Chàng Rể Tỷ Phú

Đám mừng thọ trở thành đám tang


trước sau

Trước đó cô gái này cũng xem như đã giúp đỡ Triệu Hùng nên anh cũng lười so đo với cô ta.

“Cô chủ, chúng ta mau đi thôi!” Cô gái họ Lâm cố sức kéo cô gái họ Lưu đi cho bằng được.

Triệu Hùng trở về lại bên cạnh Niên Bình Sinh, đặt tay lên thắt lưng, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Mặc dù Niên Bình Sinh không biết võ nhưng ông ta đã sớm xem nhẹ chuyện sống chết. Ông ta gấp gáp nói với Triệu Hùng: “Cậu Hùng, cậu mau đi đi, đừng lo cho tôi.”

“Yên tâm đi ông Niên! Có cháu ở đây, cháu sẽ không để ai làm hại đến ông đâu.” Triệu Hùng đầy vẻ chính nghĩa.

Anh nhìn thấy có một chiếc dù dựng ở góc tường thì mắt đột nhiên sáng lên.

Thời tiết của nơi này thay đổi thất thường, mưa là chuyện không có gì lạ. Nhất định người này sợ mưa nên mới đem dù theo bên mình.

Triệu Hùng cầm dù trong tay, bảo vệ chặt Niên Bình Sinh, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chiến đấu.

Cuộc chiến ở đó diễn ra vô cùng khốc liệt, cả nhà ba người của Mã Thành Quân đang bị người ta truy sát.

Vợ của Mã Thành Quân là Khương Minh Vân bảo vệ con gái Kiều Tiên nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, bà ta bị một người đàn ông đuổi kịp, đâm một dao vào sau lưng rồi ngã xuống trong vũng máu.

“Mẹ!” Cô con gái nhỏ Kiều Tiên nhìn thấy mẹ mình bị gi3t chết thì cứ nắm chặt lấy cánh tay của Khương Minh Vân không chịu buông ra.

Một người đàn ông tiến về trước bắt lấy cô bé tên Kiều Tiên, anh ta chỉ búng người mấy cái thì đã biến mất khỏi phòng khách.

Triệu Hùng vẫn chưa hồi phục được nội lực, dù anh có đuổi theo thì cũng không giải quyết được gì nên anh chỉ có thể mở to mắt nhìn kẻ ác bắt cô bé đi.

Mã Thành Quân nhìn thấy vợ mình đã chết, con gái bị bắt đi thì liều mạng xông qua.

Ông ta chỉ biết mấy đòn đánh cơ bản nên đã bị đá một đá ngã lăn ra đất. Một người đàn ông cầm dao xông qua, định giải quyết luôn Mã Thành Quân.

Triệu Hùng xoạt chân chữ “Đằng” của Cuồng Vân bộ pháp rồi tức tốc xông lên. Triệu Hùng dùng cây dù trong tay xuất chiêu, cây dù trong tay anh như toát lên ánh sáng kiếm. Con dao găm đang đâm ra của người đó đã bị cây dù của Triệu Hùng chặn lại.

Cây dù trong tay của Triệu Hùng gõ rồi lại đập lên cổ tay của đối phương khiến con dao găm trong tay của đối phương bị đánh rơi xuống đất. Triệu Hùng thi triển chiêu thức “Vũ Kiếm”, đường kiếm nhanh nhẹn, sắc bén, ép người đàn ông đó phải liên tục lùi về sau.

Đối phương là cao thủ nằm trong năm vạn cao thủ Nhân Bảng nhưng đã bị một chiêu kiếm của Triệu Hùng đánh cho chân tay lóng ngóng.

Triệu Hùng thấy đối phương rối loạn thì liền thi triển chiêu thức “Biến Kiếm”, cây dù trong tay anh lúc đánh qua trái, lúc đánh qua phải, cuối cùng đã chọc vào mắt của đối phương.

“A!” Người đàn ông thét lên thảm thiết, không ngờ anh ta đã bị Triệu Hùng chọc mù mắt.

Sau đó, Triệu Hùng cầm cây dù, quất về phía chân của người đó khiến người đó ngã ngay xuống đất.

Chính người này đã gi3t chết Khương Minh Vân, vợ của Mã Thành Quân. Mã Thành Quân nhặt con dao găm rớt dưới đất lên rồi chạy qua, ông ta dùng hai tay nắm chặt lấy con dao và đâm thật mạnh lên ngực của đối phương.

Con dao găm đâm sâu vào trong người của đối phương, người đàn ông đó trợn trắng mắt như cá chết và tắt thở ngay.

Mã Thành Quân như phát điên, ông ta cầm dao đâm liên tục mấy nhát vào ngực của người đàn ông đó.

Triệu Hùng lại thấy một người đàn ông khác cầm dao chạy đến tấn công, anh lập tức kéo Mã Thành Quân né khỏi đòn tấn công của anh ta.

Triệu Hùng vừa đánh nhau vừa để ý đến Niên Bình Sinh. Khi anh nhìn thấy có một người xông đến chỗ Niên Bình Sinh đang đứng thì liền dốc hết sức thi triển linh kiếm Bùi Mân Kiếm Pháp, một luồng kiếm khí phóng ra như điện.

Niên Bình Sinh đang định né tránh thì đột nhiên nhìn thấy người đang xông về phía mình đơ cứng người ra và ngã xuống sàn.

Ông ta không biết có chuyện gì xảy ra, sao người đó vô duyên vô cớ lại chết.

Triệu Hùng kéo Mã Thành Quân về chỗ Niên Bình Sinh đang đứng rồi nói với Mã Thành Quân: “Chú Mã, bây giờ không phải là lúc làm việc theo cảm tính. Hai người đứng ở đây, cháu đánh lui bọn người này trước đã rồi tính.”

Triệu Hùng liên tục đánh thắng hai người nên càng thêm tự tin hơn, xem ra mấy tên này chẳng qua chỉ là cao thủ hạ đẳng Nhân Bảng mà thôi. Anh kết hợp Bùi Mân Kiếm Pháp với Cuồng Vân Bộ Pháp thì khả năng thắng được đám người này là rất lớn, chỉ cần không để cho họ bao vây lấy anh, tấn công cùng lúc thì sẽ không có vấn đề gì.

Anh xoạt chân chữ “Đằng”, búng người mấy cái thì đã đến được trước mặt hai anh em Cao Mộc và Cao Kim.

Với sự giúp đỡ của Triệu Hùng, ba người họ nhanh chóng đánh đám người đó tan tác.

Hai người đàn ông đang đánh nhau với Trần Văn Sơn thấy tình hình không ổn liền cùng lúc nói ra chữ “Rút” một cách ăn ý rồi búng người mấy cái và nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường.

Trần Hoàng Vương xếp hạng cao hơn Nông Tuyền trên Thần Bảng, anh ta lại còn có võ công thâm hậu, có thể nói anh ta chính là khắc tinh của Nông Tuyền.

Hai người họ đánh nhau trên một trăm chiêu nhưng vẫn không phân thắng bại.

Trần Hoàng Vương thấy những người khác đều rút đi hết thì ép Nông Tuyền lùi về sau, sau đó nói một câu: “Nhóc con, tôi nhớ mặt cậu rồi, hôm khác đánh tiếp.” Anh ta nói xong thì búng người mấy cái, định bỏ chạy.

Hai thanh phi đao lá liễu trong tay Trần Văn Sơn được phóng ra như điện, Trần Hoàng Vương nghe có tiếng gió như xé toạt không khí truyền đến từ phía sau đầu. Không cần nghĩ cũng biết là có ám khí đang tấn công đến, anh ta chạy đến nửa đường thì né người qua những vẫn bị một phi đao ghim vào mông.

May mà anh ta luyện Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam nên cơ thể không bị thương nghiêm trọng, chỉ là phần mông bị đánh trúng vẫn âm ỉ cảm giác đau nhói.

Trần Hoàng Vương thầm thấy kinh ngạc, nội công của người này mạnh thật. Anh ta nhún người thêm mấy cái thì đã biến mất khỏi nhà họ Mã.

Mã Thành Nhân nhìn thấy cảnh buổi tiệc lăn lóc ngổn ngang thì lập tức như già thêm mấy tuổi.

Mã Thành Quân chạy đến bên cạnh vợ Khương Minh Vân của mình, bế bà ta lên rồi vừa khóc vừa đau khổ hét lớn: “Minh Vân! Minh Vân!”

Nhưng Khương Minh Vân đã chết rồi, dù cho Mã Thành Quân có gào thét thế nào thì cũng không thể nào có kỳ tích xuất hiện.

Mã Thành Nhân đi đến bên cạnh con trai Mã Thành Quân, vỗ nhẹ lên vai ông ta và nói: “Thành Quân, người chết không thể sống lại, con hãy bớt đau buồn.”

Lúc này Mã Thành Quân mới nhớ ra chuyện con gái mình bị bắt cóc, ông ta đứng dậy nói với Mã Thành Nhân: “Bố, không xong rồi! Kiều Tiên đã bị bọn họ bắt đi rồi.”

“Bố đã nhìn thấy rồi, bố tin nhất định bọn họ có thứ muốn uy hiếp, sẽ không tùy tiện làm hại Kiều Tiên đâu. Mau cho người dọn dẹp lại chỗ này, chuyện này thuộc về ân oán giang hồ, chúng ta không thể báo cảnh sát.”

Ông cụ Mã vừa dứt lời thì đã có một tia sáng màu trắng bạc chiếu qua.

Trần Văn Sơn hét lên: “Cẩn thận!”

Anh ta tức tốc di chuyển đến trước mặt ông cụ Mã, dùng hai ngón tay kẹp chặt thanh phi đao đang phóng đến lại.

Trên thanh phi đao có ghim một miếng giấy, chữ viết bên trên rất nguệch ngoạc, trên đó viết “Muốn cứu con gái thì tối nay hãy đem chiếc nhẫn của nhà họ Mã các người đến Tô Cảng, nếu không thì hãy chuẩn bị nhặt xác cho con gái đi.”

Trần Văn Sơn xem xong nội dung trên giấy thì đưa mảnh giấy cho ông cụ Mã.

Ông cụ Mã xem xong thì hừm một tiếng và nói: “Cả đời Mã Thành Nhân tôi làm việc thiện, không ngờ vẫn phải gặp kết cục nhà tan cửa nát, đám chó này thật sự quá đáng hận.”

Mã Thành Quân hỏi ông cụ Mã: “Bố, trên giấy viết những gì?”

Ông cụ Mã đưa mảnh giấy qua cho con trai Mã Thành Quân.

Mã Thành Quân xem xong thì hỏi ông cụ Mã: “Bố, vậy bây giờ chúng ta nên làm sao đây?”

Triệu Hùng xem nội dung trên mảnh giấy xong thì nói: “Đến theo lời hẹn, không thể để đứa bé gặp nguy hiểm.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện