Chàng Rể Tỷ Phú

Số hiệu 0356


trước sau

Advertisement
Sau khi trở về nhà, Triệu Hùng đi thẳng vào phòng ngủ.

Trong tay anh đang vuốt vuốt tấm thẻ do Bạch Hồng Liên ở tập đoàn Thiên Vương đưa cho mình. Có thể thấy tấm thẻ này được làm từ một chất liệu đặc biệt trông giống như đồng nhưng không phải đồng, giống lụa nhưng không phải lụa.

Tên của người trên tấm thẻ được gọi là "Kim Đại Phú!" Số 0356. Ngoài ra, ở mặt sau còn in họa tiết hai con dao bắt chéo nhau.

Ngay khi Triệu Hùng đang xem xét tấm thẻ trên tay đến xuất thần, Lý Thanh Tịnh liền mở cửa bước vào.

"Triệu Hùng, anh làm sao vậy? Anh về rồi sao không cùng bọn nhỏ luyện công mà lại chạy vào trong phòng trốn thế này."

Triệu Hùng ngẩng đầu lên, nói với cô vợ Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, vừa rồi anh nhìn thấy Bạch Hồng Liên đang ở tập đoàn Thiên Vương."

"A! Ý của anh là cô ta là người giống như có bí mật nhìn không thấu?" Trên mặt Lý Thanh Tịnh lộ ra vẻ kinh ngạc.

Triệu Hùng gật đầu nói: "Cô ta đưa cho anh tấm thẻ này. Cô ta nói rằng trước cuối năm, tập đoàn Thiên Vương sẽ có một buổi party quan trọng, anh nhất định phải đi tham gia, hoặc cử người tham gia cũng được." Nói rồi anh đưa tấm thẻ trong tay cho cô vợ Lý Thanh Tịnh.

Sau khi nhận thẻ, Lý Thanh Tịnh cau mày, lẩm bẩm thì thầm: "Kim Đại Phú? Số hiệu 0356. Kim Đại Phúc này là ai?"

“Chủ nhân của tấm thẻ này...” Triệu Hùng nói thêm: "Bất quá là chết rồi!"

“Đã chết?” Trong mắt Lý Thanh Tịnh  hiện lên vẻ kinh hãi.

Triệu Hùng gật đầu nói: "Nếu như anh đoán không sai, Bạch Hồng Liên đã gi3t chết Kim Đại Phúc. Sau đó, cô ta đưa tấm thẻ của người đó cho anh."

"Theo lời nói của anh, có nghĩa là Bạch Hồng Liên này đang bất chấp nguy hiểm tính mạng để giúp anh?"

“Ừ!” Triệu Hùng nhẹ gật đầu.

Lý Thanh Tịnh khó hiểu hỏi: "Không phải là anh không biết cô ta sao? Tại sao cô ta lại giúp anh nhiều lần như vậy?"

“Anh không biết!” Triệu Hùng lắc đầu.

Lý Thanh Tịnh nói: "Mặc dù chúng ta vẫn chưa thể xác định được lai lịch thực sự của Tập đoàn Thiên Vương, nhưng hẳn là thế lực thù địch của chúng ta. Tập đoàn Thiên Vương đã mở ra buổi tiệc này trong đó không đầm rồng thì cũng là hang hổ. Anh vẫn nên không đi thì hơn! Hoặc là, anh có thể phái người đến đó tham gia."

Zhao Xu giải thích: "Bạch Hồng Liên nói rằng cô ta sẽ gửi cho anh thông tin về người tên Kim Đại Phúc đó. Tốt hơn hết anh nên đọc qua thông tin này về Kim Đại Phúc này trước rồi đưa ra quyết định sau."

Lý Thanh Tịnh đưa tấm thẻ lại cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng cất thẻ vào ví. Anh đứng dậy nắm lấy tay vợ Lý Thanh Tịnh cười: "Đi! Chúng ta cùng đi xem đứa nhóc kia luyện võ thế nào rồi?"

Sau khi hai người đến "phòng luyện công", họ nhìn thấy Thẩm Văn Hải đang thúc giục Triệu Dao Châu và Tần Tần Linh đứng trung bình tấn.

Y theo dáng dấp Thẩm Văn Hải bày đúng tư thế trung bình tấn tiêu chuẩn.

Triệu Hùng muốn đẩy cửa ra xem, nhưng Lý Thanh Tịnh lắc đầu ngăn cản.

Lý Thanh Tịnh trầm giọng nói: "Bọn họ đang cố gắng tập trung hết sức. Chúng ta đừng quấy rầy bọn chúng. Để lại một chút không gian cho bọn nhỏ cũng rất tốt."

Triệu Hùng gật đầu, anh nói anh sẽ đến phòng của bố vợ Lý Quốc Lâm, trò chuyện với ông một lúc.

Lý Thanh Tịnh thì đến phòng của em gái Lý Diệu Linh.

Triệu Hùng và Lý Quốc Lâm trò chuyện một lúc lại đến chuyện của Lưu Mỹ Lan, bảo mẫu cũ trước đây.

“Triệu Hùng, gần đây con có đến chỗ dì Lan của con không?” Lý Quốc Lâm hỏi.

“Không có!” Triệu Hùng lắc đầu nói: “Bọn họ vừa mới mua một căn phòng cũng được lắm, tuy rằng Phùng Anh Nam là người duy nhất đi làm. Nhưng cuối cùng cũng có chỗ ở ổn định ở Hải Phòng.”

"Ừ! Dì Lan của con là một người số khổ. Lúc còn trẻ lại gặp một người không ra gì. Bây giờ khi bà ấy đã già, một đứa con gái thì chưa lập gia đình, một đứa con gái khác thì đang ở trong tù. Để lại hai đứa cháu gái cho bà ấy chăm sóc! Thật sự là không dễ dàng chút nào."

"Bố vợ, trên đời này không phải ai cũng may mắn. Nhưng dì Lan đã có cuộc sống như những người bình thường, nên bố cũng không cần phải lo lắng về điều đó nữa."

"Bố không lo lắng, chỉ là có chút cảm thán!"

"Cảm thán?"

Triệu Hùng nghe được lời của bố vợ Lý Quốc Lâm, bối rối hỏi: "Bố vợ, có phải bố có tâm sự gì hay không?"

Lý Quốc Lâm thở dài nói: "Khi về già, người ta sợ cô đơn. Bố không phản đối việc bọn con tìm bảo mẫu cho gia đình. Đứa nhỏ Tiểu Dĩnh này là một đứa trẻ tốt. Nhưng Diệu Linh mỗi ngày đều rú rú trong phòng, bọn nhỏ cũng đều bận rộn. Trong nhà thậm chí không có một người để nói chuyện với bố. Mỗi ngày bố đều mong mỏi con và Thanh Tịnh sẽ về sớm một chút. Không giống như khi dì Lan của con còn ở đây, bố còn có một người để mà nói chuyện."

"Bố vợ, bố thật sự có ý định làm căn với mẹ vợ đến mức bế tắc như vậy sao?"

"Mẹ vợ của con không ở bên cạnh, mặc dù bố cảm thấy cô đơn nhưng bố vẫn có thể chịu đựng được. Mẹ vợ của con mà về là cái nhà này lại gà bay chó chạy. Vì vậy, bố thà để bà ta ở nhà họ Đào còn hơn."

"Nhưng nếu chuyện này cứ tiếp diễn, tình cảm của hai người sẽ thực sự xảy ra vấn đề."

"Nếu xảy ra vấn đề thì cứ để xảy ra vấn đề đi! Bố ở với bà ta nhiều năm như vậy, tình cảm sớm đã biến mất từ ​​lâu rồi. Nếu không phải vì Thanh Tịnh và Diệu Linh, cái nhà này đã sớm không còn tồn tại nữa rồi."

Triệu Hùng nghe thế thở dài không thôi. Có vẻ như Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa ít có hy vọng hòa giải.

Lúc này, điện thoại của Triệu Hùng có người gọi đến.

Sau khi thấy người gọi đến là Hồ Dân, Triệu Hùng bước đến bên cửa sổ nghe máy.

"Phó tổng giám đốc Hồ, có chuyện gì vậy?"

"Cậu chủ, anh bảo tôi điều tra Trương Văn Lâm, bố của thằng nhóc Trương Quả ở trường trung học số bốn Hải Phòng, tôi đã tra được thông tin liên quan đến anh ta."

“Trương Văn Lâm này làm cái gì?” Triệu Hùng hỏi Hồ Dân.

"Anh ta cùng một người bạn mở một xưởng sản xuất dược phẩm ở tỉnh Nghệ An. Người bạn kia họ Lâm. Bởi vì trong tên của Trương Văn Lâm cũng có chữ Lâm nên được gọi là Nhà máy dược phẩm Song Lâm."

“Tỉnh Nghệ An?” Triệu Hùng hỏi Hồ Dân: “Nhà máy dược phẩm Song Lâm này thế nào?

"Là một xưởng sản xuất dược phẩm tư nhân với quy mô nhỏ, lợi nhuận hàng năm trên dưới 105 tỷ đồng. Tuy nhiên, nếu chia hai người thì đến tay mỗi người khoảng được 400 triệu đi. Trong hai năm này xưởng thuốc này mới tốt lên như vậy."

Triệu Hùng đã thành lập một cơ sở tái chế và chế biến dược liệu ở một huyện nhỏ ở Trường Bạch, anh cần mở rộng nhà máy sản xuất dược phẩm của mình.

"Phó tổng giám đốc Hồ, anh liên hệ với họ và cố gắng mua lại nhà máy dược phẩm Song Lâm này. Nếu việc mua lại thành công, trước tiên hãy giữ lại vị trí quản lý của Trương Văn Lâm. Tranh thủ hoàn thành việc này trong vòng một tuần. Một tuần sau tôi sẽ đến thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An để công tác. Vừa vặn chăm sóc tên Trương Văn Lâm này một chút."

“Cậu chủ, anh ta làm gì đắc tội với cậu à?” Hồ Mân phát giác được manh mối, hỏi một câu.

Triệu Hùng cũng không che giấu điều đó. 

"Ừ!" một tiếng, anh nói tiếp: "Tôi có ân oán cá nhân với Trương Văn Lâm này."

"Tôi hiểu rồi!"

Sau khi Hồ Dân cúp điện thoại, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Trương Văn Lâm.

"Tổng giám đốc Trương, tôi là Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang!"

"Ôi! Phó tổng giám đốc Hồ. Tại sao anh lại gọi cho tôi?" Trương Văn Lâm trông có vẻ tâng bốc.

"Chắc là tổng giám đốc Lâm đã nói với anh rồi! Ban đầu, Tập đoàn Hùng Quang của chúng tôi định thảo luận về việc hợp tác chế biến thuốc với Nhà máy Dược phẩm Song Lâm của anh. Tuy nhiên, ban giám đốc công ty đã nghiên cứu và rất xem trọng Nhà máy Dược phẩm Song Lâm của anh. Tôi dự định mua lại Nhà máy này. Anh và tổng giám đốc Lâm nghiên cứu một chút và đưa ra giá đi."

"Mua lại sao?"

"Đúng! Có thể ở dạng tiền mặt hoặc vốn chủ sở hữu đều được. Nếu anh nghĩ rằng Nhà máy dược phẩm Song Lâm có tiềm năng, anh cũng có thể giữ lại một phần vốn chủ sở hữu, nhưng tổng lợi ích kiểm soát phải là Tập đoàn Hùng Quang của chúng tôi."

Đây quả thật là một cái bánh từ trên trời rơi xuống, cho dù có thắp đèn tìm cũng không ra cơ hội tốt như vậy.

Doanh nghiệp nhỏ khó phát triển lớn mạnh vì nguồn vốn hạn hẹp. Đích đến cuối cùng hoặc là may mắn trở thành kỳ lân trong giới kinh doanh, hoặc được tổ chức lại, hợp nhất, sáp nhập và dẫn dắt doanh thu của các công ty lớn.

"Tập đoàn Hùng Quang" là một doanh nghiệp hàng đầu ở Hải Phòng này, với tài sản trên 35 nghìn tỷ. Việc mua lại "Nhà máy Dược phẩm Song Lâm" của bọn họ là một chuyện nhỏ.

Trương Văn Lâm cảm thấy cơ hội làm giàu đang ở ngay trước mắt, anh ta vội vàng hứa: "Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Lâm để bàn bạc lại."

"Tôi chỉ cho các người hai ngày, cẩn thận tôi đổi chủ ý!"

Triệu Hùng cho Hồ Dân một tuần, Hồ Dân nén thời gian xuống còn hai ngày. Trong vài ngày còn lại, một phần các thủ tục pháp lý liên quan có thể hoàn tất.

"Tôi biết rồi! Sau khi thảo luận với tổng giám đốc Lâm, tôi lập tức gọi điện thoại lại cho phó tổng giám đốc Hồ."

Không đến một giờ, Trương Văn Lâm liền gọi lại.

"Phó tổng giám đốc Hồ, tôi đã thảo luận với tổng giám đốc Lâm rồi. Nhà máy dược phẩm Song Lâm của chúng tôi có giá trị sản lượng hàng năm từ 100 đến 140 tỷ đồng. Dựa trên mức phí bảo hiểm lợi nhuận trong năm năm, nó có thể được bán cho anh theo gói 700 tỷ đồng."

Hồ Dân cười nói: "Phó tổng giám đốc Hồ, lợi nhuận năm nay của các anh là tốt nhất trong mấy năm qua, cũng chỉ có 98 tỷ, chưa đến 100 tỷ mà thôi. Đây là do Nhà thuốc lớn Hải Tân và một số bệnh viện được chỉ định đã nhắm tới mua thuốc của các người. Theo tôi biết, Nhà thuốc lớn Hải Tân đã chuyển sang hợp tác với nhà máy dược phẩm Song Long, các bệnh viện hợp tác được chỉ định của các người cũng bị giảm 1/3. Năm tới lợi nhuận có được 70 tỷ hay không còn là một vấn đề lớn, trước giờ luôn giao động trong khoảng 35 tỷ. Tôi có thể ra giá cho các người 350 tỷ đồng, nhưng giữ lại vị trí quản lý cho anh và tổng giám đốc Lâm, hưởng một trăm lương hàng năm cho các người và năm phần trăm lợi nhuận. Anh cảm thấy thế nào?"

"Cái này... Phó tổng giám đốc Hồ, có phải anh ép giá quá rồi không?"

"Nếu anh muốn tôi độc ác, tôi có thể giảm giá mua xuống 280 tỷ. Chúng tôi cũng rất quan tâm đến Dược phẩm Song Long của các người."

“Vậy tôi sẽ hỏi lại tổng giám đốc Lâm.” Sau đó Trương Văn Lâm cúp điện thoại.

Năm phút sau, anh ta gọi lại và nói: "Phó tổng giám đốc Hồ, tổng giám đốc Lâm và tôi đều đồng ý với kế hoạch mua lại của anh."

Khóe miệng Hồ Dân nở một nụ cười, nói: "Vậy ngày mai anh báo cho tổng giám đốc Lâm đến Hải Phòng để ký kết hợp đồng với tập đoàn Hùng Quang. Nhớ mang theo các thủ tục chuyển nhượng có liên quan, tôi sẽ cho các luật sư của công ty chờ các người!"

Sau khi Hồ Dân cúp điện thoại, ông ta lập tức gửi một tin nhắn cho Triệu Hùng. Nội dung viết: "Việc thu mua lại Nhà máy Dược phẩm Song Lâm đã được thương lượng xong!"

Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Triệu Hùng hiểu ý cười một tiếng, thì thào nói: "Trương Văn Lâm, e rằng anh có nằm mơ cũng không ngờ đến người mua Nhà máy sản xuất dược phẩm của anh là tôi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện