Chàng Rể Phế Vật

Mục Đích Của Kinh!


trước sau

Advertisement



Trương Bảo Thành là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, tự nhiên nắm rõ đại hội đổ thạch như trong lòng bàn tay, tuy bị Trần Xuân Độ lợi dụng quy tắc châm chọc mỉa mai một trận, nhưng Trương Bảo Thành rất nhanh đã phản ứng lại.
Trương Bảo Thành nhìn sang Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng, nói: “Mục tiêu 300 tỷ, còn xa xôi như vậy, đừng tưởng như vậy thì cậu có thể kiếm được 300 tỷ.”
Trương Bảo Thành mặt mày lạnh lùng, ông ta tự nhiên sẽ không cảm thấy Trần Xuân Độ thật sự có thể hoàn thành mục tiêu.
Bây giờ Trần Xuân Độ có kích thích ông ta thế nào đi nữa, đến lúc đó không hoàn thành mục tiêu, ông ta có thể mượn cơ hội châm chọc lại.
Trần Xuân Độ liếc nhìn Trương Bảo Thành, nhàn nhạt hỏi: “Ông cảm thấy tỉ lệ trăm khối đá bỏ đi cho ra ngọc lớn hay tỉ lệ kiếm được 300 tỷ lớn?”
“Đó không phải là phí lời sao, trăm khối đá bỏ đi...!đây gần như là chuyện không thể...” Trương Bảo Thành mặt mày lạnh tanh, không hề do dự mà trả lời.
Còn Trương Bảo Thành vừa mở miệng thì lập tức sững người, ông ta đột nhiên phản ứng lại, nhìn sang Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ cười ha hả, trong ánh mắt khi nhìn Trương Bảo Thành đã nhiều thêm sự mỉa mai: “Trăm khối đá bỏ đi tôi đều có thể cắt ra ngọc, ông dựa vào đâu cảm thấy tôi ngay cả 300 tỷ cỏn con này cũng không kiếm được?”
Một câu nói của Trần Xuân Độ bèn khiến Trương Bảo Thành á khẩu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, mặt mày khó coi.
Trương Bảo Thành cũng sắp bị Trần Xuân Độ làm tức điên rồi, ông ta làm hội trưởng của hiệp hội đổ thạch nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải người dám đối đầu với ông ta giống như Trần Xuân Độ!

“Được, vậy tôi xem cậu định kiếm 300 tỷ như thế nào!” Trương Bảo Thành cười lạnh một tiếng, dứt khoát buông lời dọa dẫm
Trần Xuân Độ đối mặt với bức ép của Trương Bảo Thành, mặt mày ngược lại rất điềm nhiên, chỉ mỉm cười nhà nhạt.
Trong khu nghỉ ngơi này, bất tri bất giác, trong không khí tản mạn mùi thuốc súng nồng nặc.
Tổng giám đốc nữ thần ở một bên, gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra chút bất lực.
Ngồi trong khu nghỉ ngơi, một lúc lâu sau, nhân viên phục vụ đó vui tươi đi tới, hai tay dâng lên, đưa một chiếc thẻ ngân hàng cho Trần Xuân Độ, cung kính mở miệng: “Thưa anh, trăm khối đá thô của anh, sau khi trải qua việc định giá của triển lãm chính phủ, trả với giá 27 tỷ, tiền đã chuyển vào thẻ của anh.”
“27 tỷ?!” Trương Bảo Thành ở một bên thất thanh mở miệng, mí mắt hơi giật, mặt mày thay đổi.
Trương Bảo Thành đã có dự tính trong lòng, lần này cũng quá bất ngờ, ông ta thế nào cũng không ngờ, trăm khối đá thô đó vậy mà có thể bán được 27 tỷ!
Lấy sự hiểu biết về đá thô của ông ta, số đá thô đó, nhiều nhất chỉ bán được 12-15 tỷ, sao có thể được 27 tỷ?!
Trương Bảo Thành ‘vụt’ một cái rồi đứng dậy, nhìn sang nhân viên phục vụ năm kia, đanh giọng hỏi: “Các người không phải tính sai chứ, sao có thể là 27 tỷ?!”
Nhân viên phục vụ đó sau khi nhìn thấy Trương Bảo Thành, trong lòng chợt run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vội vàng giải thích: “Hội trưởng Trương, không tính sai, triển lãm chính phủ sau khi tiến hành xử lý thêm một bước với tất cả đá thô, phát hiện anh Trần không có hoàn toàn cắt đá thô ra, rất nhiều đá thô có phần lớn đều là ngọc, chỉ có điều đều bị vỏ đá bao bọc...!tính tổng lại, quả thật là 27 tỷ.”
Sắc mặt của Trương Bảo Thành đanh lại, ông ta bỗng quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ ngồi ở đó, đáy mắt vụt qua tia trào phúng, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, gọi nhân viên phục vụ có thái độ phục vụ tốt nhất chỗ các người tới đây đi, cả một ngày này, tôi có rất nhiều chuyện phải làm.”
“Được, thưa anh, chúc anh chơi vui vẻ ở đây.” Nhân viên phục vụ đó gật đầu, xoay người rời đi.
Còn Trương Bảo Thành vẻ mặt âm trầm, từ từ ngồi xuống, mặt mày nóng bừng, trong mắt là lạnh lẽo u ám, ông ta thế nào cũng không ngờ, lần này, vậy mà lại để Trần Xuân Độ dễ dàng kiếm được 27 tỷ!
Vào lúc này, một giọng nói rất vô lại bỗng từ một bên vang lên, truyền rõ ràng vào tai của Trương Bảo Thành: “Hội trưởng Trương, năng lực nghiệp vụ này của ông không quá thuộc rồi, ngay cả định giá số đá thô này cũng không chính xác.”
Trương Bảo Thành hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Trần Xuân Độ, nhàn nhạt mở miệng: “30 tỷ còn chưa tới, cách 300 tỷ, vẫn còn hơn 270 tỷ nữa.”
Trương Bảo Thành nhìn sang Trần Xuân Độ, nói: “Giờ đã qua mấy tiếng rồi, thời gian của cậu đã không còn bao nhiêu rồi.”
Trần Xuân Độ nhếch môi, dáng vẻ bình thản như không, nhàn nhạt mở miệng nói: “Không cần ông lo lắng, người miền núi có mánh khóe riêng.”
Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, cười lạnh một tiếng, không có nói gì nữa.
Mà vào lúc này, một bóng dáng quyến rũ xuất hiện ở cách đó không xa, dưới sự dẫn dắt của một nhân viên phục vụ, đi về phía chỗ của Trần Xuân Độ.
Vóc dáng quyến rũ đó cực kỳ đẹp, cộng thêm sau khi trải qua lớp bồi dưỡng các lễ nghi, dáng người yểu điệu đi tới, tựa như đóa ra diễm sắc, tỏa ra sự quyến rũ và khí chất đặc biệt.

Bóng dáng quyến rũ đó xuất hiện ở trước mặt Trần Xuân Độ, chiều cao 1m7, để cô ta đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống Trần Xuân Độ ngồi ở trên ghế, lông mày hơi nhíu lại: “Sao lại là anh?”
Bóng dáng quyến rũ này không phải là người khác, chính là mỹ nữ phục vụ tên Bào Vũ đó,
Trần Xuân Độ nhìn thấy Bào Vũ, cũng hơi sững người, ánh mắt trần trụi quét qua thân hình cao ráo 1m7 của Bào Vũ, khẽ gật đầu, giống như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật.
Chỉ là ánh mắt nóng bỏng mang tính xâm lược đó của Trần Xuân Độ khiến lông mày của Bào Vũ nhíu lại, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, hỏi: “Không phải nói có ông chủ lớn tìm tôi sao? Sao lại là anh ta?”
“Anh này chính là ông chủ vừa mới nổi tiếng.” Nhân viên phục vụ đó vừa mới tận mắt chứng kiến cả quá trình, cho nên thái độ đối với Trần Xuân Độ rất tốt.
Mà Bào Vũ lại nhíu mày, nhìn Trần Xuân Độ, không nhịn được nói: “Tiểu Trương, anh chắc chắn không có lừa tôi chứ? Anh ta ngay cả quy tắc cơ bản nhất của đại hội đội hội đổ thạch cũng không hiểu, anh nói anh ta cắt trăm khối đá thô bỏ đi ra ngọc?”
Ấn tượng trước đây của Bào Vũ đối với Trần Xuân Độ rất không tốt, nói thẳng ở trước mặt Trần Xuân Độ, ngay cả tổng giám đốc nữ thần ở một bên, nghe thấy lời này của cô ta, mày liễu cũng nhíu lại.
“Sao hả cô gái, đừng xem thường người khác, trăm khối đá bỏ đi thì sao, dùng kế nhỏ, cô không tin sao?” Mà Trần Xuân Độ không chịu được, lông mày nhíu lại, nhàn nhạt nói.

Truyện Bách Hợp
Bào Vũ đánh giá anh: “Cũng không phải không tin, bằng bộ dạng này của anh, rất khó khiến tôi tin, anh là khách hàng mà đồng nghiệp tôi nói.”
Ánh mắt của Bào Vũ quét qua Trần Xuân Độ, phải, Bào Ngư nói không sai chút nào, bộ dạng này của Trần Xuân Độ đừng nói ông chủ lớn, ngay cả người bình thường cũng không bằng, nhếch nhác giống như kẻ nghèo xin ăn.
Người có thể bước vào khu cược cao cấp, ai không quần áo chỉnh tề, vest vủng giày da, đều không thiếu?
Mà Trần Xuân Độ ở trong khu cược cao cấp, lếch thếch không thôi, càng giống như một tên lưu manh đầu đường, như thế này, làm sao khiến Bào Vũ tin anh là ông chủ lớn trong miệng của Tiểu Trương.
“Xin hãy chú ý ngôn từ của anh, tôi có họ có tên, không phải tên cô gái.” Bào Vũ liếc nhìn Trần Xuân Độ với vẻ khinh thường, lạnh lùng nói.
Trần Xuân Độ ngồi ở đó, hừm hừm vài tiếng, nhìn sang Trương Bảo Thành nói: “Đại hội đổ thạch này của ông không được đâu, phải làm sao đây...!đây chính là nhân viên phục vụ có thái độ phục vụ tốt nhất ở triển lãm sao?”
Bào Vũ lúc này mới thuận theo hướng ánh mắt của Trần Xuân Độ nhìn qua, sau khi cô ta nhìn thấy Trương Bảo Thành mặt mày âm trầm, đồng tử bỗng co rút, lập tức cúi đầu, cung kính mở miệng: “Hội trưởng Trương, tôi thất lễ rồi.”
Trương Bảo Thành xua tay, Bào Vũ nhìn Trần Xuân Độ, lại nhìn Trương Bảo Thành, trong mắt vụt qua tia nghi hoặc...!Cô ta không hiểu, lần trước nhìn thấy hai người này, còn là cảnh Trương Bảo Thành chế giễu Trần Xuân Độ, bây giờ hai người lại có thể ngồi chung một chỗ!
“Đi đi, lát nữa cần cô làm rất nhiều việc.” Trần Xuân Độ đứng dậy nói.
“Làm tốt việc, không thiếu tiền tip của cô.” Trần Xuân Độ lại bổ sung một câu.

Còn Bào Vũ sững người, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc nghi ngờ, cô ta đương nhiên sẽ không tin lời Trần Xuân Độ nói...!Trần Xuân Độ lếch thếch như vậy, trên người còn có mùi thuốc rất nồng, chiếc áo vest khoác ngoài sơ mi trắng thủng nhiều lỗ, giống như trèo ra từ một chiến hào nào đó, người như này, giống người hào phóng sao?
“Kim Huyên, chúng ta đi thôi.” Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn sang Lê Kim Huyên.
Ánh mắt của Bào Vũ dừng trên người Lê Kim Huyên, lập tức lộ ra thần sắc ghen tỵ, Lê Kim Huyên từ từ đứng dậy, vóc dáng hoàn mỹ với tỉ lệ vàng, đủ khiến nhà điêu khắc khó tính nhất, cũng rất khó tìm ra chút khuyết điểm trên người của cô gái xinh đẹp này.
Lê Kim Huyên đứng dậy, mang theo mùi hương thoang thoảng say đắm lòng người, mùi hương tràn vào mũi, chui vào trong khoang mũi của Bào Vũ, tự dưng khiến cô là một cô gái cũng không kìm được mà thầm so sánh.
Mái tóc dài mềm mại thả trên vai, chỉ bằng nhan sắc xinh đẹp không chút khuyết điểm đó, liền có thể khiến người khác nghẹt thở, lập tức miểu sát Bào Vũ!
Bào Vũ tuy cũng đẹp, nhưng so với Lê Kim Huyên, vẻ đẹp của cô ta mang hơi thở hồng trần, căn bản không thể so bì được với Lê Kim Huyên.
Càng đừng nói toàn thân trên dưới tổng giám đốc nữ thần còn tỏa ra một cỗ khí chất lạnh lùng cao ngạo, Bào Vũ hoàn toàn không thể so sánh.
Sau khi Lê Kim Huyên đứng dậy, hai tay chồng lên nhau, cầm chiếc túi nhỏ, mắc ở trước người, những ngón tay trắng trẻo hoàn mỹ như ngọc, thon dài lại mịn màng, mọi thứ của cô dường như đều hoàn mỹ, không tìm ra được khuyết điểm.
Tổng giám đốc nữ thần chỉ một động tác đứng dậy, liền lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người xung quanh, thậm chí đều thấy kinh diễm.
So sánh ra, Bào Vũ là mỹ nữ, trong nháy mắt lập tức mất đi màu sắc, căn bản không thể so sánh.
Bào Vũ tuy cũng là mỹ nữ, nhưng mọi phương diện đều bị Lê Kim Huyên dễ dàng miểu sát, khiến mắt của Bào Vũ không kìm được mà lộ ra tia đố kỵ.
“Đi thôi.” Một lát sau, Lê Kim Huyên nhẹ nhàng mở miệng nói.
“Trước tiên tới phòng cược cấp thấp.” Trần Xuân Độ mở miệng.
Bào Vũ sững người, nhìn vẻ mặt bình thản của Trần Xuân Độ, mắt lộ tia châm chọc.
Theo cô ta thấy, Trần Xuân Độ cuối cùng cũng nhận thức rõ thực tế, đoán chắc lần trước lần đầu vào trong phòng cược cao cấp, phát hiện bên trong căn bản không phải là nơi anh có thể tiêu phí, nên mới ngoan ngoãn tới phòng cược cấp thấp.
Bào Vũ càng trở nên nghi ngờ, vừa rồi đồng nghiệp của cô ta có phải đang lừa cô ta không, một người tới phòng cược cấp thấp, có thể là ông chủ lớn gì!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện