Chàng Rể Phế Vật

Trừng Phạt!


trước sau

Advertisement


Nét mặt Đường Đức trở nên nghi hoặc, vẻ ngang tàng và buông thả trên mặt Trần Xuân Độ khắc sâu trong tâm trí ông ta.
Từ khi Đường Đức nắm quyền to và ngồi trên vị trí cao, hầu hết các nhân vật giao thiệp với ông ta đều kính cẩn, nói chuyện khách sáo và dè dặt, hoàn toàn không dám đắc tội một ông lớn như ông ta.
Đường Đức nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, lời nói của Trần Xuân Độ lọt vào tai khiến trong lòng ông ta liên tục điên cuồng chấn động.
Mà Đường Nhu nghe Trần Xuân Độ nói, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô ta càng trở nên phức tạp hơn...!Cô ta nhìn Trần Xuân Độ, khó mà chấp nhận được...!Trần Xuân Độ lại ngang ngược đến đây đe dọa họ vì một người phụ nữ!
Một tia ghen tị dâng lên trong lòng Đường Nhu, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, răng ngà cắn bờ môi đỏ mọng như sắp đứt, sự ghen tị trong lòng càng lúc càng lớn...
Vẻ mặt Đường Đức trở nên sâu xa, nhìn từ ngoài vào rất khó thấy được sự dao động trong lòng ông ta, ông ta nhìn Trần Xuân Độ hồi lâu mới chậm rãi nói: “Cậu Trần muốn làm gì?”
Trần Xuân Độ đưa mắt nhìn sang Đường Nhu: “Ông không dạy cô ta đàng hoàng, vậy thì để tôi thay ông dạy dỗ cô ta lại.”
Đôi mắt đẹp của Đường Nhu nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, vẻ tủi thân, xấu hổ và giận dữ tràn ngập trong mắt cô ta...!Không ngờ Trần Xuân Độ lại trắng trợn muốn bắt nạt cô, còn không nể mặt Đường Đức chút nào?
Nên biết rằng địa vị của Đường Đức ở Yên Kinh là có sức nặng, nếu không phải ông ta âm thầm đến thành phố T, không nói cho ai biết, chứ một khi bên thành phố T biết chắc chắn sẽ tiếp đón ông ta bằng cách vô cùng long trọng khó có thể tưởng tượng!
Đường Nhu biết rõ địa vị của ông nội mình, chỉ là cô ta không ngờ Trần Xuân Độ gan to bằng trời, việc này quả thực là đang vả mặt Đường Đức!
“Cậu Trần, Đường Nhu còn nhỏ, chuyện này là lỗi của con bé.


Nếu cậu nể mặt tôi, nhà họ Đường tôi sẽ coi cậu là khách quý!” Đường Đức nói một cách nghiêm túc và kính cẩn.
Đường Nhu là cháu gái ông ta, sao ông ta có thể cho phép người khác bắt nạt cháu gái mình?
“Đường Đức, tôi cứu ông một mạng nhưng không yêu cầu ông báo đáp, sau đó lại cứu cháu gái ông một lần, kết quả cháu gái ông lại lấy oán trả ơn, bây giờ ông dùng cái danh khách quý lừa gạt tôi, ông coi tôi là thằng ngu à?” Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh lùng, anh đột nhiên giẫm một phát.
“Đường Đức, tôi không muốn nói lời tương tự lần thứ hai!” Giọng Trần Xuân Độ lạnh lẽo và tràn đầy sát khí, tiếng giẫm chân vang dội lan rộng!.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em |||||
Nhiệt độ chung quanh giảm nhanh, đâu đâu cũng là sát khí khiến người ta sởn tóc gáy!
Trong phút chốc, một tia máu tanh điên cuồng bắn ra từ trong mắt Trần Xuân Độ khiến Đường Đức run rẩy, ông ta nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt trở nên vô cùng kinh ngạc!
Trong đôi mắt sắc bén của Trần Xuân Độ tràn ngập máu me như thể tồn tại cả biển máu! Giờ phút này, khí thế phát ra từ Trần Xuân Độ không hề giống như con người mới có...!ngược lại giống một con thú dữ hơn!
Anh nhìn chằm chằm vào Đường Đức như một con thú dữ có thể lấy đi tính mạng ông ta bất cứ lúc nào!
Sâu trong mắt Đường Đức, một người hiểu biết sâu rộng, lại hiện lên một tia kinh hãi...!Ông ta nhất thời như thấy được một con thú dữ đáng sợ đang ngủ say trong người Trần Xuân Độ!
Vẻ mặt Đường Đức đột nhiên trở nên phức tạp và sâu xa.

Trong phút chốc, lòng ông ta chấn động một cách điên cuồng, đã lâu rồi ông ta chưa cảm thấy hoảng sợ như thế này.
Ông ta nhìn Trần Xuân Độ một cách đầy sâu xa, trong lòng đấu tranh dữ dội, cuối cùng ông ta thở dài một hơi, lưng đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào chẳng hay.
“Cậu Trần, chúng ta không thù không oán, vẫn mong cậu hãy nương tay cho.” Đường Đức chậm rãi nói, giọng điệu của ông ta đã thay đổi và có thêm đôi chút cầu xin.
Mà Đường Nhu thông minh đã nhận ra có gì đó không đúng, cô ta quay đầu nhìn sang Đường Đức rồi gọi: “Ông nội...”
“Câm miệng!” Đường Đức lạnh lùng quát, sau đó giận dữ nói: “Ngày thường ít khi dạy dỗ cháu, cháu có biết mình đã gây ra rắc rối lớn bao nhiêu không hả? Ngoan ngoãn chịu phạt đi.”
Đường Nhu trợn to mắt, trong mắt là vẻ khó tin, cô ta nhìn Đường Đức, hoàn toàn không phản ứng kịp!
Ông nội cô ta lại...!nhượng bộ?
Đường Nhu vừa định chất vấn Đường Đức rằng mình có phải cháu gái ruột hay không, bỗng nhiên một bàn tay to duỗi vào từ ngoài xe ôm lấy vòng eo thon yêu kiều của cô ta.
Đường Nhu bị Trần Xuân Độ ôm ngang ra ngoài một cách thô lỗ, cô ta liều mạng giãy giụa la hét nhưng hoàn toàn không làm được gì.
“Cậu Trần, xin hãy nương tay, con bé còn quá nhỏ.” Đường Đức không nhịn được nói một câu.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm cô ta bị thương.” Giọng Trần Xuân Độ vọng vào từ ngoài xe.
“Anh buông tôi ra!” Đường Nhu liều mạng giãy giụa, nhưng tay Trần Xuân Độ như kìm sắt khống chế cô ta, đặt cô ta lên cốp xe.

Ngay sau đó Trần Xuân Độ nhìn vào cặp mông căng tròn của Đường Nhu, sâu trong mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo.
“Bốp!”
Tay Trần Xuân Độ vỗ mạnh vào mông Đường Nhu!
Cùng lúc đó, một tiếng thét đau đớn của phụ nữ vang vọng cả bầu trời.
Trong xe, Đường Đức thở dài lắc đầu.
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Đường Nhu giờ đây tràn đầy xấu hổ và phẫn nộ, mặt cô ta đỏ bừng như táo chín muồi.

Cô ta cảm nhận được rõ sự đau đớn truyền lại từ mông mình, nó khiến cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ!
Sự trừng phạt của người này lại là thế này!
“Thả tôi ra!” Giọng Đường Nhu cũng thay đổi, bờ môi đỏ như sắp bị răng ngà cắn đứt!
Đường Nhu muốn dùng tay che mông, nhưng tay cô ta nhanh chóng bị Trần Xuân Độ giữ lại, anh giơ một tay khác lên đánh vào mông cô ta!
“Bốp!”
Trần Xuân Độ đánh vào nửa bên mông phải khiến Đường Nhu chỉ ước có thể lập tức tìm một cái lỗ để chui vào, sát khí quanh quẩn trong không khí!
“Khốn nạn, tôi phải giết anh a a!” Đường Nhu lớn tiếng thét gào.
“Giết tôi?” Trần Xuân Độ cười khẩy, lạnh giọng nói: “Hôm nay tôi sẽ thay người nhà cô dạy dỗ cô lại!”
Trần Xuân Độ vừa dứt lời, tay anh không ngừng giơ lên hạ xuống, tiếng vang dội liên tiếp quanh quẩn, theo tiếng hét của Đường Nhu, Đường Đức ngồi trong xe cũng đỏ mặt già.
Đường Nhu cắn chặt môi đỏ, cô ta cố gắng kìm nén âm thanh phát ra từ trong miệng mình, nhưng ai ngờ trong mắt Trần Xuân Độ chợt lóe lên một tia nghiền ngẫm, anh đột nhiên đánh mạnh tay hơn.
“Bốp!”
Tiếng đánh này vang dội hơn vài lần trước rất nhiều, có thể nói Trần Xuân Độ đánh không chút nương tay khiến Đường Nhu không nhịn được nữa, môi đỏ khẽ hé phát ra tiếng rên trầm bổng quyến rũ làm người ta mơ tưởng sâu xa.
Cơ thể mềm mại của Đường Nhu run rẩy, cô ta vừa thẹn vừa tức, trong đôi mắt đẹp trong veo dấy lên ngọn lửa giận ngút trời!
Từ khoảnh khắc đó, Đường Nhu đã thề Trần Xuân Độ đừng để rơi vào tay cô ta, nếu không Trần Xuân Độ không chết cũng sẽ bị lột da!
“Bốp!” Lại một cái đánh, Đường Nhu đỏ mặt kêu rên, kéo cô ta về lại với thực tế.
Đường Đức ngồi trong xe đỡ trán thở dài liên tục, Đường Nhu gây ra rắc rối lớn như vậy khiến mặt già của ông ta cũng mất sạch!
Bên ngoài chiếc xe, Đường Nhu vịn vào xe, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như máu, trên mặt đan xen giữa xấu hổ và giận dữ, cô ta nghiến chặt răng, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, ai không biết còn tưởng Đường Nhu đang làm gì đó.
Tay Trần Xuân Độ lên xuống, theo tiếng đánh vang dội vang lên rất lâu, cuối cùng chân Đường Nhu cũng mềm nhũn, thân thể mềm mại nhanh chóng run rẩy, nước mắt đảo quanh trong đôi mắt đẹp như có thể bật khóc trong giây tiếp theo.

Mãi đến khi giọng Đường Nhu đã khàn, sự trừng phạt của Trần Xuân Độ mới coi như kết thúc.
Mà đôi chân thon dài mềm mại của Đường Nhu run rẩy, không chịu nổi nữa khuỵu xuống đất.
Vẻ mặt lạnh lùng của Trần Xuân Độ hơi dịu lại, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Đường Nhu, anh đưa tay ôm lấy vòng eo thon của cô ta vào lòng.

Thân thể mềm mại của Đường Nhu bị Trần Xuân Độ ôm, mùi thơm tao nhã xộc vào mũi khiến lòng Trần Xuân Độ rung động.
Giờ phút này, cho dù sức khống chế của Trần Xuân Độ có lớn tới đâu, anh cũng khó có thể chống cự lại dáng vẻ này của Đường Nhu!
Đường Nhu dựa vào lòng Trần Xuân Độ, cô ta vẫn muốn vùng vẫy, nhưng cô ta đã bị anh đánh mệt lả, chỉ có thể thở dốc, ngọn núi cao ngất phập phồng dữ dội.

Ánh mắt Trần Xuân Độ lướt qua, nhìn theo cổ áo Đường Nhu là có thể thấy bộ phận trắng như tuyết khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.
Trần Xuân Độ dứt khoát ném Đường Nhu vào băng ghế sau một cách thô lỗ.

Sau khi trút giận lên Đường Nhu, vẻ mặt anh trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Cậu Trần, chuyện trước đây đã xúc phạm tới cậu, hôm khác tôi nhất định sẽ đến nhà xin lỗi.” Đường Đức kính cẩn, khách sáo nói.
Trần Xuân Độ liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và phẫn nộ của Đường Nhu, anh lắc đầu: “Không cần.”
Anh nhìn Đường Nhu, khóe miệng cong lên, sau đó lập tức xoay người ngồi lên chiếc phân khối lớn chạy về phía xa.
Sau khi Trần Xuân Độ đi xa, mấy tên vệ sĩ run rẩy kia mới cẩn thận vây lại, những gì vừa xảy ra trên xe đã khắc sâu vào đầu họ, sự ngang ngược của Trần Xuân Độ khiến họ hoàn toàn kinh hãi!
Ngay cả quan lớn Đường Đức cũng không để vào mắt, rốt cuộc Trần Xuân Độ có lai lịch gì?
“Ông nội...!Rốt cuộc anh ta là ai?” Đường Nhu nghiến răng nhìn chằm chằm phương xa, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa tức giận.
“Không biết, cậu ta...!không đơn giản!” Đường Đức nhìn theo chiếc phân khối lớn đã đi xa rồi trả lời..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện