Chàng Rể Tỷ Phú

Nhà hàng bắt nạt khách, khách đánh sập nhà hàng!


trước sau

Advertisement
Quản lý nhà hàng Tây vừa nghe giọng nói của Triệu Hùng, còn tưởng là cậu ấm nhà giàu nào, cẩn thận nhìn lại. Sắc mặt thanh niên trước mắt vàng khè, giống như một con ma ốm, cũng chưa từng thấy người này á?

“Nhóc con, nhóc biết ông chủ của tôi là ai không?” Quản lý nhà hàng Tây bởi vì bối cảnh hùng mạnh của ông chủ, cũng không có sợ Triệu Hùng.

“Tôi mặc kệ ông chủ của ông là ai? Chúng tôi đã đặt chỗ ngồi từ trước, nên được hưởng quyền ưu tiên. Ông lại tự tiện ưu tiên cho người ngoại quốc, nhà hàng của các ông làm như vậy là sao?”

Quản lý nhà hàng Tây, nói: “Họ là khách quý tham gia hoạt động Gia niên hoa do Ủy hội thành phố tổ chức. Phòng ăn chúng tôi tạm thời nhận được thông báo của Ủy hội, tiếp đãi những vị khách nước ngoài này.”

Triệu Hùng đã nghe qua hoạt động “Gia niên hoa” của thành phố.

Hoạt động “Gia niên hoa” này, là thành phố làm hoạt động du lịch.

Đến lúc này, thì sẽ tiến hành đối ngoại tuyên truyền. Những người ngoại quốc tham gia “Gia niên hoa” này phần lớn là người yêu thích trượt tuyết, hoặc có thân phận là ông chủ.

Ông chủ “nhà hàng Tây Martin” là một thương nhân ngoại quốc, hợp tác với “Tập đoàn Hoài An” của nhà Dương. Ngoại trừ kinh doanh nhà hàng Tây ra, còn có làm ăn bên ngoài.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm quản lý nhà hàng Tây nói: “Khách quý không phải là cao nhất! Nếu như ông không làm chủ được, thì gọi ông chủ tới. Hôm nay chúng tôi cần một câu trả lời hợp lý.”

“Đúng, một câu trả lời hợp lý!”

Một ít người bên cạnh, phụ họa nói theo.

Quản lý nhà hàng Tây Martin bị Triệu Hùng nhìn chằm chằm đến sợ hãi trong lòng, sớm đã không còn thái độ vênh váo hung hăng như trước.

Nhất là ông ta bị Nông Tuyền kéo cổ áo, như bị khóa họng lại. Biết chuyện ngày hôm nay như vậy, nếu như không mờ ông chủ tới, khẳng định sẽ chết không yên.

“Tôi liền gọi cho ông chủ ngay đây!” Quản lý nhà hàng Tây run lẩy bẩy lấy điện thoại từ trên người ra.

Nếu dây dưa lâu như vậy, Triệu Hùng tính không sót hai mươi phút nào.

Hai mươi phút sau, một chiếc xe Maybach màu đen và chiếc xe Bentley chạy nhanh tới trước cửa nhà hàng Tây Martin.

Cửa xe mở ra, một thân hình cao lớn, một nam ngoại quốc có mái tóc xoăn màu vàng đậm từ trên xe đi xuống dưới.

Triệu Hùng nhìn ra ngoài, làm cho anh ngạc nhiên chính là, người trên chiếc xe Bentley kéo cửa xe xuống, rõ ràng là Dương Hưng.

Dương Hưng và người đàn ông ngoại quốc cùng nhau đi tới.

Khi Dương Hưng thấy người gây chuyện là Triệu Hùng, sắc mặt cũng không khỏi hơi ngơ ra. Thầm nghĩ trong lòng: Mình và Triệu Hùng đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng đụng trúng.

“Người anh em Triệu Hùng, sao anh lại ở chỗ này?” Dương Hưng chậm rãi đi tới, chào hỏi với Triệu Hùng.

“Tôi tới nơi này ăn cơm, bị ngăn bên ngoài. Chúng ta thật là đúng dịp nhỉ, việc này cũng có thể đụng phải nhau.” Triệu Hùng cười qua loa lấy lệ.

Dương Hưng bên ngoài cười nhưng không cười, nói: “Thật vừa vặn! Trương Lực Phú, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Người quản lý tên là Trương Lực Phú giải thích với Dương Hưng.

Triệu Hùng nháy mắt với Nông Tuyền, Nông Tuyền mới buông quản lý Trương Lực Phú ra. Bởi vì bị ấn lâu trên đất, hai chân Trương Lực Phú bủn rủn, đầu tựa trên đất.

Dương Hưng sau khi nghe mọi chuyện, dùng tiếng Anh trao đổi với người ngoại quốc bên cạnh. Hai người trò chuyện bằng tiếng Anh, nào ngờ Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh có thể nghe hiểu.

Triệu Hùng dùng tiếng Anh trao đổi với ông chủ nhà hàng Tây Martin - Walter Martin. Chỉ thấy sắc mặt Walter Martin không ngừng thay đổi, thậm chí tức giận trợn to mắt, muốn đánh nhau với Triệu Hùng.

Dương Hưng nói với Walter Martin: “Martin, nên để cho mấy người tham gia hoạt động Gia niên hoa dùng cơm chậm một chút. Họ đặt chỗ trước, theo lý phải để họ ăn trước.”

Walter Martin lại cãi nhau với Dương Hưng, Dương Hưng nói cho Walter Martin, một khi làm mất lòng Triệu Hùng, hậu quả rất nghiêm trọng.

Tính tình Walter Martin ngang bướng, nói gì cũng không chịu nhường nhịn.

Trong chốc lát hình thành cục diện giằng co, đến nỗi những người đặt chỗ trước tức giận, không ngừng cãi nhau với Walter Martin.

Triệu Hùng dùng tay ra hiệu, mới làm cho mọi người bình tĩnh lại.

Triệu Hùng nhìn Dương Hưng lạnh lùng hỏi: “Dương Hưng, Walter Martin là bạn của anh à?”

Dương Hưng gật đầu, nói: “Là đồng đội trên phương diện hợp tác!”

“Anh nói cho ông ta, nếu như không đuổi những người bên trong ra ngoài, tôi để cho nhà hàng của anh ta không thể mở trên thành phố này. Triệu Hùng tôi nói được là làm được.”

Walter Martin sống nhiều năm ở trong nước, đương nhiên hiểu được Triệu Hùng đang nói gì.

Không đợi Dương Hưng mở miệng, bàn tay to của Walter Martin vung lên, hai người vệ sĩ da đen vọt tới bên Triệu Hùng.

Không đợi Triệu Hùng mở miệng, bốn anh em nhà họ Mã đồng loạt xông ra, Mã Đại Lý và Mã Nhị Trực đá hai người vệ sĩ xuống đất, chỉ thấy đầu tiên bốn người nắm lấy tay chân của một người vệ sĩ, dùng sức ném đi. Trong nháy mắt vệ sĩ đó bị ném ra hai ba chục mét, trực tiếp bay ra ngoài.

Nói tới quá trình thì phức tạp, đây là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

Dương Hưng bị bản lĩnh của bốn anh em nhà họ Mã làm cho giật mình, anh là người đứng thứ năm trên “bảng Võ Thần” Thiên bảng, đương nhiên nhìn một cái liền biết bản lĩnh của bốn anh em nhà họ Mã. Bắt một cái, đấm, ném, vốn có trọn vẹn, bốn người phối hợp không chê vào đâu được, ngay cả Dương Hưng cũng khó mà phá giải những chiêu này.

Anh từng nghe nói Triệu Hùng chiêu mộ vài cao thủ, không nghĩ tới là những người có thực lực mạnh như vậy. Bốn người này nếu đấu riêng một mình, thực lực có thể không tốt, nhưng khi hợp lại có thể bằng một người “cao thủ Thiên bảng”.

Sau khi phát hiện, Dương Hưng bắt đầu đề phòng với bốn anh em nhà họ Mã. Hối hận trong lòng, không ở huyện Anh Sơn thành phố Vinh, giải quyết hết bốn anh em nhà Mã. Sợ rằng sau này, không còn cơ hội ra tay tốt như vậy.

Dương Hưng nhìn lướt qua những người bên cạnh Triệu Hùng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Văn Hải, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Mừng thầm trong lòng: Thật là, tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao!

Walter Martin thấy mình mời hai vệ sĩ lương cao như là rác vậy, bị người ta ném ra ngoài. Bị kinh sợ trợn mắt há mồm. Còn chưa kịp phản ứng, tay chân của ông ta đã bị bốn anh em nhà họ Mã trói lại, nâng lên trên đỉnh đầu, chỉ cần bốn anh em nhà họ Mã ném đi, không chừng sẽ gặp Diêm Vương không lâu.

Walter Martin không ngừng vặn vẹo, dùng tiếng Anh hô to: “Thả tôi xuống! Thả tôi xuống!”

Bốn anh em nhà họ Mã bịt tai không nghe, bốn người đồng thời nhìn Triệu Hùng, chỉ cần Triệu Hùng ra lệnh, thì ném Walter Martin ra ngoài.

Walter Martin sợ mất vía, không ngừng nhờ Dương Hưng giúp đỡ.

Dương Hưng căn bản không dám lộ võ công trước mặt Triệu Hùng, rất sợ anh nhìn ra sơ hở. Anh mở miệng nhờ Triệu Hùng: “Người anh em Triệu Hùng, đừng k1ch thích quá! Đầu tiên anh để Walter Martin xuống, chúng ta nói chuyện thật tốt với nhau.”

“Để ông ta xuống đi.” Triệu Hùng nói với bốn anh em nhà họ Mã.

Lúc này bốn anh em nhà họ Mã mới để Walter Martin xuống.

Walter Martin bị dọa đến nỗi cơ thể run cầm cập, nói với Triệu Hùng: “Ngài Triệu, ngài có thể mang bạn bè vào nhà hàng của tôi, nhưng những người khác không thể vào!”

Những vị khách đặt chỗ trước, vừa nghe Walter Martin nói Triệu Hùng có thể mang bạn bè vào, bọn họ không được vào, vây quanh Walter Martin cãi nhau với ông ta.

Walter Martin làm sao để những người này vào mắt, đang muốn gọi tay sai ra, xua đuổi những người khác. Liền nghe Triệu Hùng nói: “Mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói!”

Tiếng tăm của Triệu Hùng đã tăng lên với những người này, mọi người lập tức im lặng.

“Nếu như mọi người không thể đi vào cùng nhau, Triệu Hùng tôi sẽ không một mình mang bạn vào nhà hàng này.”

Triệu Hùng lạnh lùng cười với Walter Martin, nói: “Thật đúng là nhà hàng ăn hiếp khách! Vậy hôm nay tôi sẽ cho ông biết, cái gì gọi là gọi người đánh sập tiệm!”

Triệu Hùng lãnh đạm nhìn Dương Hưng nói: “Dương Hưng, hy vọng anh không nhúng tay vào việc này. Nếu như anh nhúng tay, đừng trách tôi trở mặt vô tình.” Nói xong lấy điện thoại gọi cho Kim Trung: “Kim Trung, hôm nay cậu giúp tôi đặt trúng nhà hàng Tây Martin, tôi hy vọng nó không xuất hiện ở thành phố này. Chuyện này, giao cho cậu xử lý.”

“Làm sao vậy?” Kim Trung không hiểu nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói: “Tôi bị đối xử không công bằng!”

“Hiểu! Yên tâm, giao cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ không cho nhà hàng này xuất hiện ở thành phố này nữa.”

Lấy quan hệ giữa nhà họ Triệu và nhà họ Dương, trước mắt anh không có biện pháp xé rách da mặt với Triệu Hùng, đúng là “Im lặng là vàng” có miệng không nói ra.

Ngay lúc này, bên tai Triệu Hùng truyền đến giọng nói của Dương Lam.

“Anh Hùng, anh tới thành phố này khi nào? …”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện