Chàng Rể Tỷ Phú

Tình cờ


trước sau

Thành phố Vinh là một thành phố đẹp có tiếng.

Đoàn người Triệu Hùng, lái xe sáu tiếng đồng hồ mới đến được thành phố Vinh. 

Sau khi đến thành phố Vinh, xe Triệu Hùng liền trở thành xe dẫn đầu, đưa đoàn người đến "Tứ Dương Lầu!".

Tứ Dương Lầu chính là nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố Vinh. Vì vị trí địa lý ưu việt, nằm ngay giữa trung tâm thành phố Vinh sầm uất, có thể nói làm phát đạt khắp bốn phương, nên gọi là "Tứ Dương Lầu".

Thành phó Vinh nổi tiếng nhất là đồ ăn, còn có tiệc cá Liêu Giang.

Tứ Dương Lầu nổi tiếng với tiệc cá. Vì vậy lúc Triệu Hùng đến, liền bảo người của tập đoàn Hùng Quang giúp mình đặt phòng ở Tứ Dương Lầu.

Sau khi một đoàn người long đong vất vả mệt mỏi đi vào Tứ Dương Lầu, mọi người liền đói bụng, do cứ chờ do nghe Triệu Hùng nói ở đây có đồ ăn ngon.

Sau khi tiệc cá được dọn lên, quả nhiên mọi người liền mở mang đầu óc.

Trong mười sáu món ăn, có mười hai món ăn làm từ cá.

Hơn mười cân cá mè hoa, tầm mười cân cá chép lớn, cá rán, da cá, có tô hương, cá chiên đầy một bàn thịnh soạn.

Nông Tuyền vừa nhìn thấy liền ch ảy nước miếng, nhưng kẻ tham ăn mà nhìn bàn tiệc, cười nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, bữa cơm này được đấy!"

"Đương nhiên rồi, cá của Liêu Giang nổi tiếng tươi ngon. Mà Tứ Dương Lâu là chỗ làm tiệc tốt nhất. Mọi người đi đường vất cả rồi, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi."

Nông Tuyền ngồi xuống bên Triệu Hùng, người ngồi bên kia Triệu Hùng là Tiêu Yến.

Trong mọi người, chỉ có Tiêu Yến là con gái. Vì vậy, Triệu Hùng rất chăm sóc cho Tiêu Yến, thỉnh thoảng lại gắp đồ cho cô ấy.

Trừ Triệu Hùng và Tiêu Yến ra, toàn bộ mọi người đều không biết mục đích thực sự mà Triệu Hùng đến thành phố Vinh.

Triệu Hùng vừa ăn cơm, vừa nói với mọi người: "Chúng ta vừa đến thành phố Vinh, mọt người tuyệt đối đừng gây ra chuyện gì, toàn bộ đều phải làm theo mệnh lệnh của tôi."

Mọi người đáp một tiếng: "Được!"

"Nhanh ăn cơm đi!" Triệu Hùng nói với mọi người.

Vì vậy, mọi người bắt đầu vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã đều là người tham ăn, Triệu Hùng nhìn thấy mấy món trên bàn đã hết sạch rồi, liền gọi người phụ vụ lên, đưa thêm bốn món.

Nếu không phải là trong thẻ của anh còn có tiền thì chỉ nuôi đám người này, sẽ bị đám này ăn sạch sẽ hết mất.

Tiêu Yến không quen với những người khác, chỉ nói chuyện với mình Triệu Hùng.

"Anh Hùng, chúng ta phải làm gì tiếp theo vậy?"

Tiêu Dương Sơn gửi thư, ngay cả một địa chỉ cũng không có. Chỉ nói ở thành phố Vinh là thôi. thành phố Vinh có hơn chín trăm nghìn người, muốn tìm được Tiêu Dương Sơn giữa thành phố, thực sự là không phải chuyện dễ.

Triệu Hùng nói với Tiêu Yến: "Chúng ta đi tìm một khách sạn để ở lại đã, rồi dần dần tìm ông nội của cô."

Nghe thấy Triệu Hùng nói chuyện với Tiêu Yến, lúc này mọi người mới biết, Triệu Hùng đến đây là tìm người nhà cho cô gái này.

Đúng lúc này, có âm thanh truyền từ ngoài cửa vào. Có thể nghe ra được, hình như là có người đang cãi nhau.

Triệu Hùng nói với mặt sẹo Ngô Tranh: "Ngô Tranh, cậu đi xem xem ngoài đó có chuyện gì vậy?"

Ngô Tranh đáp lại một tiếng, đứng dậy ra khỏi phòng. Không đến một phút sau, liền quay về báo cáo với Triệu Hùng: "Anh Hùng, ngoài cửa có hai người đang cãi nhau, nhìn có vẻ là công tử nhà giàu."

Triệu Hùng không muốn vướng vào phiền toái, mục đích chủ yếu để anh đến thành phố Vinh, là tìm Tiêu Dương Sơn, liền bảo Ngô Tranh ngồi xuống ăn cơm.

Điều làm cho Triệu Hùng không ngờ được đó là, tiếng cãi nhau ngoài cửa ngày càng lớn, giống như là sắp động tay động chân rồi.

Triệu Hùng nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền, cậu ta ngoài với tôi xem thử!"

Nông Tuyền đáp lại một tiếng, đi theo Triệu Hùng ra khỏi phòng.

Chỉ nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa cãi nhau.

Điều làm Triệu Hùng kinh ngạc chính là, người đang cãi nhau trong đó, còn có một người quen. Chính là người vừa gặp lúc trước ở Hải Phòng, bạn tốt của Vân Nhã, cô gái mà gọi là "Cách Hoa!" đó.

Cách Hoa mang theo mấy người bảo vệ bên người đánh nhau với đối phương. Nhưng đối phương lại người đông thế mạnh, rất nhanh đã xuống thế bất lợi.

Triệu Hùng nói mấy câu bên tai Nông Tuyền, bảo cậu ấy đi giúp người bên phía Cách Hoa. Chỉ thấy Nông Tuyền xông lên, giống như là sát thần vậy, tung một cước, liền đá bay toàn bộ mười mấy người bên kia ra ngoài. Chỉ trong chớp mắt, đã giải quyết xong trận đấu.

Cách Hoa nhìn về bên phía Triệu Hùng, lúc nhìn thấy người giúp cô ấy là Triệu Hùng. Ánh mắt liền lộ ra sự vui mừng, thốt lên: "Triệu Hùng, sao anh lại đến đây?"

Triệu Hùng chậm rãi đi về phía Cách Hoa, cười nói: "Tôi đến thành phố Vinh có việc, cô đánh nhau với ai vậy?"

Cách Hoa chỉ vào một tên công tử ẻo lả trước mặt, nói: "Đây là tên điên nhà họ Bạch!"

Tên ẻo lả kia nhìn sang thủ hạ của mình đều đã bị Nông Tuyền đá mấy cái liền xử xong rồi. Lo lắng Cách Hoa sẽ gây phiền phức cho anh ta, định chuồn mất.

Triệu Hùng lạnh lùng hô lên với tên ẻo lả kia: "Cậu đứng lại cho tôi!"

Cơ thể Nông Tuyền khẽ đông, người đã chắn trước mặt tên ẻo lả kia. Cậu ấy trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào tên ẻo lả kia mà nói: "Cậu chủ nhà tôi không cho cậu đi!"

Triệu Hùng đưa Cách Hoa đến gần trước mặt tên ẻo lả kia, hỏi Cách Hoa: "Cách Hoa, rốt cuộc đây là chuyện gì? Cô yên tâm, nếu như người này bắt nạt cô, tôi sẽ làm chủ cho cô."

Cách Hoa biết năng lực của Triệu Hùng, cô ấy đã quyết sống mái với tên ẻo lả trước mắt này. Lúc thì ngấm ngầm, không biết đã đấu đá qua bao nhiêu lần rồi.

Cách Hoa chỉ vào tên ẻo lả, nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, tên này mắt tôi là bi3n thái chết tiệt, nói tôi không phải phụ nữ. Tên đàn bà này đã chửi tôi rất nhiều lần rồi."

Triệu Hùng nhìn quay Cách Hoa lại nhìn qua tên ẻo lả kia. Suýt chút nữa bị cách xưng hô của hai người chọc cười.

Anh cố nhịn lại ý cười, hỏi Cách Hoa: "Các người vì thế mà cãi nhau sao?"

"Đúng vậy! Cậu ta là cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch, bình thường cứ ẻo lả. Mà bình thường tôi lại mặc đồ giống con trai ra đường, cậu ta cứ công khai phỉ báng tôi, nói tôi là tên bi3n thái chết tiệt."

Triệu Hùng không khỏi hồi tưởng lại, cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp Cách Hoa. Anh cũng suýt thì bị Cách Hoa lừa, còn cho rằng Cách Hoa thực sự là bạn trai của Vân Nhã.

Mặc dù Cách Hoa không xinh đẹp lắm, nhưng thực ra rất có hương vị con gái, còn hơn con nhóc Hà Ngọc Kì nhà thầy Toàn nhiều. Nhưng mà, tên ẻo lả trước mặt, lại thực sự rất đàn bà, nhìn có vẻ rất póng. Nhưng mà cử chỉ nhấc chân nhấc tay, đều theo kiểu của phụ nữ.

Cách Hoa và cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch đúng là một đôi oan gia mà!

Triệu Hùng nói với cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch: "Này, nhóc! Xin lỗi bạn tôi một tiếng, thì cậu được đi rồi."

"Cái gì? Bảo tôi xin lỗi tên bi3n thái chết tiệt đó sao? Anh có biết tôi là ai không hả?"

"Không biết!" Triệu Hùng lắc đầu, lạnh lùng mà nói với cậu chủ nhà họ Bạch: "Tôi chỉ biết là hôm nay cậu mà không xin lỗi bạn tôi, thì hôm nay cậu đừng hòng đi đâu."

Triệu Hùng vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang truyền xuống, một âm thanh vang lên.

"Người nào dám gây chuyện ở Tứ Dương Lầu của tôi?"

Triệu Hùng nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy một người đang ông tầm năm mươi tuổi đang đi lên. Trên mũi người đàn ông có một cặp kính mắt bằng vàng, vừa nhìn thấy là biết rất có thân phận rồi.

Cách Hoa nói nhỏ bên cạnh Triệu Hùng: "Người đó là ông chủ của Tứ Dương Lầu, gọi là Trương Tử Thạch. Anh tuyệt đối đừng chọc vào ông ấy! Ông ấy là hội trưởng của thương hội thành phố Vinh đấy."

Triệu Hùng không ngờ ông chủ của Tứ Dương Lầu, lại là hội trưởng của thương hội thành phố Vinh.

Cách Hoa vừa nhìn thấy Trương Tử Thạch, miệng liền ngọt ngào mà chào hỏi: "Chú Thạch!"

Tên ẻo lả Bạch Bác Văn kia cũng chào hỏi với Trương Tử Thạch: "chú Thạch."

Trương Tử Thạch nhìn thấy người làm loạn là Cách Hoa và Bạch Bác Văn, cười nói: "Hóa ra là hai đứa đang làm loạn hả? Tôi còn nói ai mà to gan như vậy, dám gây chuyện trong Tứ Dương Lầu."

Các Cách nói với Trương Tử Thạch: "chú Thạch, à chúng cháu không tốt. Những đồ bị hư hỏng, chúng cháu sẽ đền lại."

Trưởng Tử Thạch liếc Triệu Hùng một cái, ông ta không biết Triệu Hùng, cho rằng là bạn của Cách Hoa. Khoát tay nói: "Bỏ đi, chút tổn thất này, Trương Tử Thạch tôi không thèm để vào mắt. Còn hai đứa, sao càng làm loạn càng hung hăng. Tôi nghe nói, mấy đứa đi đến đâu đánh nhau đến đó hả?"

"Là cậu ta mắng cháu bi3n thái!"

"Là cô ta mắng cháu là đồ đàn bà!"

Trương Tử Thạch thấy Cách Hoa và Bạch Bác Văn bên nào cũng cho là mình đúng, không khỏi cười nói: "Được rồi! Hai đứa ra khỏi chỗ tôi đi, thích đánh như thế nào thì đánh, sau này đừng có làm loạn ở Tứ Dương Lầu nữa."

Cách Hoa và Bạch Bác Văn đều không dám chọc vào Trương Tử Thạch, đều đáp lại một tiếng.

Bạch Bác Văn ỉu xìu dẫn đầu đám thủ hạ tàn tạ rời đi.

Trường Tử Thạch đi đến trước mặt Cách Hoa, chỉ vào Triệu Hùng mà hỏi Cách Hoa: "Cách Hoa, đây là bạn cháu hả?"

"Vâng, là bạn của cháu, anh ấy vừa từ tỉnh Hà Nam của Hải Phòng đến đây."

Trương Tử Thạch nhíu mày nói: "Hình như người bạn này của cháu bị nội thương nghiêm trọng, là người luyện võ hả?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện