Chàng Rể Tỷ Phú

Tôi thua rồi


trước sau

Advertisement
Triệu Hùng khi biết thân phận thật sự của Tàn Kiếm Hồ A, không khỏi giật nảy cả mình. Tàn Kiếm Hồ A, chắc chắn là một đối thủ khó cho Nông Tuyền.

Chỉ cần là năm mươi người xếp vị trí đầu trên Địa Bảng, đều có khả năng có thể đột phá tu vi để lên xếp hạng trên Thiên Bảng.

Sau khi Tàn Kiếm Hồ A rút nữa thanh kiếm bị gãy ra, lại lấy thanh kiếm một lần nữa c ắm vào trong vỏ kiếm.

Triệu Hùng cảm thấy rất nghi hoặc và không hiểu, chẳng lẽ Tàn Kiếm Hồ A này còn có năng lực khác. Đối mặt với một đối thủ mạnh như Nông Tuyền, thế mà Tàn Kiếm kiêu ngạo còn không cần dùng kiếm, cứ thế cất kiếm vào vỏ.

Ông chủ Hùng Lạc Chu Minh Tuấn tức giận đến mức lẩm bẩm chửi mắng Tàn Kiếm Hồ A: “Chết tiệt! Đến lúc này còn uy phong cái gì, gi3t chết hắn cho tôi.”

Tàn Kiếm Hồ A vờ như không nghe thấy Chu Minh Tuấn nói gì, Cậu ta không thèm để ý tới Chu Minh Tuấn, nhìn chằm chằm Nông Tuyền nói: “Tới đi! Để tôi nhìn xem anh đột phá tu vi lên Thiên Bảng, đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại!”

Nông Tuyền li3m li3m bờ môi dày, nhếch miệng cười nói: “Ha ha, hay lắm! Cậu như vậy mới xứng làm đối thủ của Nông Tuyền tôi.”

Hai người nhìn chăm chú đối phương khoảng chừng một phút lâu, khiến Chu Minh Tuấn gấp đến độ toát mồ hôi.

Chu Minh Tuấn bỏ ra số tiền rất lớn, mới từ bên ngoài đưa đến hai người cao thủ. Nhưng cái tên sumo Yada Taiichi, không có chống nổi hai phút thì bại trận. Cho nên, Chu Minh Tuấn đem toàn bộ hy vọng đặt vào trên người Tàn Kiếm Hồ A.

Nếu như Tàn Kiếm Hồ A thất bại nữa, như vậy Chu Minh Tuấn không chỉ mất một số tiền lớn, mà còn khó tránh khỏi sẽ bị Triệu Hùng vũ nhục. Nhưng mà, Chu Minh Tuấn đã được chứng kiến thân thủ của Tàn Kiếm Hồ A, có lòng tin đối với Hồ A, nhất định có thể đánh bại Nông Tuyền.

Ba anh em nhà họ Văn ở dưới đài mắt càng không chớp mà nhìn chằm chằm vào hai người trên sân.

Đây chính là cơ hội tốt hiếm có để học tập.

Ba anh em nhà họ Văn vốn là hạng người bướng bỉnh, nhưng đã đi theo Triệu Hùng làm ăn nên nghiêm túc hơn. Cũng không tiếp tục như trước đây mà chém chém giết giết.

Đúng lúc mọi người ở đây không kiên nhẫn đợi được nữa, đồng thời Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A khởi động.

“Ầm ầm! Ầm ầm...!” Trên đài xuất hiện hai bóng đen phóng tới, Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A đã đối mặt.

Tàn Kiếm Hồ A dùng vỏ kiếm trong tay làm vũ khí, Nông Tuyền né tránh sang một bên lập tức tung chiêu. Hai người lấy nhanh đánh nhanh, đứng ngoài quan sát đám người chỉ có thể nghe được một trận tiếng đánh lốp bốp.

Liền nghe một tiếng “Bang…!”, Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A tách ra.

Quần áo trên người Nông Tuyền xuất hiện hai lỗ thủng. Mà Tàn Kiếm Hồ A thì liên tiếp lui về phía sau năm, sáu bước, mới cầm chắc bước chân lại. Trái lại Nông Tuyền, chỉ lui về phía sau một bước.

Triệu Hùng thấy cảnh này, không khỏi quá sợ hãi. Nếu như Tàn Kiếm Hồ A dùng đến không phải vỏ kiếm mà là ruột chiếm, như vậy Nông Tuyền đã bị thương rồi.”

Nông Tuyền hiển nhiên biết điểm này, nhưng cậu ấy cũng hạ thủ lưu tình với Tàn Kiếm Hồ A. Nếu không, cũng không phải là Tàn Kiếm Hồ A chỉ lùi về phía sau mấy bước đơn giản như vậy, khẳng định sẽ bị thương.

Ngay tại lúc Nông Tuyền muốn phát động tấn công lần nữa, liền nghe thấy Tàn Kiếm Hồ A hét lên: “Khoan đã!”

Nông Tuyền dừng lại tư thế tiến công, không hiểu nhìn chằm chằm qua Tàn Kiếm Hồ A hỏi: “Cậu muốn làm gì? Có chuyện gì mau nói đi!”

Liền nghe Tàn Kiếm Hồ A nói một câu, để tất cả mọi người ở đây rớt mắt kiếng.

“Tôi thua rồi!” Tàn Kiếm Hồ A nói.

Dưới đài Triệu Hùng đầu óc mơ hồ nhìn Tàn Kiếm Hồ A, nếu như Tàn Kiếm này thật sự rút kiếm thật ra, cho là Nông Tuyền đánh được Tàn Kiếm, thì chiêu thức Tàn Kiếm nhất định cũng sẽ làm Nông Tuyền bị thương. Có thể nói hai người đánh tới cuối cùng, cho là Nông Tuyền sẽ thắng, nhưng cũng nhất định sẽ bị thương.

Người luyện võ thuật, không đánh đến cuối cùng thì sẽ không dễ dàng nhận thua.

Nông Tuyền sau khi nghe Hồ A nói, mặt lộ thần sắc khinh thường, nói với Tàn Kiếm Hồ A: “Tôi còn tưởng rằng Tàn Kiếm là nhân vật như thế nào, hoá ra là cái tên hèn nhát.”

Nông Tuyền khó gặp được một đối thủ võ thuật ngang mình, còn chưa có đánh thoả thích. Không nghĩ tới, Tàn Kiếm Hồ A đã nhận thua.

“Thua chính là thua, chiêu thức vừa rồi của anh đã thắng tôi. Nếu như Tàn Kiếm tôi dùng kiếm thật, mặc dù có thể làm anh bị thương, nhưng cuối cùng người thua vẫn là tôi.”

Nông Tuyền hừ lạnh một tiếng, nhìn Tàn Kiếm Hồ A khinh thường khoát tay áo nói: “Được! Cậu là một tên hèn nhát, không xứng cùng tôi nói chuyện.”

Triệu Hùng hiểu rất rõ Nông Tuyền, biết cậu ấy còn chưa đánh thoả thích. Nhưng Tàn Kiếm Hồ A dễ dàng nhận thua như vậy, quả thật nằm ngoài sự dự liệu của anh.

Ông chủ Hùng Lạc Chu Minh Tuấn nghe xong Tàn Kiếm Hồ A nhận thua Nông Tuyền, tức giận đến tức miệng mắng to: “Tao bỏ ra một trăm tỷ cho mày, thế mà mày nhận thua! Trả lại tiền cho tao, nếu không tao sẽ thuê sát thủ giết mày.”

Chu Minh Tuấn vừa dứt lời, Tàn Kiếm Hồ A ban đầu còn đứng ở trên lôi đài, hô hấp một cái đã đến bên cạnh Chu Minh Tuấn.

Tàn Kiếm Hồ A dùng vỏ kiếm kề vào cổ Chu Minh Tuấn, nhìn chằm chằm Chu Minh Tuấn, giọng nói lạnh như băng: “Anh cứ tự nhiên! Mặc kệ anh phái nhiều người hay ít người đến, đến một tên tôi giết một tên, đến hai tên tôi giết hai tên! Tôi chỉ đồng ý với anh đến đây thu phục Nông Tuyền, nhưng cũng không nói nhất định thắng anh ta. Tiền, tôi cũng sẽ không trả lại cho anh.” Nói xong, không còn thèm để ý Chu Minh Tuấn, cậu ta quay người rời đi khỏi võ quán.

Điều Triệu Hùng không hiểu chính là, khi Tàn Kiếm Hồ A này rời đi, còn liếc mắt nhìn anh. Tựa hồ có lời muốn nói với anh.

Triệu Hùng không thích Tàn Kiếm Hồ A, luôn cảm thấy người này quá nhút nhát, còn chưa có đánh mấy chiêu, thà đã tùy tiện nhận thua, thực sự một chút cũng không giống tác phong của người tập võ.

Người tập võ thật sự, đều sẽ khinh bỉ loại người nhát gan sợ chết này. Nhưng mà, sau khi Tàn Kiếm Hồ A rời đi, ông chủ Hùng Lạc Chu Minh Tuấn không còn trông cậy vào ai nữa.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Chu Minh Tuấn lạnh giọng nói: “Ông chủ Chu, anh lúc nào cũng dẫn người đến phá quán, nếu tôi không thưởng cho anh chút gì, sợ là anh sẽ không nhớ đâu.”

“Họ Triệu kia, lời này của anh là có ý gì?” Chu Minh Tuấn không hiểu hỏi.

Vừa dứt lời, liền nghe “Bốp!” một tiếng, Triệu Hùng một bàn tay to tát vào mặt Chu Minh Tuấn.

Chu Minh Tuấn bị Triệu Hùng đánh một bạt tai khiến khuôn mặt bắt đầu trở nên vặn vẹo, bắt đầu đau nhói, chỉ vào Triệu Hùng nói: “Mày... Mày dám đánh tao?”

Triệu Hùng bắt được tay Chu Minh Tuấn định vươn ra muốn đánh lại anh, lạnh giọng nói câu: “Tôi không chỉ có dám đánh anh, còn dám phế bỏ anh. Lại đến Hải Phòng tìm tôi gây phiền phức, lần sau cũng không phải là một bạt tai đơn giản như vậy. Lập tức cút cho tôi!”

Chu Minh Tuấn dẫn theo bên người mấy tên vệ sĩ vội vàng xoay người rời đi.

Mới vừa đi mấy bước, quay đầu chỉ vào Triệu Hùng ngan ngạnh nói: “Họ Triệu kia, hy vọng mày không đến Nghệ An. Nếu không, tao gi3t chết mày!” Nói xong, dẫn người vội vàng rời đi.

Ba anh em nhà họ Văn nghe thấy Chu Minh Tuấn uy hiếp Triệu Hùng, ba người vốn định đuổi theo Chu Minh Tuấn, đánh cho hắn một trận, nhưng bị Triệu Hùng đưa tay ngăn lại.

Triệu Hùng nói với Ba anh em nhà họ Văn: “Để hắn đi đi! Chu Minh Tuấn ở Nghệ An vẫn còn có chút thế lực. Nếu bị lộ, đối với chúng ta không có lợi ích gì.”

Ba anh em nhà họ Văn lúc này mới bỏ ý định.

Nông Tuyền đi đến gần Triệu Hùng, gõ lên đầu ba anh em nhà họ Văn mỗi người một cái.

“Thầy!” Ba anh em nhà họ Văn trở lại quy củ, nhìn Nông Tuyền cung kính nói.

Nông Tuyền trừng mắt nhìn Ba anh em nhà họ Văn một cái, giáo huấn nói: “Ba người các ngươi từ hôm nay trở đi, phải bế quan luyện công cho tốt. Nếu lại làm mất mặt Nông Tuyền tôi, thì ba người các người lập tức bị trục xuất khỏi sư môn!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện