Chàng Rể Tỷ Phú

Người của Thánh đàn nhất định sẽ tới


trước sau

Advertisement
Sau khi nhìn thấy vết đao trên mu bàn tay của Dương Hưng, trong lòng Trần Văn Sơn cũng cảm thấy có chút mất mác. Anh ta tưởng rằng Dương Hưng là Đao Tu La, vậy thì bọn họ đỡ phải vất vả tìm kiếm nữa. Xem ra có vẻ như Đao Tu La là một người khác.

Dương Hưng băng bó kỹ vết thương của mình một lần nữa, cười với Dương Lam, nói: "Dương Lam, vết thương của anh không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể bình phục."

"Tốt nhất là đi đến chỗ bác sĩ kiểm tra cho chắc, miễn cho bị nhiễm trùng dính bệnh uốn ván." Dương Lam thấy vết thương trên mu bàn tay của Dương Hưng rất nghiêm trọng, lo lắng nói.

"Không cần! Đàn ông bọn anh không già mồm đến vậy đâu. Vết thương nhỏ như này, anh vẫn có thể chịu được."

Cách Hoa thấy Dương Hưng bị thương nặng như vậy nhưng lúc băng bó lại chẳng thèm nhăn mày dù chỉ là một cái, hơn nữa dáng vẻ còn nhẹ nhàng như không có gì xảy ra. Kết hợp với vẻ ngoài phong lưu phóng khoáng, dáng dấp vừa cao lớn vừa đẹp trai, Cách Hoa rất có hảo cảm với Dương Hưng.

Trong suy nghĩ của Cách Hoa, Dương Hưng này ưu tú hơn nhiều so với Triệu Hùng. Không biết Vân Nhã nghĩ như thế nào nữa, chọn ai không chọn lại cứ đâm đầu vào cái tên Triệu Hùng đã kết hôn kia.

Vân Nhã muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình đẹp có ngoại hình đẹp, tại sao lại có thể chịu đựng được việc làm mẹ kế?

Cách Hoa thấy giữa Dương Hưng và Dương Lam chỉ có quan hệ anh em không cùng huyết thống, dường như Dương Lam cũng không có hứng thú với Dương Hưng.

Vì để tác hợp Vân Nhã với Dương Hưng, cô ta cố ý lên tiếng dò hỏi Dương Hưng: "Tổng giám đốc Dương, tha thứ tôi mạo muội hỏi một câu, anh có bạn gái chưa?"

Trước khi Dương Hưng mở miệng, Dương Lam nhanh chóng tiếp lời, mỉm cười với Cách Hoa nói: "Cách Hoa, hiện tại Dương Hưng nhà chúng tôi vẫn còn độc thân, thậm chí còn chưa tìm được đối tượng nào. Cô có biết người con gái nào thích hợp không? Giới thiệu cho anh tôi với."

Dương Lam chỉ vào Vân Nhã ở bên cạnh, cười mỉm nói: "Không phải có sẵn ngay đây sao! Xét về mặt gia thế, mặc dù ở thành phố Hải Phòng tập đoàn Vương Thị kém hơn tập đoàn Hoài An các người, nhưng cũng không kém quá nhiều. Hơn nữa, Vân Nhã nhà chúng tôi cũng đang độc thân, vẻ ngoài lại xinh đẹp có thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn, thật ra tôi rất hy vọng cô ấy có thể ở cùng một chỗ với tổng giám đốc Dương."

Vân Nhã nghe Cách Hoa nói như vậy, sợ Triệu Hùng sẽ tức giận, lập tức vươn tay bịt cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm của cô ta, nói: "Cách Hoa, cậu đừng ghép đôi bừa! Tổng giám đốc Dương người ta là tài giỏi như thế kia, Vân Nhã tôi không trèo cao lên người ta được đâu. Hơn nữa, cậu cũng đang độc thân mà, nếu cậu cảm thấy tổng giám đốc Dương tốt như vậy, cậu có thể ứng cử bản thân làm bạn gái của tổng giám đốc Dương được mà. Đúng dịp, hai người cũng xứng vai xứng vế."

Cách Hoa nghe vậy chỉ cảm thấy cực kỳ lúng túng, không ngờ rằng Vân Nhã nhanh mồm nhanh miệng đã đẩy chủ đề lên người mình.

Thật ra cô ta đã từng nói chuyện yêu đương một lần, tuy nhiên đó là chuyện của một năm trước. Từ lúc đấy về sau, cô ta không còn yêu đương với người con trai nào khác.

Thành thật mà nói, mặc dù Dương Hưng trông rất đẹp trai, hơn nữa còn có hương vị đàn ông. Tuy nhiên cô ta chỉ có hảo cảm với hắn ta mà thôi, không đến mức muốn yêu đương thật.

"Vân Nhã, cậu kéo tôi vào chuyện này làm gì chứ! Tôi ở tỉnh Nghệ An, còn tổng giám đốc Dương người ta ở tỉnh Hà Nam, cậu đừng nói lung tung. chẳng qua là tôi cảm thấy tổng giám đốc Dương rất có hương vị đàn ông, cảm thấy hai ngươi ở cùng một chỗ rất hợp mà thôi."

Vân Nhã phản bác, nói: "Có thích hợp hay không chỉ có tự mình biết. Giống như lúc mua một đôi giày mới, nhìn rất không tệ, nhưng chỉ đến khi mình đi thử lên chân mình mới biết được có thích hợp hay không. Cậu đừng nói linh tinh nữa, tổng giám đốc Dương người ta phong lưu phóng khoáng như thế, làm sao có thể thiếu bạn gái được."

Dương Hưng thấy Vân Nhã cùng người phụ nữ tên là Cách Hoa này không chút kiêng kỵ bàn luận về hắn ta ở ngay trước mặt hắn ta. Mấu chốt là hai người này đẩy tới đẩy lui, ai cũng nói không thích mình, không khác gì coi hắn ta là bóng rồi đá qua đá lại.

Trên mặt Dương Hưng lộ ra vẻ khó xử, ho nhẹ một tiếng, nói: "Hai vị mỹ nữ này, bây giờ Dương Hưng tôi đây vẫn chưa có ý nghĩ tìm bạn gái, chúng ta có thể đổi một chủ đề khác không?"

Vân Nhã và Cách Hoa đang cãi lộn với nhau, nghe vậy thì đồng thời "Hừ!" một tiếng. Sau đó bọn họ lại chơi trò cậu véo tôi một cái, tôi véo cậu một cái ở dưới gầm bàn.

Triệu Hùng cảm thấy rất mâu thuẫn. Trong lòng anh hy vọng Vân Nhã sớm ngày tìm được một người bạn trai, như vậy cô ta sẽ không dây dưa với anh nữa. Nhưng anh không hy vọng bạn trai của Vân Nhã là Dương Hưng, cái tên Dương Hưng này luôn cho anh một cảm giác không yên lòng.

Dương Lam thực sự hy vọng rằng Dương Hưng có thể ở cùng một chỗ với Vân Nhã, bởi vì cô ta đã sớm nhận ra Vân Nhã thích Triệu Hùng. Thấy Vân Nhã không có hứng thú với Dương Hưng, vẫn quyết tâm muốn tiếp tục truy đuổi Triệu Hùng, đành phải từ bỏ ý kiến này!

"Anh Hùng, anh thực sự trở thành người đứng đầu của công ty Cửu Đường rồi à?" Dương Lam khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt rơi trên người Triệu Hùng, nhìn anh hỏi.

Triệu Hùng khẽ gật đầu, nói: "Cửu gia có ân với anh, khi còn sống đã lập di chúc, muốn giao công ty Cửu Đường cho anh. Vì vậy anh không thể để ông ấy thất vọng!"

"Ngày hôm đó Hoắc Kiến Vinh bên Đông đường gây khó dễ cho anh, anh giải quyết chuyện này như thế nào?" Dương Lam không ngừng suy nghĩ chuyện này trong lòng, trên mặt lộ rõ vẻ quan tâm.

"Cửu đường có quy củ của Cửu đường, ông ta cxusc phạm người bề trên, cho nên anh đã xử phạt ông ta theo quy củ, sau đó trục xuất ông ta ra khỏi tỉnh Thanh Hóa này."

Mặc dù Triệu Hùng nói đơn giản như vậy nhưng Dương Lam biết đây nhất định là một chuyện rất khó giải quyết.

Sau đó chủ đề của mọi người đột nhiên chuyển đến vụ đặc khu kinh tế mới ở tỉnh Thanh Hóa.

Triệu Hùng đại diện cho công ty của ở thành phố Hải Phòng là người kí tên đầu tiên trong văn kiện, lần này tập đoàn Hoài An cùng tập đoàn Vương Thị đều là những người tham gia với tư cách là bên hợp tác. Ước định năm sau sẽ cùng nhau bàn bạc kế hoạch, phải mau chóng thực hiện dự án này càng sớm càng tốt. Để tránh bị các tập đoàn có thực lực xuyên quốc gia hoặc là những người trong thương hội tỉnh Thanh Hóa nhanh chân đến trước.

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Hùng không ở lại lâu hơn. Nói rằng việc đám tang của Cửu gia vẫn đang đợi anh trở về xử lý, tiếp đó lập tức dẫn theo Trần Văn Sơn rời đi.

Trên đường trở về sơn trang "Dưỡng Niên Các", Triệu Hùng vừa lái xe vừa hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, anh thấy thế nào về vết thương ở trên tay của Dương Hưng?"

"Là vết đao!" Trần Văn Sơn khẳng định nói.

Triệu Hùng nghe vậy nhíu mày, lại hỏi một câu: "Vậy có khả năng anh ta bị roi làm thương, sau đó tự mình cứa đao đè lên vết thương để tạo thành vết sẹp do đao gây ra này không?"

"Nếu như là vậy thật, thế thì Dương Hưng thực sự quá đáng sợ! Tuy nhiên, Dương Hưng biết võ công là sự thật, chỉ là tôi không nhìn ra tu vi võ công của anh ta."

Triệu Hùng "Ừm!" một tiếng, nói: "Chúng ta vẫn nên cẩn thận với Dương Hưng hơn, tôi luôn có cảm giác anh ta không đơn giản. Văn Sơn, chờ đến lúc có cơ hội, anh thử xem thực lực của Dương Hưng ở mức nào đi."

Trần Văn Sơn khẽ gật đầu. 

Ông cụ Khổng đánh một trận với Đao Tu La, vết roi trên người là một manh mối quan trọng. Vì thế, chỉ cần tìm được người có vết roi trên tay phải là có thể xác định thân phận thật của Đao Tu La.

Sau khi trở về sơn trang, Triệu Hùng đến nơi để quan tài. Anh nhìn thấy Nông Tuyền cùng Tàn Kiếm Hồ A đang đứng trông coi quan tài của Cửu gia. Hai người một bên trái một bên phải giống như hai pho tượng đáng sợ thường được dựng trước cổng chùa, không để cho người khác tới gần quan tài của Cửu gia.

Anh dặn dò Nông Tuyền cùng Tàn Kiếm Hồ A một phen, sau đó về chính sảnh.

Trong hai ngày qua, ngoài một số nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh từ thành phố Hải Phòng, còn có một số nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh ở các nơi khác và những người giang hồ đến tế bái Cửu gia. Triệu Hùng bảo người của mình ghi lại từng cái một thành danh sách.

Triệu Hùng thấy Trần Văn Sơn đang xem danh sách, đi tới gần anh ta, hỏi: "Văn Sơn, có phát hiện được gì không?"

Trần Văn Sơn lắc đầu, nói: "Không có! Tôi đã kiểm tra tất cả những người này, lý lịch của bọn họ rất sạch sẽ."

Triệu Hùng trầm ngâm một lát, hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, anh nói xem bọn họ có khả năng sẽ ra tay ở nơi nào nhất?"

"Nhà máy hoả táng Tây Thành!" Trần Văn Sơn khẳng định nói.

Triệu Hùng khẽ gật đầu, anh cũng nghĩ như vậy.

Hai người bí mật lên kế hoạch cho những việc sẽ phải làm vào ngày mai. Suy cho cùng, kẻ thù phải đối mặt là người bên "Thánh đàn".

Lần này ông cụ Khổng không có mặt, là lúc để khảo nghiệm năng lực của bọn họ. Nếu như ngay cả chuyện này cũng không thể giải quyết được, về sau làm sao có thể chống lại Thánh đàn, bọn họ không thể lúc nào cũng phải trông cậy vào ông cụ Khổng.

Sau khi cả hai người bàn bạc xong, Triệu Hùng bảo Sẹo đao Ngô Tranh gọi Lan Ngọc Tâm bên Nam đường cùng Quách Chính Lương bên Tây đường đến chỗ mình.

Sau khi Lan Ngọc Tâm và Quách Chính Lương đi vào, bọn họ nhìn thấy Trần Văn Sơn cũng có mặt.

Lan Ngọc Tâm nhìn Triệu Hùng, hỏi: "Cậu Triệu, cậu gọi chúng tôi có chuyện gì?"

Triệu Hùng khẽ gật đầu, nói với Lan Ngọc Tâm: "Dì Lan, dì có biết hồi trước Cửu gia nhận được Lệnh truy hồn của Thánh đàn không?"

"Biết!" Lan Ngọc Tâm khẽ gật đầu.

Triệu Hùng nói: "Chắc hẳn là ngày mai Thánh đàn sẽ ra tay ở nhà máy hoả táng Tây Thành. Dì cùng đường chủ Quách sắp xếp giúp cháu một chút, ngày mai không cho phép người của Cửu đường chúng ta mang theo đao hay súng, chỉ cho phép mang theo gậy gộc. Đồng thời, người cùng đi đến nhà máy hoả táng Tây Thành nhất định phải là những người ưu tú của công ty Cửu Đường, đặc biệt là phải có khả năng chiến đấu."

"Dẫn theo bao nhiêu người?" Lan Ngọc Tâm hỏi Triệu Hùng với vẻ mặt nghiêm túc.

Công ty Cửu Đường cộng thêm người bên các công ty chi nhánh, còn có tổng cộng hơn ba trăm người được ghi lại trong danh sách.

Triệu Hùng nói với Lan Ngọc Tâm: "Dẫn theo một trăm người! Nhớ kỹ, phân phát cho mỗi người một cây gậy gộc. Nếu có người của Thánh đàn tới quấy rối, đánh đến chết cho cháu!"

Trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng khó hiểu, Lan Ngọc Tâm hỏi Triệu Hùng: "Cửu gia đã chết rồi, người của Thánh đàn còn tới làm gì?"

"Dì cứ làm theo những lời cháu vừa nói là được, người của Thánh đàn nhất định sẽ tới. Sau đó, cháu sẽ đích thân giải thích cho dì nghe."

"Được!" Lan Ngọc Tâm khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng, lạnh lùng nói: "Đừng quên, cậu còn thiếu tôi một câu trả lời thỏa đáng!" 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện