Chàng Rể Tỷ Phú

Chúng ta đừng nên vội vàng đi lấy kho báu


trước sau

Sau khi Triệu Hùng nghe được lời nói của Hoa Di, ngay lập tức ngây người sững sờ ở nguyên tại chỗ.

Trước kia Trần Văn Sơn là một đứa trẻ mồ côi, sau đó được Trần Thiên Trung nhận làm con trai nuôi. Không ngờ rằng sau khi kiếm được tiền, anh ta lại dùng số tiền nhiều như vậy để tài trợ cho trại trẻ mồ côi.

Khó trách Trần Văn Sơn luôn không ngừng than thở, nói rằng anh ta là một người "Nghèo kiết xác!"

Triệu Hùng nói với Hoa Di: "Bác sĩ Hoa, tôi hiểu rồi! Làm phiền cô chăm sóc cho Văn Sơn."

"Không thành vấn đề, Văn Sơn cũng là bạn của tôi, tôi chăm sóc cậu ấy cũng không có gì mà phải khách khí nói làm phiền hay không làm phiền. Nhưng ngày mai vẫn nên để trợ lý Hàn Hồng của cậu ấy tới đi. Cậu ấy ở chỗ của tôi được ba ngày rồi, bây giờ đã có thể về nhà dưỡng thương."

"Được! Vậy ngày mai tôi sẽ lại tới thăm Văn Sơn, thuận tiện nói cho Hàn Hồng biết về điều này. Muộn rồi, bác sĩ Hoa mau trở về nghỉ ngơi đi."

"Vậy được, anh trở về nhớ lái xe chậm một chút."

"Tôi biết rồi!"

Sau khi tạm biệt Hoa Di, Triệu Hùng lái xe nhanh như điện chớp chạy thẳng một đường về tới nhà.

Ở các thành phố thuộc dạng đô thị loại ba như thành phố Hải Phòng, dòng xe cộ trên đường đi sẽ rất thưa thớt sau tầm mười giờ tối. Vì vậy, Triệu Hùng lại một lần nữa có thể hưởng thụ sự vui sướng khi được lao nhanh tựa như đang tham gia cuộc đua xe đường thẳng.

Đáng tiếc, chiếc xe anh đang lái một chiếc Mercedes-Benz G-Class, nếu được thay đổi thành một chiếc xe thể thao, vậy thì cảm giác sẽ k1ch thích hơn nhiều lần!

Khi về đến nhà, Triệu Hùng thấy đèn trong phòng mình và đèn trong phòng của cô em vợ Lý Diệu Linh vẫn sáng. Đèn trong các phòng khác đều tối um, cho thấy những người khác đã đi ngủ.

Vốn dĩ anh muốn đến phòng của cô em vợ Lý Diệu Linh, nhìn một cái xem cô nhóc này đang làm cái gì. Nhưng hiện giờ đã quá muộn, anh sợ có hơi bất tiện, cho nên đành phải bỏ ý nghĩ đó, đẩy cửa tiến vào phòng ngủ của mình.

Lý Thanh Tịnh mặc một bộ đồ ngủ được làm bằng tơ lụa, đang ngồi dựa vào đầu giường để đọc sách.

Cô thấy Triệu Hùng đã trở về, lập tức để quyển sách xuống, hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, Văn Sơn thế nào rồi?"

"Tình trạng vết thương rất nghiêm trọng, may mà có bác sĩ Hoa ra tay giúp đỡ. Tuy nhiên, nếu muốn hồi phục hoàn toàn thì vẫn phải mất ít nhất khoảng hai mươi ngày." Triệu Hùng lại nói với bà xã Lý Thanh Tịnh của mình: "Thanh Tịnh, anh đi đánh răng rửa mặt trước rồi lại nói chuyện với em tiếp!"

Sau đó, Triệu Hùng thay quần áo trên người thành bộ đồ ngủ, chạy tới nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.

Khi Triệu Hùng vén chăn định chui vào trong, đột nhiên chạm vào một đôi chân duyên dáng mềm mại đang để lộ ra ngoài không khí.

Đáy lòng của Triệu Hùng có chút rung rinh, đây là đãi ngộ chưa từng có sau khi kết hôn.

Trước đây, Lý Thanh Tịnh luôn luôn mặc quần áo kín đáo để có thể che kín toàn bộ cơ thể của mình khi ngủ. Không ngờ rằng lần này Lý Thanh Tịnh lại chỉ mặc phần thân trên của bộ đồ ngủ, còn nửa thân dưới chỉ mặc mỗi cái quần đùi.

Khi Triệu Hùng vừa chạm tay vào chân của Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh lập tức rụt chân về phía mình.

"Ai da! Sao tay của anh lạnh thế, trước tiên đừng đụng vào em!"

Triệu Hùng nghe thấy bà xã Lý Thanh Tịnh của mình nói câu "Trước tiên đừng đụng", lập tức hiểu ý. Trong lòng anh dâng lên mấy phần đắc ý nho nhỏ.

Xem ra, bà xã Lý Thanh Tịnh của anh đang thật sự muốn từ từ chấp nhận anh.

Triệu Hùng vừa mới đánh răng rửa mặt, đương nhiên lúc này hai cánh tay rất lạnh buốt. Vì vậy, anh cũng dựa vào cạnh đầu giường, kể cho bà xã Lý Thanh Tịnh nghe về chuyện Trần Văn Sơn gặp tai nạn ở tỉnh Thanh Hóa như thế nào.

Kể về việc Trần Văn Sơn đang điều tra bản án của anh ta, nhưng mỗi lần tra được một manh mối hữu ích nào đó, kiểu gì cũng sẽ có người chặn ngang, cản trở quá trình điều tra. Sau đó, Trần Văn Sơn điều tra ra một nơi được gọi là "Thánh đàn." Cũng ở nơi đó, Trần Văn Sơn bị bao vây tấn công bởi hai tên cao thủ nằm trong Thiên Bảng cùng với bốn tên cao thủ nằm trong Địa Bảng. Cuối cùng, anh ta còn bị đánh lén bởi người được xếp hạng thứ năm trong Thiên Bảng là Đao Tu La. Chính vì vậy nên anh ta mới bị trọng thương, sau đó phải rời khỏi tỉnh Thanh Hóa để chạy trốn.

Mặc dù Lý Thanh Tịnh không phải người trong giang hồ, nhưng từ trong miệng Triệu Hùng, cô cũng biết được những chuyện trong "Bảng Võ Thần."

Có hàng tỷ người trên khắp cả nước, nhưng số lượng người được xếp hạng trên "Bảng Võ Thần" lại chưa đầy mười nghìn người. Có thể nói, những người chân chính biết võ công đều là cực kỳ hiếm.

Ba cao thủ nằm trong Thiên Bảng, bốn cao thủ nằm trong Địa Bảng cùng một lúc đồng thời xuất hiện ở tỉnh Thanh Hóa. Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ tỉnh Hà Nam, như vậy đã được coi là một thế lực khổng lồ.

Sau khi nghe Triệu Hùng nói thế, Lý Thanh Tịnh lo lắng nói: "Triệu Hùng, nếu cứ tiếp tục để yên như vậy, chỉ sợ chúng ta sẽ phải chịu thiệt! Người khác đều đang chiêu mộ người về phe bọn họ, thậm chí còn thu mua người trên bảng Võ Thần. Chúng ta cũng phải mau chóng dốc sức thu mua nguồn nhân lực mạnh mẽ khác để đối phó mới được. Nếu không, thế lực của kẻ nhân càng ngày càng lớn mạnh, trong khi đó bên phe chúng ta có mỗi anh cùng với Văn Sơn, Nông Tuyền, Trọng Ảnh. Nếu chỉ dựa vào mấy người các anh, chúng ta sẽ có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào. Huống chi, anh chỉ có tu vi ở tầm Địa Bảng, hơn nữa bởi vì hiện tại trên người có nội thương nên ngay cả võ công cũng không sử dụng được."

Lý Thanh Tịnh là một người phụ nữ thông minh, mặc dù không biết võ công nhưng chắc chắn cô là người vợ có tài có đức góp sức không nhỏ trên con đường trưởng thành của Triệu Hùng.

Anh vươn tay ôm chặt vòng eo nhỏ xinh của bà xã Lý Thanh Tịnh của mình, Lý Thanh Tịnh thuận tiện gối đầu lên trên vai Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, anh đã phân phó Hồ Dân âm thầm đi làm chuyện này. Tin tưởng anh, chắc chắn chúng ta sẽ sớm thành lập nên thế lực của mình. Em yên tâm đi! Anh sẽ không để cho em và con gái chúng ta rơi vào tình trạng nguy hiểm."

"Nhưng em thật sự rất sợ hãi! Anh nói xem chúng ta có cần tìm con cháu khác của năm gia tộc lớn, tập hợp đủ nhẫn, sau đó mở khóa bảo tàng kho báu mà lúc trước Thẩm Vạn Tam để lại không?"

"Việc này không cần phải vội vàng! Một khi mở ra bảo tàng kho báu, không chỉ sẽ dẫn tới sự báo thù của mọi người trong giang hồ, chỉ sợ một vài cường giả ẩn nấp nghe được tin tức cũng sẽ tham gia vào vụ này. Anh nghe Cửu gia nói, bảo tàng kho báu kia không chỉ có số tài sản được để lại của Thẩm Vạn Tam, mà còn liên quan đến một cái bí mật cực kỳ lớn!"

"Bí mật gì?" Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng lắc đầu, nói: "Anh cũng không biết! Nhưng một khi bí mật này bị lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ không khác gì so với việc mở ra chiếc hộp Pandora. Đến cùng thì bí mật đó sẽ mang lại hậu quả như thế nào, dù là ai cũng không cách nào đoán trước hay ngăn cản. Cho nên, nếu không gặp phải tình hình bế tắc nhất, chúng ta đừng nên đụng vào số tài sản kia."

Lý Thanh Tịnh cảm thấy Triệu Hùng nói rất có lý.

Nếu như bên trong bảo tàng kho báu chỉ có số tài sản được để lại của Thẩm Vạn Tam thì không sao, nhưng nếu còn có liên quan đến bí mật khác, bọn họ thực sự không thể gánh chịu hậu quả khi mở "Chiếc hộp Pandora."

Triệu Hùng dặn dò bà xã Lý Thanh Tịnh của mình: "Thanh Tịnh, ở tỉnh Thanh Hóa đã xuất hiện một thế lực lớn như vậy. Vì để tránh gặp phải nguy hiểm, tốt hơn hết em không nên đi công tác tới một nơi khác trước khi hết năm này. Chờ đến khi nào vết thương của ông cụ Khổng lành hẳn, chúng ta mang Dao Châu cùng với nhóc Hải ra ngoài du lịch một chuyến. Ngoại trừ việc này ra, chúng ta không được đi đến bất kỳ nơi nào khác. Chỉ cần chúng ta không rời khỏi thành phố Hải Phòng, có ông cụ Khổng đứng đầu bảng xếp hạng Thiên Bảng ở đây, đảm bảo những người kia không dám mạo hiểm xông vào nơi này gây sự."

"Ừm! Từ lúc trở thành bà xã của anh, ngày nào cũng phải lo lắng mấy chuyện này. Cuộc sống quá khó khăn đối với em!" Lý Thanh Tịnh cảm khái.

"Thế nào? Em hối hận rồi sao?" Triệu Hùng mỉm cười, trêu chọc Lý Thanh Tịnh.

"Đúng vậy, hối hận rồi!" Lý Thanh Tịnh tiếp lời, sau đó lại bổ sung một câu: "Hối hận vì không quen biết anh sớm hơn một chút, nếu vậy sẽ không có người muốn cướp anh khỏi tay em."

Triệu Hùng không ngờ rằng bà xã Lý Thanh Tịnh của mình rõ ràng thuộc loại mỹ nữ lạnh lùng, vậy mà lại có thể nói ra những lời yêu đương lãng mạn kiểu này.

Anh ôm Lý Thanh Tịnh ngã xuống giường, sau đó hôn lên môi cô!

Ngày thứ hai, Triệu Hùng dậy sớm.

Mặc dù anh không thể luyện võ, nhưng anh vẫn duy trì thói quen chạy bộ vào buổi sáng bất cứ khi nào có thời gian.

Vào mùa đông ở thành phố Hải Phòng, thời tiết càng ngày càng lạnh, thấp nhất còn hạ xuống khoảng âm mười độ. Thời tiết lạnh như vậy, cho nên chỉ cần vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy rõ ràng hơi thở trong miệng phun ra ngoài có hình dạng như thế nào. Nhưng trong phòng lại hết sức ấm áp, bởi vì khắp căn phòng được xây dựng hệ thống sưởi ấm dưới sàn cùng với máy sưởi treo tường.

Sau khi Triệu Hùng thay sang quần áo thể thao vừa dày vừa ấm rồi bước ra ngoài cửa, anh lập tức chậm rãi chạy bộ trong khu biệt thự.

Khi đang chạy, Triệu Hùng phát hiện ở phía trước cách chỗ anh không xa có một thân hình của một cô gái nhỏ xinh.

Bước chân của cô gái rất nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là người tập võ.

Trong lòng Triệu Hùng khẽ giật mình, không ngờ rằng trong số những người sống ở trong khu biệt thự "Ngã Nguyệt Đàm" này lại có người biết võ công.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện