“Cậu trai trẻ, ta đây có rất nhiều đồ ăn, cậu có muốn ăn một ít không?” Ông lão bên cạnh chậm rãi nói.
Ông ta không nói cũng không sao, vừa nói như thế này, bụng Trần Xuân Độ đột nhiên kêu gào.
Rốt cuộc đã hai ngày không ăn, từ lúc ở cảnh sát đến giờ đã đói bụng rồi.
“Anh bạn trẻ, tôi ném cho anh một chiếc đùi gà nhé.
Tôi không biết anh có thể không…” Ông lão nói, và ông thực sự ném một chiếc đùi gà đầy mỡ sang.
Trần Xuân Độ liếc nhìn chiếc đùi gà bị vứt trên mặt đất, đôi mắt hơi nheo lại.
“Ông lão, hình như tôi ngửi thấy mùi thơm của rượu, ông có rượu?” Trần Xuân Độ có chút tham lam hỏi, trong nhà khách này lại ngửi thấy mùi thơm của rượu, đúng là hiếm có khó tìm
"Này, anh bạn mũi thính đấy.
Đây là rượu Mao Đài mà ta trân quý nhiều năm.
Mỗi ngày ta chỉ uống một chút đỉnh.” Ông lão cười nói rồi hỏi anh: “Anh bạn, hay ta rót cho cậu một ít? Đi qua đi? Nhưng đây là rượu, ném không được, chuyền qua coi bộ khó đấy.”
“Ông lão, cứ giữ rượu cho tôi.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ lập tức có sinh khí, bên kia quả nhiên có rượu, trong phòng cũng có rượu.
Điều này hoàn toàn khơi dậy lòng tham của anh.
“Giữ lại cho cậu cũng được, nhưng khó mà đưa cho cậu.” Ông lão như bị cuốn theo.
“Chuyện này dễ xử lý.” Trần Xuân Độ vừa nói vừa nhào lên từ trong bóng tối.
Trong bóng tối, anh từ từ chạm vào bức tường.
Bức tường lạnh như băng, tựa hồ như dùng xi măng và gạch.
Trần Xuân Độ từ từ giơ hai tay lên, vòng vào cổ tay một sợi dây xích thép cứng dày cộp.
Không nói lời nào, Trần Xuân Độ đột nhiên giơ cổ tay đập dây xích vào tường.
“Rầm.” Có một âm thanh vang lên dữ dội, và toàn bộ bức tường bị sức mạnh khổng lồ của dây xích phá bỏ, ngay lập tức nứt vỡ.
Trong căn phòng nhỏ màu đen bên cạnh, ông lão hơi không kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi: "Cậu trai trẻ, cậu làm vậy? Đừng nói là cậu đập đầu vào tường tự sát nhé?”
Trần Xuân Độ ra một đòn không đủ, lại giơ xích kim loại nặng và còng tay lên, tiếp tục nện vào bức tường lần thứ hai.
“Ầm.” Một đống gạch vụn bay tung tóe, bức tường dày và cứng sụp đổ một tảng lớn.
Tay Trần Xuân Độ lại dồn lực, cả người biến thành luồng sức mạnh.
Lại nâng dây xích và còng tay lên, xông vào bức tường một cách dữ dội.
“Rầm.” Âm thanh nứt vỡ vang lên, toàn bộ bức tường đã bị đánh bật, sụp đổ trong nháy mắt.
Bức tường đã bị đập vỡ.
Trong căn phòng nhỏ màu đen bên cạnh, ông lão hoàn toàn sững sờ.
Bằng cách này, Trần Xuân Độ từ từ leo vào phòng giam bên cạnh qua cái lỗ mà anh đã xuyên thủng.
Căn phòng bên cạnh nồng nặc mùi rượu và thức ăn, mặc dù cũng tối om không có ánh sáng.
Nhưng mọi thứ ở đây rất sạch sẽ, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt của Trần Xuân Độ.
Trong bóng tối, ông lão như hóa đá, kinh ngạc hỏi: "Cậu, cậu đập tường đi qua sao?"
“Chà, rượu của ông, tôi phải uống mới được.” Trần Xuân Độ nói, đi thẳng tới chỗ ông lão trong bóng tối, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Mặc dù trời tối đen như mực, nhưng tầm nhìn của Trần Xuân Độ dường như rất tốt, có thể cảm nhận rõ ràng vị trí.
Ông lão đờ đẫn trong vài giây, rồi dần dần bình thường lại.
Ông ta cười rộ lên: "Thú vị, thú vị...!anh bạn trẻ, với kỹ năng của cậu, cậu không thể bị nhốt bởi cái lồng chim sắt nhỏ bé này được nhỉ."
"Bị nhốt thì đã sao? Không nhốt được thì đã sao?" Trần Xuân Độ nói, cầm lấy một chai rượu trong bóng tối, sau đó rót rượu ra, một làn hương rượu mạnh lập tức thoang thoảng bay ra ngoài khiến người ta phải nuốt nước bọt.
“Này này này, cậu giữ lại cho tôi chút rượu, lão già tôi chỉ còn mấy chai rượu cuối cùng thôi…” Ông lão bất lực nói khi thấy con nhậu trước mặt.
“Sảng khoái quá.” Trần Xuân Độ vui vẻ uống mấy ngụm rượu trắng, miệng cay xè, thật là nhẹ nhõm.
Ông lão nâng bát rượu chậm rãi nói: “Nào cậu trai, cạn ly.”
Hai chiếc ly leng keng trong bóng tối.
Thịt gà và thịt kho tàu thơm phức, có vài món ăn kèm với rượu,