Chàng Rể Tỷ Phú

Có!


trước sau

Advertisement
Triệu Hùng đi cùng Lưu Mỹ Lan mua thức ăn, anh cũng thuận tiện mua luôn chút đồ ăn chuẩn bị cho bữa ăn tối ở nhà.

Sau khi đặt đồ ăn lên xe, Triệu Hùng dẫn theo con gái Triệu Dao Châu cùng với Thẩm Văn Hải đi tới trước mặt Lưu Mỹ Lan.

Triệu Dao Châu vừa thấy được Lưu Mỹ Lan, miệng nhỏ ngọt ngào kêu lên: "Cháu chào bà Lưu ạ!"

"Ơ! Triệu Dao Châu cũng tới đấy à."

Thẩm Văn Hải cũng theo sau kêu lên: "Cháu chào bà Lưu ạ!"

Lưu Mỹ Lan đáp lại bằng một nụ cười: "Ôi! Chào cháu."

Triệu Hùng nói với Lưu Mỹ Lan: "Dì Lan, nghe nói dì vừa mua phòng ở mới, cháu tới nhìn xem một lát ạ!"

"Cảm ơn cậu Hùng đã lo lắng, mau vào trong nhà ngồi nào. Đúng rồi, tối nay mọi người ăn cơm ở nhà tôi luôn đi, cậu có thể gọi ngài Lý cùng bà xã cậu đến cùng nhau ăn bữa cơm."

"Không được! Dì cũng biết mà, vết thương trên chân của bố vợ cháu vẫn chưa lành nên không tiện đi lại, Diệu Linh cũng phải ở nhà để hồi phục sau đợt lần trước. Hôm nay chỉ có bọn cháu đến nhà dì ngồi chơi thôi, một lát nữa cháu còn phải trở về nấu cơm tối."

Trên mặt Lưu Mỹ Lan lộ ra một chút thất vọng, nói: "Vậy hôm nào có thời gian mọi người nhất định phải tới đấy! Nhà chúng tôi nợ mọi người nhiều quá, coi như nhà chúng tôi mời mọi người bữa cơm rau dưa, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ nhà chúng tôi."

Lần này Triệu Hùng không từ chối, gật đầu nói: "Nhất định! Thanh Tịnh cũng muốn đến thăm mọi người đó ạ."

Lưu Mỹ Lan vui vẻ dẫn Triệu Hùng vào nhà mình.

Sau khi vào nhà, Triệu Hùng tỉ mỉ quan sát căn nhà vừa mới mua của Lưu Mỹ Lan với Phùng Anh Nam.

Bố cục của ngôi nhà hướng về phía đông tây, trang trí chỉ có thể nói là khá quy củ, trông rất bình thường. Bọn họ mua căn hộ cũ đã qua sử dụng, cho nên không cần phải chi tiền để lắp đặt các thiết bị thường dùng khác.

Triệu Hùng đánh giá ở trong lòng, tính theo giá thị trường thì mỗi mét vuông sẽ rơi vào khoảng hai mươi tám triệu. Căn hộ này hơn tám mươi mét vuông, ít nhất phải hai tỷ đến hai tỷ rưỡi.

Hồi trước, anh cho Lưu Mỹ Lan bảy trăm triệu, sau đó Lý Quốc Lâm lại cho thêm hơn một tỷ, cộng thêm quỹ bảo trợ nhà ở của Phùng Anh Nam và số tiền tiết kiệm được trong tay, chắc hẳn bọn họ đã móc rỗng của cải mới có thể mua được căn hộ này.

Phùng Anh Hoa vào tù còn để lại hai đứa bé, Thẩm Văn Hải và Triệu Dao Châu vừa bước vào trong, mấy đứa bé lập tức nô đùa cùng nhau chơi.

Có Thẩm Văn Hải ở bên cạnh để ý, mấy đứa bé vui vẻ chơi đến quên cả trời đất.

Sau khi nhìn cách bài trí trong nhà, Triệu Hùng ngồi ở trên ghế sô pha nói chuyện phiếm với Lưu Mỹ Lan.

"Dì Lan, cách bài trí của căn hộ này tốt thật đấy ạ. Chỉ là căn hộ này có mỗi hai phòng, bốn người ở cùng một chỗ liệu có cảm thấy hơi chật một chút không ạ?"

"Ồ! Không hề chật đâu. Hiện tại bọn trẻ còn nhỏ, cho nên những vấn đề này không cần lo lắng vội. Tuy nhiên, bây giờ không cần thuê phòng nữa rồi, cuối cùng cũng có một nơi để đặt chân." Lưu Mỹ Lan nở nụ cười trên môi, nói với Triệu Hùng: "Cậu Triệu, hôm nay thật sự rất cám ơn cậu. Nếu hôm nay cậu không đến, e rằng tôi sẽ thực sự mất ví tiền."

Đừng nghĩ bây giờ Triệu Hùng rất có tiền, lúc trước khi anh và Lý Thanh Tịnh cùng đường mạt lộ đã nếm trải nỗi đau của việc không có tiền.

Một điều khiến Triệu Hùng nhớ mãi trong ký ức là con gái anh muốn ăn kem ly ở KFC, thế nhưng lúc đó anh không có tiền mua. Cho nên, nếu Lưu Mỹ Lan bị mất số tiền kia, cũng tương đương với việc gia đình bà ấy sẽ không có tiền ăn trong ít nhất là một tuần lễ.

"Dì Lan, dì không cần khách khí với cháu. Hai tên trộm kia làm loại chuyện thất đức như vậy, đương nhiên cháu phải cho bọn họ một bài học."

Lúc này Lưu Mỹ Lan mới chú ý tới tay của Triệu Hùng đang chảy máu bởi vì vừa nãy đánh nhau với hai tên trộm.

"Ôi trời! Tay cậu bị thương rồi. Tôi đưa cậu đến phòng khám để băng bó nhé?" Lưu Mỹ Lan lo lắng nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng là người tập võ, đương nhiên sẽ không để vết thương bong chút da thịt nhỏ này vào trong mắt. Anh mỉm cười với Lưu Mỹ Lan nói: "Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu. Dì Lan, trong nhà dì có băng dán cá nhân không?"

"Có! Tôi đi tìm cho cậu một cái ngay đây."

Lưu Mỹ Lan nói xong, vội vàng bước vào phòng, tìm được băng dán cá nhân từ bên trong hòm thuốc, đưa cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng dán băng dán cá nhân lên tay, sau đó lại nói chuyện với Lưu Mỹ Lan một lúc.

Anh hỏi Lưu Mỹ Lan liệu có cần anh giúp đỡ gì không. Lưu Mỹ Lan lắc đầu nói không, nói rằng gia đình bà ấy đã gây phiền phức cho nhà anh nhiều rồi, còn nói chờ khi nào tiết kiệm đủ tiền sẽ trả lại Triệu Hùng số tiền trước kia anh đưa dì.

Triệu Hùng sợ Lưu Mỹ Lan nghĩ lầm là anh tới cửa đòi nợ. Anh lập tức giải thích với Lưu Mỹ Lan: "Dì Lan, về sau dì tuyệt đối đừng bao giờ nhắc đến chuyện tiền bạc nữa. Nếu dì vẫn tiếp tục nhắc lại, về sau cháu sẽ không đến thăm dì nữa đâu. Cháu thấy dì vô cùng từ ái, là một người mẹ hiền lành, cho nên mới nguyện ý qua lại với dì đó."

Lưu Mỹ Lan không biết nên nói cái gì mới tốt, dù sao trong lòng bà ấy đã nhớ kỹ lòng tốt của Triệu Hùng và gia đình Lý Thanh Tịnh.

Ngay sau khi Triệu Hùng dẫn hai đứa bé rời đi, Phùng Anh Nam trở lại sau khi tan làm.

Lưu Mỹ Lan nói với con gái Phùng Anh Nam rằng vừa rồi Triệu Hùng đã đến đây.

Phùng Anh Nam nói với Lưu Mỹ Lan: "Mẹ, sao mẹ không bảo ngài Triệu ở lại nhà mình ăn cơm?"

"Cậu ấy nói phải vội vàng trở về nấu cơm, nói chờ khi nào có thời gian rảnh sẽ dẫn theo ngài Lý còn có tổng giám đốc Lý đến nhà chúng ta."

Phùng Anh Nam rất vui khi nghe thấy điều này. Cô ta thúc giục Lưu Mỹ Lan, nói: "Mẹ, vậy mẹ mau nấu cơm đi. Con ăn cơm xong còn phải đi dạy Diệu Linh học bổ túc. Em ấy sắp thi cuối kỳ rồi, đây là thời gian rất quan trọng."

"Được! Vậy con để mắt tới bọn trẻ nhé, mẹ đi làm cơm ngay đây."

Lưu Mỹ Lan chưa kịp kể cho Phùng Anh Nam nghe về việc Triệu Hùng giúp bà ấy đánh bọn trộm và lấy lại tiền cho bà ấy, dự định sẽ kể chuyện này cho con gái vào lúc ăn cơm.

Sau khi Triệu Hùng về đến nhà, lập tức chui vào phòng bếp bắt đầu bận rộn nấu nướng. Đợi đến lúc các món ăn đã sẵn sàng, Lý Thanh Tịnh đã trở về.

Kết quả, khi anh định xới cơm mới phát hiện nồi cơm điện vẫn chưa được bấm nút khởi động, bởi vậy hiện giờ trong nồi cơm điện là một nắm gạo chưa nấu chín.

Lý Quốc Lâm nghe nói cơm vẫn chưa được nấu chín, ông chỉ vào cô con gái nhỏ Lý Diệu Linh, mắng: "Cái con nhóc này, có phải con muốn chọc giận chết bố không đấy hả, bảo làm cái gì cũng không làm xong, chỉ biết mỗi ăn. Bảo con thổi mỗi nồi cơm mà con cũng không làm tốt là sao hả."

Lúc ấy Lý Diệu Linh đang cầm điện thoại di động chơi PUBG, cô ấy tự biết mình làm sai, vì thế chỉ lẩm bẩm bên trong miệng nói: "Ai mà chẳng có lúc nhớ lúc quên, bố mắng con hung dữ như thế để làm gì?"

"Con..."

Lý Quốc Lâm nhìn thấy cô con gái nhỏ Lý Diệu Linh không có thái độ thừa nhận lỗi lầm của mình, ông tức giận đến mức ngón tay run lên.

Lý Thanh Tịnh lên tiếng khuyên nhủ: "Được rồi, bố! Chúng ta vừa ăn đồ ăn vừa chờ cơm chín cũng được mà. Nếu không ăn nhanh thì mấy đứa trẻ sẽ bị đói bụng mất."

Lý Quốc Lâm trừng mắt lườm con gái nhỏ Lý Diệu Linh một cái, ông thật sự rất tức giận, càng nhìn đứa con gái này càng tức giận.

Người ta nói rằng Rồng sinh được chín đứa con, đứa nào cũng khác nhau.

Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh đều là con gái của Lý Quốc Lâm. Đứa con gái lớn Lý Thanh Tịnh thông minh hiểu chuyện, rất có năng lực làm việc. Vậy mà chẳng hiểu sao đến lượt đứa con gái nhỏ Lý Diệu Linh này lại khiến ông lo lắng không thôi, không chỉ lúc nào tiêu tiền cũng vung tay quá trán, nay cả phương diện học tập cũng kém không biết nên nói sao, thậm chí còn đang hoang mang về mục tiêu sống của mình.

Rốt cuộc ông đang nuôi đứa con gái thật sao, thế này khác gì nuôi một tổ tông trong nhà đâu!

Mãi mới chờ đến lúc cơm chín, mọi người vừa dùng cơm xong xuôi, Phùng Anh Nam cũng đúng lúc tới nhà.

Lý Thanh Tịnh đuổi em gái Lý Diệu Linh đi lên lầu ôn tập với Phùng Anh Nam.

Triệu Hùng kéo bà xã Lý Thanh Tịnh về phòng bọn họ, nói có chuyện quan trọng phải kể với cô.

Lý Thanh Tịnh thấy dáng vẻ có bí mật muốn bật mí này của Triệu Hùng, sau khi vào phòng, cô dò hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, có chuyện gì mà anh phải kéo em vào phòng nói chuyện vậy?"

Triệu Hùng nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, em còn nhớ rõ chuyện mấy ngày trước Cửu gia nhận được cái lệnh truy hồn kia không?"

"Nhớ rõ chứ! Không phải anh nói đây là Thánh đàn hạ chiến thư muốn đối đầu với con cháu của năm gia tộc lớn phe các anh sao? Sao thế?" Lý Thanh Tịnh chớp chớp đôi mắt đẹp, nghi hoặc hỏi.

Triệu Hùng nói: "Mặc dù lần trước bọn anh đã khiến Thánh đàn bị thương nặng, nhưng anh nghĩ Thánh đàn nhất định còn có những cao thủ khác. Anh lo lắng cho sự an toàn của Cửu gia, vì vậy anh đã cùng Sẹo đao Ngô Tranh lập ra một kế hoạch. Mà kế hoạch này sẽ tiến hành vào ngày mai, cho nên ngày mai anh không muốn để Dao Châu và nhóc Hải đi học."

Lý Thanh Tịnh nghe anh nói không để đám trẻ con đi học.

Lúc này sắp đến cuối kỳ mà anh lại nói vậy, không khó để hình dung sự việc lần này nghiêm trọng như thế nào.

Lý Thanh Tịnh tò mò hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, anh đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc anh có kế hoạch gì?" 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện