Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Ông phải gọi là cậu Thiên


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay cả khi những người này chưa ra tay, Hoàng Thiên cũng đã nhìn ra được, thực lực của họ chỉ là ở mức bình thường, không có ai là người quá tài giỏi.

Hai người được gọi là Tứ Đại Thiên Vương cũng có thể coi như tạm được, còn bốn thành viên còn lại của Hội Chó Hoang thì cũng không có gì đáng lo ngại.

Đối với năng lực của Hoàng Thiên mà nói, thì để đấu lại được với những người này gần như không cần phải tốn một chút sức lực nào.

Một mớ hỗn loạn trong phòng, Hoàng Thiên giống như hổ chui vào giữa bây cừu, không đến một phút, đã khiến những tên này ngã nhào xuống đất.

Nhìn xuống mặt đất, cả sáu thành viên của Hội Chó Hoang đều nằm la liệt trêи mặt đất, trong đó có cả hai trong bốn người của Tứ Đại Thiên Vương.

Một người của Tứ Đại Thiên Vương vẫn nằm trêи mặt đất ở bên ngoài của khách sạn, chân đã bị gãy thậm chí còn không thể đứng dậy được.

Khương Lạp đã mở to mắt nhìn thấy hết những điều này, ông †a tưởng chừng như không dám tin vào mắt mình.

Hoàng Thiên thật sự quá mạnh rồi, sức mạnh này thật sự đã bùng nổ.

Khương Lạp kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, trong ấn tượng của ông ta, Tứ Đại Thiên Vương trong tay ông ta đều đã rất lợi hại rồi, nhưng không thể ngờ được ở trước mặt của Hoàng Thiên họ thậm chí không chịu nổi một đòn.

“Không hổ danh ông Kha Phù nói cậu rất lợi hại, quả nhiên không hề đơn giản.”



Khương Lạp hừ lạnh lùng một tiếng, hai con mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không có hứng thú nói chuyện với những người này cho tốn nước bọt, lúc này anh đi đến bên cạnh Khương Lạp, một tay liền nắm lấy cổ áo của ông ta.

Khương Lạp không hề có một chút hoảng sợ, tố chất tâm lí vốn có của ông ta thật sự không giống với những người bình thường khác.

“Chết tiệt, bỏ ra.”

Khương Lạp lớn tiếng quát, dùng tay đấm vào mặt Hoàng Thiên.

Cú đấm này rất đáng sợ, tốc độ và sức lực rất nhanh và mạnh, người bình thường dường như sẽ không thể tránh khỏi.

Nhưng Hoàng Thiên lại không giống như người bình thường, nên với cú đấm này của Khương Lạp gần như chỉ là một cú đấm bình thường.

Chỉ nhìn thấy Hoàng Thiên nghiêng nhẹ đầu, nhẹ nhàng tránh khỏi cú đấm của Khương Lạp, sau đó Hoàng Thiên liền tát một cái thật mạnh lên mặt của Khương Lạp, giống như xả hết sự tức giận lên đó.

Những tiếng kêu bôm bốp không ngừng vang lên bên tai, khiến toàn thân Khương Lạp sững sờ, hoa mắt bối rối thậm chí quên cả đánh trả.

Mấy thành viên của Hội Chó Hoang ngã Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 357: Ông phải gọi là cậu ThiênChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 357: Ông phải gọi là cậu ThiênChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 357: Ông phải gọi là cậu ThiênChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 357: Ông phải gọi là cậu ThiênChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 357: Ông phải gọi là cậu ThiênChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 357: Ông phải gọi là cậu ThiênChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 357: Ông phải gọi là cậu ThiênChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 357: Ông phải gọi là cậu ThiênChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 357: Ông phải gọi là cậu ThiênChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 357: Ông phải gọi là cậu Thiên


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện