Chàng Rể Tỷ Phú

Trục xuất Triệu Hùng khỏi nhà họ Triệu!


trước sau

Advertisement
Dưới sự khuyên nhủ của Lý Thanh Tịnh, lúc này, Triệu Hùng mới đè nén lửa giận xuống.

Anh nhìn chằm chằm Triệu Cao, hỏi: “Anh đến Hải Phòng để làm gì?”

Triệu Cao không hề tỏ ra yếu thế, nói: “Tôi đến là đại diện cho tập đoàn Khải Thời! Tốt nhất anh nền bán tập đoàn Húc Dương cho tập đoàn Khải Thời đi. Nếu không, nhà họ Triệu sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn để thu hồi mọi thứ trong tay anh, bao gồm cả những gì anh đang hưởng thụ bây giờ.”

“Đây là tài sản do tôi và mẹ tôi chia cổ phần ra để đổi lấy, dựa vào đâu mà các người nói muốn thu hồi là sẽ thu hồi?”

“Nhà họ Triệu có thể trả cho anh khoản tiền tương đương. Tập đoàn Khải Thời thiếu công ty con ở khu vực ba tỉnh miền Đông Bắc, rất khó để hoàn thành bố cục thương nghiệp. Cho nên, vì nhà họ Triệu, hi vọng anh có thể nhượng bộ! Vả lại, anh có được số tiền này rồi, hoàn toàn có thể dẫn vợ con đi xuống cuộc sống mà anh mong muốn.”

Triệu Hùng đối chọi gay gắt không khoan nhượng, nói: “Dựa vào đâu mà bắt tôi nhượng bộ? Lẽ nào đây chính là đạo lý làm ăn, đạo lý xử sự của nhà họ Triệu sao?”

“Triệu Hùng, tốt nhất là anh nghĩ cho kỹ. Nếu anh không bán tập đoàn Húc Dương cho tập đoàn Khải Thời, vậy thì nhà họ Triệu sẽ áp dụng đủ mọi biện pháp với anh để thu hồi sản nghiệp trong tay anh về.”

“Nực cười. Tài sản tôi thừa kế, là thứ có được một cách hợp pháp. Nhà họ Triệu biến thành giặc cướp rồi sao? Bắt đầu trở nên ngang ngược như vậy từ lúc nào thế?”

“Là tôi kêu nó thu hồi sản nghiệp trên tay cậu đấy!” Một giọng nam trầm thấp vang lên.

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy Triệu Khải Nghĩa dẫn theo Triệu Khang đi tới.

Trong văn phòng, chỉ có Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân là không quen biết Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khang.

Lý Thanh Tịnh rất thông minh, biết người tiến vào là người nhà họ Triệu, cô liền nói với Đặng Gia Hân: “Gia Hân, cô ra ngoài đi. Nhớ là đừng để bất cứ người nào đây.”

“Tôi biết rồi thưa tổng giám đốc Lý.” Đặng Gia Hân đáp lại một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.

Triệu Cao vừa thấy bố mình, Triệu Khải Nghĩa, tới thì đã vui mừng mà hô lên: “Bố, bố tới rồi!”

“Bốp!...”

Triệu Khải Nghĩa thẳng tay tát Triệu Cao một cái.

Triệu Cao bị đánh đến ngơ ngẩn, không biết mình đã chọc giận ba mình chỗ nào, sao vừa tới đã cho mình một cái tát vậy?

Triệu Hùng nói với Triệu Khải Nghĩa: “Chú ba.”

Lúc này Lý Thanh Tịnh mới cẩn thận đánh giá Triệu Khải Nghĩa, thấy gương mặt của ông ta và bố Triệu Hùng, Triệu Khải Thời, đúng thật là có mấy phần giống nhau, đều thuộc kiểu mày rậm mắt to.

Triệu Khải Nghĩa gật gật đầu, nhìn Triệu Hùng một lúc, cuối cùng ánh mắt lại hướng về phía Lý Thanh Tịnh, lên tiếng hỏi: “Cô chính là cháu gái của Lý Hữu Chiến à?”

Trước mặt người lớn, Lý Thanh Tịnh không hề để mất cấp bậc lễ nghĩa, cung kính nói với Triệu Khải Nghĩa: “Thưa chú ba, cháu chính là cháu gái của Lý Hữu Chiến, Lý Thanh Tịnh.”

“Không tồi, không ngờ ông Chiến lại có một cô cháu gái xinh đẹp thế này.” Ánh mắt của Triệu Khải Nghĩa lộ vẻ hiền từ.

Ấn tượng đầu tiên của Lý Thanh Tịnh với Triệu Khải Nghĩa này không tệ, ít nhất thì ông ta không ngang ngược như con trai ông ta, Triệu Cao.

Triệu Khải Nghĩa ngồi xuống sofa. Lý Thanh Tịnh vội vã ra ngoài gọi thư ký Đặng Gia Hân tới, kêu cô đi pha trà cho Triệu Khải Nghĩa.

Triệu Khang đứng bên cạnh Triệu Cao. Nhìn hai người có vẻ rất thân thiết.

Triệu Hùng đã từng giới thiệu với Lý Thanh Tịnh về tình hình nhà họ Triệu, nói rằng trong số đám con cháu đời sau của nhà họ Triệu thì Triệu Khang và Triệu Cao là một phe. Quan hệ của anh với chị họ Triệu Hiền là thân nhất. Trước đây, Triệu Hằng của nhà chú năm cũng thích đi theo anh, nhưng sau khi thằng nhóc này trưởng thành rồi thì rõ ràng đã tận lực xa lánh Triệu Hùng.

Sáu anh em nhà họ Triệu, chỉ có người thứ sáu, Triệu Khải Tín, là vì bị vô sinh nên không có con cái. Vì thế, Lý Thanh Tịnh đã đoán ra được, người đứng cùng với Triệu Cao là con trai của chú hai nhà Triệu Hùng, Triệu Khang.

Lý Thanh Tịnh nhận lấy trà đã pha từ tay Đặng Gia Hân, cung kính đưa lên trước mặt Triệu Khải Nghĩa, nói: “Chú ba, mời chú uống trà ạ!”

Triệu Khải Nghĩa nói một câu “Cảm ơn!”, sau đó lại nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, con là vợ của Hùng, cũng không phải là người ngoài. Bố của Hùng cũng là anh cả của chú, Triệu Khải Thời, đã từ chức chủ tịch nhà họ Triệu rồi. Ai quản lý tập đoàn Khải Thời thì người đó chính là gia chủ nhà họ Triệu. Bởi thế cho nên, hiện giờ nhà họ Triệu do chú quyết định. Con cũng cùng nghe luôn đi.”

“Vâng thưa chú ba!” Lý Thanh Tịnh đứng sang bên cạnh Triệu Hùng, vẻ rất nghiêm chỉnh.

Triệu Hùng lên tiếng hỏi Triệu Khải Nghĩa: “Chú ba, bố con đã phạm lỗi gì? Tại sao các người lại buộc tội ông ấy?”

“Ông ấy đã đụng chạm tới lợi ích của nhà họ Triệu. Lợi ích của nhà họ Triệu cao hơn tất cả, không ai có thể vượt qua điều đó được.” Triệu Khải Nghĩa giải thích.

“Vậy rốt cuộc ông ấy đã đụng chạm đến lợi ích gì của nhà họ Triệu?” Triệu Hùng truy hỏi.

“Cái này thì không thể nói cho con biết được.”

“Tại sao lại không thể nói cho con biết? Lẽ nào con không phải một phần của nhà họ Triệu sao? Lẽ nào con không thể có quyền được biết rõ sự việc sao?”

Triệu Khải Nghĩa nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, nói: “Con ngày trước đúng là có quyền được biết rõ sự việc, nhưng bây giờ thì mất rồi. Vì con không còn là người nhà họ Triệu nữa.”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Khải Nghĩa nói, sắc mặt cả hai đều thay đổi.

Đối với Triệu Hùng, chú ba Triệu Khải Nghĩa là một người cương trực công chính không a dua nịnh bợ, vì thế nên trong lòng anh luôn rất khâm phục Triệu Khải Nghĩa.

Triệu Hùng cố đè nén lửa giận trong lòng, hỏi Triệu Khải Nghĩa: “Chú ba, lời này của chú rốt cuộc là có ý gì? Cái gì gọi là con không còn là người nhà họ Triệu nữa?”

Triệu Khải Nghĩa uống một ngụm trà, nói: “Chú là vì chuyện này nên mới tới Hải Phòng đấy. Con đã chia tài sản của nhà họ Triệu ra, mất đi quyền thừa kế doanh nghiệp của nhà họ Triệu rồi. Sau khi gia tộc bàn bạc nhất trí xong, đã trục xuất con khỏi nhà họ Triệu. Từ nay về sau, con không còn là người nhà họ Triệu nữa.”

Lý Thanh Tịnh cũng không ngờ sự tình lại biến thành thế này, không khỏi nhớ tời lời Triệu Cao từng nói với cô ngày đó, nói rằng sau này sẽ không còn quan hệ thân thích gì nữa. Xem ra, Triệu Cao đã biết quyết định này của nhà họ Triệu rồi.

Triệu Hùng cười lạnh hai tiếng “ha ha”, nghiến răng gằn từng chữ: “Tốt, rất tốt! Đúng là vua nào triều thần nấy. Các người đuổi bố tôi xuống trước, sau đó lại trục xuất tôi khỏi nhà họ Triệu. Nhà họ Triệu như vậy, không ở lại thì cũng đành thôi. Từ nay, nhà họ Triệu các người đi đường Dương Quan của các người, Triệu Hùng tôi đi cầu độc mộc của tôi.”

Triệu Khải Nghĩa đầy vẻ thản nhiên không một gợn sóng, nói với Triệu Hùng: “Hùng, con bình tĩnh lại đi. Con đã mất quyền thừa kế đối với gia tộc, ở lại nhà họ Triệu hay không ở lại nhà họ Triệu cũng chẳng có gì khác biệt. Lần này chú tới còn có hai chuyện khác nữa. Một là con giao tập đoàn Húc Dương ở ba tỉnh miền Đông Bắc ra, theo giá thị trường, nhà họ Triệu sẽ trả cho con lợi ích xứng đáng..”

“Nếu tôi nói không thì sao?” Giọng nói của Triệu Hùng đã trở nên lạnh lẽo như băng, nhiệt độ trong phòng dường như cũng theo đó mà giảm xuống mấy phần.

Triệu Tiếu Nghị nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, nói: “Nếu con từ chối giao tập đoàn Húc Dương ra, nhà họ Triệu sẽ ra tay với con, cũng chính là tiến hành bao vây về tất cả mọi phương diện với tập đoàn Húc Dương. Kết cục cuối cùng của con sẽ là phá sản. Chi bằng lấy mấy chục nghìn tỉ, dẫn Thanh Tịnh đi vui vẻ thoải mái cả đời tốt biết bao nhiêu chứ?”

Triệu Hùng cố ý hỏi vợ mình, Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, nhà họ Triệu đã nói đến nước này rồi, em thấy chuyện này thế nào? Nếu anh từ chối, có lẽ sau này anh sẽ phá sản, có lẽ em sẽ còn phải theo anh sống những ngày tháng không có tiền. Nếu em nói bán tập đoàn Húc Dương đi thì anh sẽ bán nó cho nhà họ Triệu, tuyệt đối không chút do dự.”

“Triệu Hùng, bất luận anh đưa ra quyết định gì thì em đều sẽ ủng hộ anh. Chúng ta đâu phải là chưa từng nghèo, nhiều tiền hơn nữa thì có thể làm gì được chứ? Cùng lắm thì em kiếm tiền nuôi anh.” Lý Thanh Tịnh lập tức bày tỏ thái độ.

Triệu Hùng nghe lời vợ nói, trong lòng liền ấm áp.

Trên thế giới này, ai cũng có thể bỏ rơi anh, chỉ cần vợ và con anh không bỏ rơi anh thì trong lòng Triệu Hùng sẽ ngập tràn ánh nắng mặt trời.

Triệu Hùng lập tức tỏ rõ thái độ với Triệu Tiếu Nghị, nói: “Chú ba, con không cần tiền. Tập đoàn Húc Dương là tài sản do con và mẹ con chia ra mà có được, con sẽ tiếp tục bảo vệ công ty này giống như bảo vệ mẹ con vậy.”

“Lẽ nào con không sợ tập đoàn Khải Thời ra tay bao vây công ty con sao?”

“Con không quan tâm, tập đoàn Khải Thời cũng được, tập đoàn tài chính hàng đầu thế giới cũng vậy. Nếu ai muốn đoạt tập đoàn Húc Dương từ tay con đi, trừ phi đạp lên xác Triệu Hùng con mà bước qua. Chỉ cần Triệu Hùng con còn một hơi thở, con tuyệt đối sẽ không cho phép người khác cướp đi thứ thuộc về con và mẹ con trong tay con.”

Triệu Khải Nghĩa thấy Triệu Hùng ngoan cố như vậy, lạnh giọng nói: “Nếu con đã chọn con đường này thì chú ba tác thành cho con. Còn một chuyện nữa là con giao chìa khóa bảo vệ nhà họ Triệu ra đây. Con không còn là người nhà họ Triệu nữa, thứ này không thể để trong tay con được.”

“Được, ngày mai con sẽ đến chỗ chú, giao nhẫn của nhà họ Triệu ra.” Triệu Hùng đáp ứng rất thoải mái.

Triệu Khải Nghĩa không ngờ Triệu Hùng lại đồng ý thoải mái như vậy, gật đầu nói: “Vậy ngày mai con tới khách sạn thành phố Hải Phòng tìm chú. Hùng, tuy con đã không còn là người nhà họ Triệu nữa, nhưng chú ba vẫn muốn dặn dò con lần cuối, có một số chuyện vẫn là đừng nên quá cậy mạnh. Tính cách của con với mẹ con thật sự là quá giống nhau rồi.” Nói xong, ông liền đứng dậy, nói với hai người Triệu Cao và Triệu Khang: “Chúng ta đi!”

Triệu Hùng lên tiếng gọi: “Đợi đã!

Triệu Khải Nghĩa quay đầu lại, nhìn chằm chằm Triệu Hùng, hỏi: “Còn có chuyện gì nữa sao?”

“Con khuyên mọi người đừng có ý đồ gì với tên gọi của trung tâm thương mại Tần Uyển. Con không chỉ không đổi tên của trung tâm thương mại Tần Uyển, mà hơn nữa, sau này cũng không cho phép nhà họ Triệu các người dùng cái tên Tần Uyển này để đặt tên cho trung tâm thương mại đâu! Nó thuộc về Triệu Hùng con chứ không phải là nhà họ Triệu.”

“Nếu đã như vậy thì chúng ta gặp mặt tại tòa án đi.” Triệu Khải Nghĩa nói, dẫn Triệu Cao và Triệu Khang rời đi, không ngoái đầu lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện