Chàng Rể Tỷ Phú

Tôi làm lạc mất em họ của anh rồi!


trước sau

Advertisement
Sau khi Triệu Hùng nghe thấy mặt sẹo Ngô Tranh báo cáo, liền kinh ngạc, hô lên: "Gì cơ?"

Lần này chuyện của Tiêu Dương Sơn, rõ ràng là nhằm vào Tiêu Yến. Mình đã dặn dò Cách Hoa và Tiêu Yến rất nhiều lần, không ngờ được hai cô nhóc này vẫn ra khỏi nhà.

"Cậu lập tức đi triệu tập bốn anh em nhà họ Mã và bọn La phong qua đây, nghe mệnh lệnh của tôi."

"Hiểu rồi thưa anh Hùng!"

Mặt sẹo Ngô Tranh biết chuyện đang rất gấp, sau khi cup điện thoại, vội chạy về khu nghỉ ngơi.

Triệu Hùng nói với Diệp Trát: "Ông Trát, phiền ông gọi điện thoại cho hội trưởng Thạch, hôm khác chúng ta sẽ đến thăm hỏi ông ấy. Tôi lo rằng em họ tôi xảy ra chuyện rồi, phải lập tức đi tìm cô ấy."

Diệp Trát đã nhận ra, Triệu Hùng vô cùng quan tâm đ ến cô em họ này. "Ồ!" một tiếng, lập tức lấy điện thoại, gọi cho Trương Tử Thạch. Nói bên này tạm thời có chút chuyện, hôm khác sẽ đến nhà họ Trương.

Triệu Hùng vội gọi điện cho Vân Nhã, hỏi cô ta có ở cùng Cách Hoa và Tiêu Yến hay không.

Bọn Vân Nhã vừa mới dừng xe ở Đại Danh Thành, đi về chỗ cửa hàng.

Cô ta không biết được sự quan trọng của Tiêu Yến đối với Triệu Hùng. Trả lời: "Đúng vậy! Cách Hoa đưa bọn em đến Đại Danh Thành chơi, lát nữa sẽ về."

Triệu Hùng quát Vân Nhã: "Lập tức về ngay! Tiêu Yến sẽ gặp nguy hiểm."

"Gì cơ? Nguy hiểm…"

Còn không đợi Vân Nhã nói xong, liền thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen xông đến, đi thẳng đến Tiêu Yến. Bắt Tiêu Yến đi!

Cách Hoa liền trợn tròn mắt nhìn, bảo vệ mang bên người lập tức vọt lên. Nhưng mấy người đó đã bị mấy người mặc đồ đen đánh cho quỳ rạp trên mặt đất.

Người mặc đồ đen nghe lời phân phó, không đụng đến Cách Hoa và Vân Nhã. Mấy người áp giải Tiêu Yến lên chiếc SUV.

"Cứu tôi! Cứu tôi!..." Tiêu Yến liều mạng mà gào lên.

Một người trực tiếp cầm dấy nhét vào trong miệng Tiêu Yến.

Đợi đến lúc Vân Nhã và Cách Hoa phản ứng lại, lúc đuổi đến, mấy người đàn ông mặc đồ đen đã lái xe đưa Tiêu Yến đi mất.

Lúc này Cách Hoa mới biết được mình xảy ra đại họa!

Cuộc gọi của Triệu Hùng và Vân Nhã bị gián đoạn, điện thoại truyền đến tiếng gào thét của Vân Nhã: "Vân Nhã, em có ở đó không?"

"Có, có!" Vân Nhã hoàn hồn lại, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, không ổn rồi! Tiêu Yến bị người ta bắt đi rồi."

Vừa nghe thấy Tiêu Yến bị bắt đi, cơ thể Triệu Hùng như bị rút hết sức lực. Im lặng hồi lâu, mới nói với Vân Nhã: "Các người lập tức về nhanh!"

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Trát thấy Triệu Hùng khó chịu, vẻ mặt liền uể oải. Hỏi anh: "Cậu Hùng, rốt cuộc là sao vậy?"

"Em họ tôi xảy ra chuyện! Ông Trát, về rồi nói sau."

Diệp Trát đã đoán được con gái Cách Hoa gây chuyện, nói với tài xế quay về nhà họ Diệp.

Lúc này, điện thoại của Triệu Hùng lại vang lên, là mặt sẹo Ngô Tranh gọi điện đến.

"Anh Hùng, người của ta đã tụ tập lại rồi, giờ có chỉ thị gì không?"

Triệu Hùng lại xốc lại tinh thần, phân phó với mặt sẹo Ngô Tranh: "Tiêu Yến bị người ta bắt đi rồi. Cậu và bốn anh em nhà họ Mã, đưa người đi tìm manh mối đi. Cho dù không tìm được, năm giờ phải quay về báo cáo cho tôi."

"Nhận được!" Mặt sẹo Ngô Tranh đáp lại một tiếng, sau khi cúp máy.

Đợi Triệu Hùng và Diệp Trát quay về, Cách Hoa đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách mà khóc.

Cô ấy thấy Triệu Hùng quay lại, lập tức chạy ra đón, vừa khóc vừa nói: "Triệu Hùng, xin lỗi! Tôi làm lạc mất em gái của anh rồi."

Nếu như Diệp Trát không có mặt ở đó, Triệu Hùng đã đánh cho Cách Hoa một trận. Nhưng mà, chuyện đã đến mức này rồi, dù có đánh chửi Cách Hoa cũng không được gì. 

Triệu Hùng không nói gì, đi đến ngồi lên ghế sô pha.

Cách Hoa lại hi vọng Triệu Hùng sẽ đánh chửi mình một trận. Như vậy thì cô ấy sẽ đỡ áy náy hơn một chút.

Cách Hoa đi đến bên cạnh Triệu Hùng, đứng một bên Triệu Hùng: " Anh đánh tôi cũng được, chửi tôi cũng được. Tôi sẽ không trách anh đâu! Anh đừng yên lặng như vậy, tôi thực sự biết lỗi rồi."

Triệu Hùng ngẩng đầu lên nói với Cách Hoa: "Cách Hoa, để tôi yên tĩnh một chút."

Vân Nhã chưa từng thấy bộ dạng này của Triệu Hùng, vô cùng đau lòng cho anh ấy, khuyên Cách Hoa: "Cách Hoa, để Triệu Hùng yên tĩnh một lát đi, chúng ta lên tầng nào."

Đến lúc này, Diệp Trát cũng không nhịn được mà mắng con gái Cách Hoa của mình: "Cậu Hùng, tôi đã phái người đi tìm tung tích của cô Tiêu Yến rồi. Cậu yên tâm, nhà họ Diệp chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng về việc này."

"Ông Trát, thứ cho tôi nói thẳng, ông chịu trách nhiệm như thế nào?"

"Chuyện này…" Diệp Trát liền á khẩu không nói được gì.

Nếu như tìm được Tiêu Yến thì tốt, nhưng nếu như không tìm được Tiêu Yến, thì làm sao mà chịu trách nhiệm đến cùng? Dùng tiền để đền sao?

Triệu Hùng là hội trưởng thương hội Hải Phòng, làm sao mà thiếu tiền được?

Diệp Trát biết giờ Triệu Hùng vô cùng tức giận, nhưng mà anh mới hai mươi tuổi đầu, rất nhanh liền bình tĩnh được, làm cho Diệp Trát phải nhìn bằng ánh mắt khác.

Ông ta vỗ bờ vai Triệu Hùng, an ủi: "Cậu yên tâm đi! Cho dù là lật cả thành phố Vinh lên, tôi cũng giúp cậu tìm được em họ."

"Tôi đi nghỉ ngơi trước đây!" Triệu Hùng gọi điện thoại cho cô vợ Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đang bận việc cô ty, từ lúc bác sĩ Di phối hợp hai cách nước Sảng Phu và viên Thần Tiên cho cô, Lý Thanh Tịnh liền vô cùng chú tâm vào hai hạng mục.

Sau khi bắt máy, Lý Thanh Tịnh mỉm cười, hỏi Triệu Hùng: "Yo! Không phải anh đang bận sao? Sao lại rảnh rỗi gọi cho em thế."

"Thanh Tịnh, anh nhớ em rồi!" Triệu Hùng cười khổ một tiếng.

Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng đã sống với nhau nhiều năm như vậy, làm sao không hiểu Triệu Hùng, cô nìn thấy vẻ mặt Triệu Hùng đầy uể oải, liền biết anh đã chịu đả kích gì đó rồi.

"Triệu Hùng, xảy ra chuyện gì sao?" Lý Thanh Tịnh lo lắng mà hỏi.

Triệu Hùng muốn tìm cô vợ Lý Thanh Tịnh để nói ra những điều trong lòng, nếu không cứ nhịn trong lòng thì anh sẽ vô cùng khó chịu.

"Thanh Tịnh, Tiêu Yến bị người ta bắt đi rồi!"

"Gì cơ?" Lý Thanh Tịnh nghe thế liền kinh ngạc.

Huyết mạch nhà họ Tiêu, Tiêu Dương Sơn thì không biết đang sống hay chết, Tiêu Dương Hằng thì chỉ có mỗi hai ông cháu là Tiêu Dương Sơn và Tiêu Yến. Nếu như Tiêu Yến gặp bất trắc gì, nhà họ Tiêu có thể bị tuyệt hậu.

"Chuyện gì vậy? Anh đưa Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã theo mà sao vẫn xảy ra chuyện vậy? Anh có bị thương không?"

"Anh không có bị thương. Không phải anh đã nói với em là anh đang ở trong nhà Cách Hoa sao! Hôm nay, anh và bố Cách Hoa đi đến thăm nhà Trương Tử Thạch hội trưởng thương hội thành phố Vinh, không ngờ là Tiêu Yến lén chạy ra Đại Minh Thành chơi với Cách Hoa. Kết quả bị người ta bắt đi mất!"

"Vậy thì anh nhanh bảo người đi tìm đi chứ?" Lý Thanh Tịnh sốt ruột mà nói.

"Đã phái người đi tìm rồi."

Lý Thanh Tịnh biết nếu như Triệu Hùng không tìm được Tiêu Yến, không thể ăn nói được với ông cụ Tiêu, liền nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh bảo bố Cách Hoa dùng sức mạnh của mình mà giúp anh tìm đi. Mặc khác, em bảo Văn Sơn đi đến thành phố Vinh. Cậu ấy là cao thủ phá án, có lẽ có thể giúp anh tìm được manh mối của Tiêu Yến."

Triệu Hùng lo lắng mà nói: "Nhưng Văn Sơn mà đi, an toàn của em và Dao Châu…"

"Yên tâm đi! Trước khi anh quay về, em sẽ không để cho Dao Châu, Nhóc Hải xảy ra chuyện gì đây. Trong nhà có Tàn Kiếm bảo vệ, em cũng mang Gia Hân bên người, còn có ông cụ Khổng và Trọng Ảnh ở đây, không có chuyện gì đâu."

"Ừm! Vậy thì em bảo Văn Sơn qua đây đi."

Triệu Hùng thực sự không còn cách nào khác, trông cậy vào Nông Tuyền, bốn anh em nhà họ Mã với mấy người thô kệch kia phá án, thực sự là khó hơn lên trời, chỉ có thể hy vọng vào Trần Văn Sơn mà thôi.

thành phố Vinh, nhà họ Phan!

Dương hưng mang theo mấy người áp giải Yến vào trong nhà họ Phan.

Ông chủ nhà họ Phan, Phan Hải, cung kính chắp tay với Dương Hưng nói: "Ông chủ!"

Dương Hưng gật đầu, hỏi Phan Hải: "Tiêu Dương Sơn, giờ ông lão đó sao rồi?"

"Vẫn không chịu ra khỏi sự bảo vệ của nhà họ Tiêu."

"Mở đường đi bí mật ra, đưa tôi đến gặp ông ta."

"Vâng!"

Phan Hải mở khóa đường đi bí mật trong nhà ra, một âm thanh lạch cạch truyền đến, dưới đất tự động tách ra, lộ ra một đường hầm có đèn đuốc sáng trưng.

Dương Hưng phân phó cho mọi người: "Các người bảo vệ ở trên đi!"

"Vâng thưa ông chủ!"

Dương Hưng dẫn Tiêu Yến vào trong đường đi bí mật.

Tiêu Yến không ngừng giãy dụa, "Buông tôi ra, các người buông tôi ra!..."

"Im mồm!" Dương Hưng quát Tiêu Yến, dọa cho Tiêu Yến lập tức im lặng.

Đến lúc vào trong phòng trong đường hầm bí mật.

Dương Hưng đến gần khóa tiên tiến, ấn mật mã mở khóa, anh ta nhìn thấy Tiêu Dương Sơn đang ngồi, nói với Tiêu Dương Sơn: "Ông già chết tiệt, ông xem ai đến này?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện