận tái mặt, tuy rằng cô ấy xem thường Hoàng Thiên, Nhưng cô ấy không giống như Đỗ Hành hèn hạ vô liêm sỉ như vậy.

“Huỳnh Mai, đừng có nói lung tung, cậu chủ vương chính là người giàu có. Cô thật sự mong đợi Hoàng Thiên có thể giải quyết chuyện này sao?”

Đỗ Hành lấy lòng với Vương Đăng và gật đầu, sau đó nói với Lâm Huỳnh Mai.

“Không sao cả, nếu Hoàng Thiên không thể giải quyết, thì cô tự mình giải quyết đi!”

Lâm Huỳnh Mai hoàn toàn thất vọng với Đỗ Hành.

Hoàng Thiên nhìn Đỗ Hành, anh thật sự không nói nên lời.

Buông Vương Đăng ra, Hoàng Thiên nói với anh ta: “Việc của anh ta không liên quan gì đến tôi, anh muốn làm gì thì làm.”

Hoàng Thiên sau khi nói xong, anh nói với Lâm Ngọc An: “Chúng ta đi thôi.”

Lâm Ngọc An lên xe.cùng Hoàng Thiên Mặc dù Lâm Ngọc An cũng đang rất giận Đỗ Hành, nhưng em gái Lâm Huỳnh Mai của cô vẫn còn ở đấy, cô vẫn rất lo lắng.

“Huỳnh Mai, em mau lên xe.”



Lâm Ngọc An gọi Lâm Huỳnh Mai.

Lâm Huỳnh Mai do dự một chút, nhưng cô ấy vẫn lên xe.

“Huỳnh Mai, Huỳnh Mai, em đừng bỏ đi!”

Đỗ Hành lo lắng khi thấy điều này, lập tức chạy đến cầu xin Lâm Huỳnh Mai đừng rời đi.

Anh ta không tin tưởng rằng Hoàng Thiên có thể giúp anh ta, nhưng anh ta tin chắc rằng Lâm Ngọc An có thể giúp anh ta, nếu Lâm Huỳnh Mai rời đi, Lâm Ngọc An chắc chắn sẽ không quan tâm đến việc này nữa Lâm Huỳnh Mai trong lòng tức giận, lúc này không quan tâm đên Đỗ Hành nữa.

Hoàng Thiên không nói chuyện vô nghĩa với Đỗ Hành, nhấn ga, lái xe chở Lâm Ngọc An và Lâm Huỳnh Mai, rời khỏi đây.

Còn thằng nhóc Đỗ Hành kia thì thích làm gì thì làm, nếu còn giúp anh ta thêm một lần nữa thì ra thể loại gì?

Nhìn thấy Hoàng Thiên bọn họ đều đi rồi, Đỗ Hành hoàn toàn luống cuống.

Nhìn Vương Đăng ba người bọn họ, Đỗ Hành chân run lên, không biết phải làm sao.

Vẻ mặt Vương Đăng âm trầm cùng nụ cười lạnh lùng, mang theo hai người đồng bọn đến chỗ Đỗ Hành.

“Ha ha, anh rể mày thật là kiêu ngạo, dám bóp cổ tao, móc mắt tao?”

Vương Đăng lạnh lùng hỏi Đỗ Hành.

‘Tên mập và cậu nhóc kia trông cũng dữ tợn, làm bộ như muốn dạy dỗ Đỗ Hành bất cứ lúc nào.

Bịch bịch.

Hai chân Đỗ Hành mềm nhữn ra, anh ta trong vô vọng quỳ xuống trước mặt Vương Đăng.

“Cậu chủ Vương, anh tha thứ cho tôi đi, đều là do tên khốn Hoàng Thiên kia gây ra, tôi không làm gì cả!”

Khuôn mặt Đỗ Hành nhăn nhó, lo lắng nhìn Vương Đăng.

Vương Đăng nhìn về phía Đỗ Hành, thấy thằng nhóc này thật đúng là không có chút nghĩa khí nào, trong lòng Vương Đăng đã nảy sinh ý niệm xấu.

“Ha ha, mẹ kiếp, mày cũng là đàn ông à?”

Vương Đăng vươn tay vỗ vỗ mặt Đỗ Hành, khinh thường cười nói.

Đỗ Hành không

Advertisement
hề biết xấu hổ, sợ đám người Vương Đăng đánh mình nên đã tự tát mình hai cái.

“Cậu chủ Vương nói đúng, tôi không phải đàn ông, cầu xin anh tha cho tôi.”

“Đừng nói nhảm nữa, tiền sửa xe của tôi ít nhất cũng phải là một trăm triệu, cậu đền đi Sắc mặt Vương Đăng trầm xuống.

Đây là việc mà Đỗ Hành sợ nhất, anh ta làm sao mà lấy ra một trăm triệu được?

“Cậu chủ Vương, tôi không có tiền đâu.”

“Không có tiền?”

Vương Đăng đột nhiên nhướng mày, trong mắt lóe lên chút hung ác.

“Cậu chủ Vương, đừng nhiều lời với thằng nhóc này nữa, đem về thiến đi!”

Tên mập xắn tay áo hét lớn.

Đỗ Hành sợ tới mức tiểu trong quần, đổ mồ hôi lạnh: “Cậu chủ Vương, có chuyện gì thì từ từ nói, anh muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm theo, có được không?”

Vương Đăng đang chờ câu này, lúc này mới cười nói với Đỗ Hành: “cậu giúp tôi làm một việc, một trăm triệu kia cậu không cần phải đền nữa.”

“Cậu chủ Vương nói đi, tôi phải làm việc gì?

Đỗ Hành hai mắt sáng lên.

Khi Vương Đăng nói ra yêu cầu của mình, Đỗ Hành lập tức ngẩn ra, nhất thời không lên tiếng.

“Như thế nào, không muốn làm?”



Vương Đăng hung hăng nhìn chằm chằm Đỗ Hành, “Nếu như ngươi không muốn làm, lập tức lấy một trăm triệu ra đây, nếu không thì bố mày sẽ thiến cậu!”

Đỗ Hành sợ tới mức sợ đến mức quỳ xuống không nói gì.

Vương Đăng lại cười vỗ vai Đỗ Hành: “Đừng lo lắng, chỉ cần cậu làm được chuyện này, tôi không cần cậu đền tiền sửa xe nữa mà còn đưa thêm cho cậu bảy mươi triệu, thế nào?”

Đỗ Hành khi nghe điều này, có chút suy nghĩ.

Tên Béo lúc này mỉm cười, đi tới thuyết phục: “Thằng nhóc, Cậu chủ Vương không thể chơi xấu cô ấy, chơi đùa xong thì cô ấy vân là của cậu! Thông minh thì đừng vướng bận chuyện tiền bạc.”

Đỗ Hành suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

“Ha ha ha! Chính xác, chính xác, thằng nhóc cậu coi như biết điều.”

Vương Đăng hưng phấn cười to, cực kỳ hài lòng.

Hoàng Thiên lái xe đưa Lâm Ngọc An cùng Lâm Huỳnh Mai về đến cửa nhà.

Trương Lan Phượng đang đi loanh quanh trước cửa nhà, trời đã khuya và chỉ còn lại một mình bà ta ở nhà, bà ta có chút không quen.

Khi Hoàng Thiên lái xe về nhà, ánh mắt Trương Lan Phượng đã có một chút chán ghét.

Tên khốn này, vẫn còn mặt mũi trở về?

Bước nhanh tới trước xe, Trương Lan Phượng cũng không thèm nhìn Hoàng Thiên, nói: “Ngọc An, con làm mẹ lo lắng đến chết.

Mau vào nhà cùng mẹ đi.”

Lâm Ngọc An trong nháy mắt đã nhìn ra, thái độ của mẹ cô rất rõ ràng, chỉ cho cô vào, còn về Hoàng Thiên thì thậm chí ngay cả cửa cũng đừng hòng được bước vào.

Nhìn Hoàng Thiên bên cạnh, Lâm Ngọc An thấy Hoàng Thiên lúc này cực kỳ bình tĩnh, giống như không có vấn đề gì.

Anh gần đây thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Trong lòng Lâm Ngọc An âm thầm kinh ngạc.

“Huỳnh Mai, con còn ngồi đấy làm gì?

Mau xuống xe!”

Trương Lan Phượng trở nên mất kiên nhãn, kêu Lâm Huỳnh Mai xuống xe.

Lâm Huỳnh Mai xuống xe, nhưng Lâm Ngọc An bây giờ đang rất bối rối.

Cô không muốn làm trái ý của Trương Lan Phượng, nhưng cô cũng muốn hòa giải mâu thuẫn giữa Hoàng Thiên và Trương Lan Phượng.

“Hoàng Thiên, cùng xuống xe đi.”

Lâm Ngọc An chọc Hoàng Thiên và ra hiệu cho anh xuống xe cùng mình.

Hoàng Thiên đã nghĩ là sẽ không trở lại cái nhà này, bị Trương Lan Phượng đuổi ra ngoài, bây giờ lại trở về?

Không đợi Hoàng Thiên nói cái gì, Trương Lan Phượng đã chống hai tay lên hông, tức giận nói: “Ngọc An, con xuống xe là được rồi, cậu ta không phải rất mạnh mẽ sao? Đi rồi thì vĩnh viễn đừng trở về nữa, hừ!”

“Mẹ, nếu Hoàng Thiên không về nhà thì con cũng không về.”

Lâm Ngọc An nhỏ giọng nói.

“Cái gì?”

Trương Lan Phượng nghe vậy liền nổi giận, “Ngọc An, con có biết con đang nói gì không? Nhìn cậu ta xem, con định sẽ ngủ ngoài đường với cậu ta sao?”

Lúc này, Lâm Ngọc An chỉ cảm thấy những gì mẹ mình nói thật sự rất buồn cười.

Nếu mẹ biết Hoàng Thiên sở hữu một biệt thự sang trọng như cung điện, mẹ sẽ cảm thấy thế nào?

“Mẹ, Hoàng Thiên không cho con ngủ ngoài đường, anh ấy sở hữu một căn nhà, còn… “Xong rồi! Mẹ thấy là con bị thằng phế vật này lừa rồi! Cậu ta có nhà? Mẹ nghĩ cậu ta nhiều nhất thì có hai nhà vệ sinh mà thôi!”

Trương Lan Phượng giận dữ hét lên trước khi Lâm Ngọc An nói xong.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện