Chàng Rể Tỷ Phú

Con có thể gọi cô một tiếng “mẹ” được không?


trước sau

Thẩm Văn Hải đến ở ngôi nhà này không lâu, nhưng cậu nhóc cũng có thể cảm nhận được tình yêu mà Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh dành cho mình một cách sâu sắc.

Đây chính là cảm giác trước đây chưa từng có.

Thẩm Văn Hải lau những giọt lệ nơi khóe mắt rồi nghẹn ngào nói với Lý Thanh Tịnh: “Cô ơi, con có thể gọi cô một tiếng mẹ được không?”

Vẻ mặt của Lý Thanh Tĩnh có chút sửng sốt, ngay sau đó lại mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là được.”

“Mẹ ơi!” Thẩm Văn Hải bật khóc rồi nhào vào trong lòng của cô.

Cô ôm lấy cậu nhóc sau đó nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc dày đen nhánh của cậu bé.

Một đứa trẻ mới mười ba tuổi mà đã mất cả bố lẫn mẹ, phải chịu đựng những chuyện không nên xảy ra khi còn nhỏ, điều đó cũng thật sự rất khó đối với Thẩm Văn Hải rồi.

Không có bố mẹ đồng nghĩa với việc gia đình tan đàn xẻ nghé, không nơi nương tựa.

Lúc Thẩm Văn Hải vẫn ở cùng với Trung Dũng, cậu nhóc giấu kín những phiền muộn vào trong lòng. Khi cậu bé cất tiếng gọi Lý Thanh Tịnh một tiếng “mẹ” kia, đã trút bỏ được tất cả những tủi hổ giữ kín trong lòng mà mình phải chịu trong nhiều năm qua, tựa như một ngọn núi lửa phun trào.

Lý Thanh Tịnh an ủi Thẩm Văn Hải một lúc lâu, thì cảm xúc của cậu bé cuối cùng mới ổn định lại.

Cô nói với Thẩm Văn Hải: “Được rồi, nhóc Hải, đi rửa mặt đi cô dẫn con xuống lầu, con cũng cần phải trực tiếp nói lời cám ơn với các chú các bác đã cứu mình ra ngoài chứ.”

“Con biết rồi.”

Thẩm Văn Hải đáp lại một tiếng rồi xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó theo Lý Thanh Tịnh xuống lầu.

Triệu Hùng trông thấy vành mắt của Thẩm Văn Hải và Lý Thanh Tịnh vợ mình đều đỏ hoe, dáng vẻ rõ ràng là vừa rồi mới khóc. Anh không biết có chuyện gì nhưng cũng không lên tiếng hỏi trước mặt mọi người.

Thẩm Văn Hải cúi gập người thật sâu với ông cụ Khổng, Trọng Ảnh cùng với Tàn Kiếm Hồ A rồi mở miệng nói: “Con cám ơn ông và các chú.”

Trọng Ảnh và Tàn Kiếm Hồ A đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà bật cười cùng lúc.

Vẻ mặt của Khổng Côn Bằng lộ ra vẻ hiền từ rồi xoa chiếc đầu nhỏ của cậu bé: “Tuy con và chú của mình không phải là quan hệ thầy trò thật sự, nhưng con vẫn là học trò của Triệu Hùng nên sau này cứ gọi ta là ông Khổng đi, khi nào có thời gian ta sẽ dạy con mấy chiêu.”

Thẩm Văn Hải hơi sững sờ khi nghe thấy điều này, đang do dự có nên đi học võ với Khổng Côn Bằng hay không, thì Triệu Hùng đã mở miệng nói với cậu bé: “Nhóc Hải, con còn ngây người ra đó làm gì nữa, còn không mau cám ơn ông Khổng đi.”

Thẩm Văn Hải không biết Khổng Côn Bằng là “người đứng đầu Thiên Bảng”, nếu như biết được chính mình lại được ông cụ Khổng người xếp vị trí đầu tiên trong Thiên Bảng chỉ bảo thì có lẽ sẽ vui đến mức mất ngủ.

Điều kiêng kị nhất trong việc học võ chính là chọn sai thầy. Trong quá trình giảng dạy đặc biệt chú ý đến mối quan hệ giữa thầy và trò.

Nếu như Thẩm Văn Hải đã gọi Triệu Hùng là thầy thì đương nhiên không dám theo học người khác được. Nhưng bây giờ lại nhận được sự đồng ý của Triệu Hùng nên trong lòng cậu bé vô cùng vui vẻ.

Lý Thanh Tịnh nở một nụ cười xinh đẹp, rồi nói với ông cụ Khổng, Trọng Tử còn có Tàn Kiếm Hồ A: “Ông Khổng, hôm nay thật sự rất cám ơn mọi người.”

Ông cụ Khổng xua tay sau đó cười nói: “Thanh Tịnh à, cháu không cần phải khách sáo với mấy người chúng tôi như vậy đâu, cháu cũng biết rõ mối quan hệ của chúng ta với tên nhóc Triệu Hùng này mà.”

Lý Quốc Lâm đang ngồi trên sô pha ở một bên mà âm thầm kinh ngạc.

Mấy người này hình như có quan hệ rất tốt với Triệu Hùng, hơn nữa trông dáng vẻ của họ đều là những bậc thầy võ thuật trong giang hồ. Không nghĩ tới tên nhóc Triệu Hùng này lại có thực lực mạnh như vậy.

Sau đó Lý Thanh Tịnh hỏi Lý Quốc Lâm bố mình một câu: “Bố à, mẹ con thật sự đã quay trở lại nhà họ Đào rồi à?”

“Quay về rồi! Bà ấy không ở nhà cũng tốt, bên tai cũng được yên tĩnh hơn.” Ông tức giận nói.

Tiếp theo cô cũng không nhắc tới chuyện trong nhà nữa, biết mấy người Triệu Hùng và ông cụ Khổng còn có chuyện cần bàn bạc nên cô cố ý nói với bố mình: “Bố à, Diệu Linh tìm bố đấy, bố đi xem em ấy một chút đi.”

Lý Quốc Lâm thấy con gái nháy mắt ra hiệu với mình, lúc này mới “ồ” lên một tiếng rồi đứng dậy khách sáo nói với ông cụ Khổng: “Ông Khổng các ông cứ ngồi chơi nhé, tôi có chút chuyện lên lầu trước đây.”

“Được rồi, anh cứ bận việc của mình đi.” Khổng Côn Bằng gật đầu.

Chờ sau khi Lý Quốc Lâm đi khỏi, Lý Thanh Tịnh kêu hai đứa bé Thẩm Văn Hai và cô con gái nhỏ Dao Châu đi chơi, cô cười nói với mấy người ông cụ Khổng: “Thật hiếm khi mọi người có thể tụ tập đông đủ như thế này, hôm nay mọi người đều ở lại dùng bữa nhé?”

Triệu Hùng cực kỳ tán thành lời đề nghị của vợ mình sau đó cũng phụ họa theo: “Thanh Tịnh nói đúng đấy, lát nữa con kêu Gia Hân đi mua một ít thức ăn. Hôm nay con tự mình xuống bếp để cho mọi người nếm thử tay nghề nấu nướng của mình.”

Ông cụ Khổng cười tủm tỉm đầy hiền từ rồi lên tiếng: “Được thôi! Tên nhóc nhà anh vẫn luôn khen ngợi tay nghề nấu nướng của mình, hôm nay nhất định phải nếm thử xem sao. Triệu Hùng lát nữa con cũng gọi điện cho mấy người Văn Sơn đi, hỏi xem bên kia đã xử lý ra sao rồi?”

Triệu Hùng gật đầu rồi lấy điện thoại ra bước về phía cửa sổ.

Lý Thanh Tịnh cười nói: “Vậy mọi người cứ tự nhiên nhé, cháu đi rửa một ít hoa quả, nhân tiện bảo Gia Hân đi mua chút thức ăn.” Nói xong cô uyển chuyển rời khỏi.

Đây không phải là lần đầu tiên Tàn Kiếm Hồ A gặp Lý Thanh Tịnh, nhưng trong lòng thật sự cảm thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp. Nhất là tấm lòng nhân hậu của cô khiến người khác không dám nảy sinh suy nghĩ muốn nhúng chàm.

Sau khi Triệu Hùng kết thúc cuộc gọi, quay lại nói với ông cụ Khổng, Trần Văn Sơn bên kia đã xử lý mọi chuyện xong xuôi, lập tức dẫn theo Nông Tuyền là có thể trở về gấp.

Đúng lúc này Lý Thanh Tịnh bưng một giỏ hoa quả đi tới.

Chỉ thấy Trọng Ảnh trực tiếp cầm một quả táo lên gặm từng ngụm lớn. Tàn Kiếm Hồ A cũng ăn một miếng dưa hấu nhỏ.

Ông cụ Khổng không ăn mà ngồi bên cạnh thưởng thức trà.

Khổng Côn Bằng biết một chút chuyện của vợ chồng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, từ lúc ban đầu vẫn còn khoảng cách cho đến khi tôn trọng lẫn nhau như hiện nay, điều này làm cho ông cụ cảm thấy rất vui mừng.

Ông cụ Khổng vừa uống trà vừa trò chuyện với Triệu Hùng: “Triệu Hùng à! Thanh Tịnh là một người con gái tốt vì vậy con nhất định phải trân trọng cô ấy.”

Triệu Hùng vẫn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng oán trách làm nũng của Lý Thanh Tịnh: “Anh ấy à, mỗi ngày đều chỉ biết ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, con không có nơi nào để tố khổ, ông Khổng sau này ông phải làm chủ cho con đấy?”

Ông cụ Khổng cười ha ha nói: “Có thể ông không quan tâm đến những chuyện khác nhưng chắc chắn sẽ quản việc này. Thanh Tịnh à, sau này nếu như tên nhóc Triệu Hùng này làm ra chuyện gì đó có lỗi với con thì con nhất định phải nói với ông một tiếng, xem ông dạy dỗ cậu ta như thế nào.”

Lý Thanh Tịnh được Khổng Côn Bằng chống lưng, trừng mắt với Triệu Hùng đầy đắc ý, sau đó còn cố ý khiêu khích anh: “Triệu Hùng anh nghe thấy chưa? Nếu như sau này anh mà dám chọc giận em thì em sẽ mách ông Khổng để ông ấy dạy cho anh một bài học.”

Anh nghe xong mà không biết nên cười hay nên khóc.

Nếu như vợ mình được Khổng Côn Bằng giúp đỡ thì e rằng những ngày tháng sau này của anh cũng không dễ dàng gì.

Đừng thấy hai người Triệu Hùng và ông ấy được gọi là “anh em không phân già trẻ”, nhưng trong lòng của anh vô cùng kính trọng ông cụ Khổng, mà ông ấy đối với anh vừa là người thầy lại vừa là người cha.

Triệu Hùng dám cãi lại Triệu Khải Thời bố mình nhưng lại không dám làm thế đối với ông cụ.

Sau khi mọi người trò chuyện một lúc, Đặng Gia Hân đã mua thức ăn trở về.

Cô ta đặt đồ ăn lên trên kệ bếp rồi đi đến trước ghế sô pha thản nhiên hỏi Triệu Hùng một câu: “Anh Hùng, vừa rồi tôi có nhìn thấy một người lớn tuổi và một cô gái ở trong khu nhà, trông dáng vẻ có lẽ cũng biết võ, anh có biết họ là ai hay không?”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh vừa nghe trong lòng khẽ chuyển.

Khoảng thời gian trước khi Triệu Hùng chạy bộ buổi sáng đã gặp cô gái biết võ thuật đó.

Lúc ấy khi trở về nhà anh cũng đã kể lại chuyện này cho vợ mình nghe. Sau đó Triệu Hùng còn để Hồ Dân điều tra việc này, ông ta nói rằng người sống trong căn biệt thự số sau trong tòa nhà E mang họ “Tiêu."

Ông lão tên là Tiêu Dương Hàng, còn có cô gái nhỏ. Một cặp già trẻ này đến từ phía Nam, trước đây gia đình làm ăn buôn bán nhưng sau đó công việc kinh doanh sa sút nên đóng cửa công ty chuyển đến phía Bắc.

Hồ Dân cũng đã bí mật điều tra hai người này thì thấy tư liệu của họ hoàn toàn sạch sẽ không hề có chỗ nào không ổn. Lúc này Triệu Hùng mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau khi anh kể lại toàn bộ câu chuyện cho mọi người nghe, ông cụ Khổng cau mày nói: “Thân phận của con rất đặc biệt tốt nhất vẫn nên đề phòng một chút.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện