Chàng Rể Tỷ Phú

Quý bà một trăm bốn mươi tám tuổi


trước sau

Bà cụ Trương cười híp mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Xin chào! Nghe nói cậu tên là Triệu Hùng đúng không?”

“Dạ vâng! Con là Triệu Hùng.” Triệu Hùng gật đầu.

Bà cụ trước mặt bên ngoài nhìn như mới chín mươi tuổi, không ngờ lại là người “cấp bậc tổ tiên”.

Triệu Hùng không nhịn được tò mò hỏi: “Cụ tổ, cụ năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

Bà cụ cười ha hả nói: “Đã một trăm bốn mươi tuổi tám rồi, qua năm nay sẽ là một trăm bốn mươi chín, lập tức trở thành người một trăm năm mươi tuổi.”

Đến lúc này, Triệu Hùng cuối cùng cũng biết tại sao trước đây Diệp Trát từng nói thức ăn của nhà họ Trương đều là “đồ dưỡng sinh”.

Người xưa vẫn nói: Người sống trăm tuổi hiếm có mấy người.

Triệu Hùng tận mắt nhìn thấy bà cụ Trương một trăm bốn mươi tám tuổi khỏe mạnh, nhận thức của anh về “dưỡng sinh” mới được thay đổi.

Chị Cao Tổ chỉ vào hai người bên cạnh bà cụ và nói: “Hai người này, một đứa là con gái tôi, một đứa là cháu gái của tôi, cả hai đều đã hơn trăm tuổi. Mẹ của Tử Thạch vì khó sinh nên đã mất, nếu không, nhà họ Trương của chúng tôi đúng là số hưởng phúc lộc lâu dài.”

Lời chúc thọ đối với các ông cụ bà cụ lớn tuổi thường là “Sống lâu trăm tuổi!”, nhưng dựa trên trạng thái tinh thần của bà cụ Trương hiện tại, có thể đột phá đến một trăm sáu bảy mươi tuổi.

Triệu Hùng hâm mộ nói: “Cụ tổ an khang, nhất định sẽ sống thật lâu.”

Bà cụ Trương cười nói: “Sống lâu như thế này tôi đã rất hài lòng. Từ thời nhà Thanh đến nay, trải qua vô số thăng trầm, cũng đã gần đất xa trời, còn sống lâu như thế có ích gì?”

Trương Tử Thạch cười nói với Triệu Hùng: “Ông chủ Triệu, cậu có biết người già nhất thế giới này bao nhiêu tuổi không?”

Triệu Hùng trước đây không có chú ý tới mấy phương diện này, lắc đầu nói không biết.

Trương Tử Thạch nói cho Triệu Hùng biết, theo “Sách kỷ lục Guinness thế giới”, người lớn tuổi nhất hiện tại là một bác sĩ trung y là Lí Khánh Viễn sống ở thời nhà Thanh.

Lý Khánh Viễn thọ hai trăm năm mươi sáu tuổi, trong đời có hai mươi tư người vợ và hơn một trăm tám mươi con cháu.

Triệu Hùng sửng sốt, không ngờ trên đời lại có người sống lâu như vậy.

Trương Tử Thạch còn nói với Triệu Hùng, Trương Tam Phong, người sáng lập Võ Đang, cũng sống đến hai trăm mười tám tuổi.

Lý Khánh Viễn và Trương Tam Phong đều là những người biết đạo dưỡng sinh. Tuy nhiên, cái gọi là “dưỡng sinh” của nhiều người mới chỉ là đặt bước chân đầu tiên vào cánh cửa “dưỡng sinh”, còn lâu lắm mới đi đến con đường “dưỡng sinh” chân chính.

Bà cụ Trương nói với Triệu Hùng: “Cậu Hùng, sở dĩ tôi muốn gặp cậu là vì nghe nói cậu đã cứu bác sĩ Hoa. Tôi muốn biết cô ấy bây giờ thế nào rồi?”

“A, cô ấy và con hiện tại đều sống ở Hải Phòng, tỉnh Hà Nam, bác sĩ Hoa hiện tại rất tốt.”

Bà cụ Trương gật đầu nói: “Vậy thì tốt! Nhà họ Hoa có ân đối với nhà họ Trương chúng tôi. Sở dĩ nhà họ Trương chúng tôi có thể dấn thân vào con đường y dược thế gia này đề là do tổ tiên của bác sĩ Hoa đã giúp đỡ nhà họ Trương. Làm người không được quên cội nguồn của mình, tôi đã nhiều lần kêu Tử Thạch mang bác sĩ Hoa đến nhà họ Trương nhưng đều bị bác sĩ Hoa từ chối. Sau đó, Tử Thạch nghe tin có người muốn giết bác sĩ Hoa liền lập tức đã sai người đến cứu, chỉ là nhà của bác sĩ Hoa đã cháy rụi, người cũng không còn ở đó. Nếu bác sĩ Hoa mất, lương tâm nhà họ Trương chúng tôi sẽ vô cùng bất an. Cậu Hùng, cảm ơn cậu đã ra tay cứu bác sĩ Hoa.”

“Cụ tổ khách khí, con là vì thay bạn đi cầu thầy thuốc, thuận tiện giúp đỡ bác sĩ Hoa một tay, hiện tại đã thành bạn tốt với bác sĩ Hoa.”

Bà cụ Trương gật đầu, ra lệnh cho Trương Tử Thạch đi lấy đồ.

Sau khi Trương Tử Thạch trở lại, trong tay ông ta nhiều thêm hai cái túi.

Bà cụ Trương cẩn thận mở hai chiếc túi ra và nói với Triệu Hùng: “Cậu Hùng, nhờ cậu mang hai bộ ngân châm này về Hải Phòng đưa cho bác sĩ Hoa. Hai bộ ngân châm này là tôi sai người phí hết sức lực mới làm ra được. Một bộ được đặt tên là Long Kim, bộ kia tên là Phượng Kim. Y thuật của người nhà họ Hoa rất tinh xảo, hai bộ ngân châm này sẽ giúp ích rất nhiều cho bác sĩ Hoa.”

Triệu Hùng nhận ra hai bộ ngân châm này khác với ngân châm bình thường, đặc biệt là màu bạc, thoạt nhìn đã biết là một thứ cao cấp và quý hiếm.

Sau khi nhận lấy ngân châm, anh kính cẩn nói với bà cụ Trương: “Cụ tổ, vậy con liền thay bác sĩ Hoa cám ơn cụ.”

“Đừng nói cám ơn, nhà họ Trương chúng tôi đã nợ nhà họ Hoa quá nhiều. Đúng rồi, Cậu Hùng làm gì thế?” Bà cụ Trương hỏi.

“Con có mấy công ty ở Hải Phòng ạ!”

Hai mắt bà cụ Trương sáng lên, nói: “Rất tốt, tuổi còn trẻ mà đã có mấy công ty.”

Trương Tử Thạch nói với bà cụ: “Cụ tổ, Cậu Hùng đây chính là hội trưởng của Thương hội Hải Phòng đấy.”

Bà cục Trương nghe xong liền vô cùng sửng sốt.

Triệu Hùng nhìn có vẻ mới hai mươi tuổi lại là hội trưởng Thương hội Hải Phòng, hoặc là Triệu Hùng vô cùng xuất chúng, hoặc là cậu ta có gia thế hiển hách.

Nghĩ tới đây, bà cụ Trương nói với Trương Tử Thạch: “Tử Thạch, nếu Cậu Hùng thực sự là hội trưởng Thương hội Hải Phòng thì tôi có một đề nghị.”

“Cụ tổ, mời nói! Tử Thạch rửa tai lắng nghe.”

“Con không phải cũng là hội trưởng Thương hội Thành phố Vinh sao? Con có thể liên minh với Cậu Hùng, bằng cách này, hai bên có thể hỗ trợ lẫn nhan nhau trong lĩnh vực kinh doanh, gặp khó khăn còn có thể chung tay giúp sức, không biết ý hai người là gì?”

Trương Tử Thạch không dám nói với bà cụ rằng cái chức hội trưởng của ông ta sắp bị luận tội. Nhưng nếu Triệu Hùng thực sự có thể tự giúp ông ta vượt qua được cuộc khủng hoảng này, liên minh với Thương hội Hải Phòng không hề nghi ngờ đều mang lại lợi ích vô cùng to lớn cho cả hai bên.

Trương Tử Thạch cười hỏi Triệu Hùng: “Ông chủ Triệu, tôi nghĩ đề nghị của cụ tổ rất tốt, cậu nghĩ sao?”

Triệu Hùng mỉm cười nói: “Vậy thì không thể tốt hơn! Con thay mặt cho Thương hội Hải Phòng sẵn sàng xác lập liên minh với Thương hội Thành phố Vinh.”

Trương Tử Thạch nói: “Nếu tôi vẫn có thể làm cái chức hội trưởng này, liền thay mặt cho Thương hội Thành phố Vinh kết đồng minh với Thương hội Hải Phòng.”

Trương Tử Thạch nói lời này chỉ có hai người Triệu Hùng và Diệp Trát hiểu.

Triệu Hùng và Trương Tử Thạch trịnh trọng bắt tay: “Hợp tác vui vẻ!”

Trương Tử Thạch lập tức dặn dò, bố trí một bữa tiệc tối thật long trọng để chiêu đãi Triệu Hùng.

Triệu Hùng cũng không từ chối, trở thành đồng minh với “Thương hội Thành phố Vinh” có nghĩa là trong tương lai quan hệ giữa hai bên sẽ  thường xuyên có tiếp xúc, cộng thêm có “Bác sĩ Hoa” ở giữa làm mắt xích, anh tin rằng bọn họ sẽ hợp tác lâu dài.

Lúc ăn cơm tối, Triệu Hùng cho là thực đơn dưỡng sinh sẽ chỉ bao gồm các loại đồ chay. Xem qua chính là các loại rau củ khác nhau bao gồm “gân bò nấu với hạt dẻ”, “thịt cừu hầm dương quy”, “khoai từ xào dầu hào với nấm”, “súp hoa cúc hạt bo bo”, “thịt kho tàu với bí đao”, v.v

Thịt và rau vừa vặn, món ăn không quá ngấy, cả bàn có hơn ba mươi món ăn đã được bày ra.

Trương Tử Thạch giới thiệu với Triệu Hùng: “Thực ăn dưỡng sinh chỉ giúp duy trì sức khỏe cơ bản, ngoài ăn uống ra còn phải thường xuyên nghỉ ngơi và tập thể dục điều độ.”

Triệu Hùng đã thực sự mở mang tầm mắt sau khi nghe Trương Tử Thạch giới thiệu.

Bàn ăn là loại bàn xoay lớn bằng gỗ nguyên khối, có thể ngồi gần bốn mươi người. Chỉ có các bậc bố chú của Trương Tử Thạch và con cái của ông ta mới có thể dùng bữa tại bàn, các anh em, con cháu khác đều ăn ở bàn khác.

Trương Tử Thạch lần lượt giới thiệu những người trong gia đình với Triệu Hùng.

Triệu Hùng chỉ nhớ một số người chủ chốt, đến lúc giới thiệu con cái, anh mới biết Trương Tử Thạch có hai trai một gái, trai gái đều đủ, xem như là người chiến thắng trong cuộc sống.

Trương Tử Thạch hỏi con trai lớn Trương Sách: “Trương Sách, Xảo Tuệ đâu?”

“Xảo Tuệ đã đi trung tâm mua sắm, chắc sẽ mau quay về thôi.” Trương Sách trả lời.

Trương Tử Thạch không để ý, mời Triệu Hùng và Diệp Trát dùng bữa trước.

Ăn chưa được bao lâu, một người phụ nữ thở hồng hộc chạy vào.

“Ông chủ, không tốt, cô cả bị cậu ba nhà họ Phan cưỡng ép lôi đi.”

Trương Sách vừa nghe, nhất thời khôn kiềm chế được cơn tức, đập bàn một cái nói: “Cái gì? Cái tên Phan Tử Mặc này thật sự quá đáng!”

Trương Tử Thạch trừng mắt nhìn con trai Trương Cách của mình: “Trương Sách, nhà đang có khách, con làm cái gì thế?”

Trương Sách lập tức chắp tay cúi đầu, cung kính nói: “Xin lỗi bác Diệp, anh Hùng, là tôi quá nóng nảy.”

Lúc này bà cụ Trương mới lên tiếng: “Tử Thạch, cậu ba nhà họ Phan có phải là cái người sau khi học võ liên trở về đó không?”

“Dạ vâng, cậu ta chính là Phan Tử Mặc.”

“Nhà họ Phan cũng không phải là loại người dễ trêu, con mau dẫn người đi đón Xảo Tuệ về, để lâu sợ Xao Tuệ sẽ gặp nguy hiểm.”

Trương Tử Thạch gật đầu, nói với Triệu Hùng và Diệp Trát bên cạnh: “Hai người cứ từ từ dùng bữa, tôi giải quyết chuyện nhà họ Phan.”

Triệu Hùng muốn mượn cơ hội này để thăm dò nhà họ Phan một lần nữa, anh lập tức đứng dậy nói: “Chủ tịch Trương, tôi đi với ông nhé? Văn Sơn tình cờ ở gần nhà họ Phan.”

Diệp Trát cũng đứng dậy nói: “Đi thôi lão Trương, chúng tôi đi cùng ông. Cái thằng nhóc Phan Tử Mặc này không thể xem thường, so với Phan Hải chỉ có hơn chứ không kém, đi thôi, chúng tôi tiếp thêm dung khí cho ông.”

Triệu Hùng đã nghe Diệp Trát giới thiệu về ân oán giữa nhà họ Trương và nhà họ Phan. Con dâu lớn của Trương Tử Thạch là cô vợ suýt qua cửa của cậu ba nhà họ Phan. Chỉ là Phan Tử Mặc mắc đi luyện võ nhiều năm, cô vợ hờ này sau đó lại gả cho Trường Sách. Hai nhà cũng bởi vì cái lí do này mới kết thù.

Trương Tử Thạch vốn không muốn làm phiền khách quý Triệu Hùng, ông ta thấy bà cụ gật đầu mới dẫn Triệu Hùng và Diệp Trát theo, để cho con trai Trương Sách mang theo người đằng đằng sát khí xông vào nhà họ Phan.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện