Chàng Nhập Bạch Trú

Nhóc Lừa Đảo


trước sau

Chương 29: Nhóc Lừa Đảo

"Anh có thể ôm cậu, hôn cậu, biến cậu thành của riêng mình"

-

Bàn tay đặt trên vai không dùng chút sức nào, chỉ thả lỏng khoác lên cậu. Không nói rõ được là thư thái hay khẩn trương, Từ Dĩ Niên vẫn không nhúc nhích.

Cảnh tượng trước mắt khiến rất nhiều trừ yêu sư không dám bình tĩnh, có người còn nắm chặt vũ khí. Đối diện với nhóm trừ yêu sư đang bày trận đón địch, Úc Hòe nói: "Không cần phiền các vị động thủ, Hoa Hành Cảnh tự dùng năm mươi năm tuổi thọ của mình hồi sinh người chết. Trận huyết tế vừa rồi là để hồi sinh."

Không ai lên tiếng.

Đám người vừa nãy không ngừng chất vấn bây giờ lặng ngắt như tờ, bước ngoặt này đúng là không thể tin nổi. Bọn họ vất vả đuổi tới hiện trường, lại nghe được yêu quái phạm sai lầm lớn không chỉ biết sai liền sửa, còn thuận tiện bù đắp cho lỗ thủng lúc trước. Nếu người nói ra lời này không phải Úc Hòe, mấy trừ yêu sư thật sự muốn trào phúng một câu bịa chuyện còn bịa không logic.

"Chúng tôi cần một khoảng thời gian để điều tra rõ, sau khi xác định được chân tướng, cục trừ yêu sẽ đặt hành động các vong hồn được hồi sinh vào phạm vi cân nhắc." Đường Phỉ đối diện với ánh mắt Úc Hòe, "Tương tự, cậu ta cũng cần phối hợp điều tra với chúng tôi."

Úc Hòe từng chờ ở cục trừ yêu, rất quen thuộc với toàn bộ quy trình này. Hiến tế năm mươi năm tuổi thọ, trong thời gian ngắn Hoa Hành Nghệ cũng chẳng khác gì người tàn tật. Anh biết chắc Hoa Hành Nghệ sẽ không chết, nhưng không có khả năng cục trừ yêu lại quan tâm thêm đến một tên tội phạm tiềm ẩn, chuyến đi này nói không chừng sẽ để lại mầm bệnh.

"Phối hợp điều tra thì được, nhưng người không thể đi với các vị."

Anh từ chối rất dứt khoát, không ít người nối tiếp đổi sắc mặt. Không ai không biết tác phong ngang ngược của Úc Hòe, mấy năm nay anh trở về lúc nào cũng ồn ào lên gió tanh mưa máu, xét thấy tình trạng đa số chỉ xảy ra ở yêu giới, cục trừ yêu cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện này. Thế nhưng Úc Hòe trực tiếp từ chối trước mặt Đường Phỉ, càng giống như không cho cục trừ yêu chút mặt mũi nào.

Đường Phỉ lạnh lùng nói: "Từ hội đấu giá ngầm đến huyết tế người sống, tộc Huyễn yêu khó thoát khỏi liên can, Hoa Hành Cảnh là gia chủ phải cho một lời giải thích hợp lý."

"Anh ta sẽ cho cục trừ yêu một lời giải thích, nhưng không phải hôm nay."

Bầu không khí nhất thời lâm vào cục diện bế tắc.

Lúc này Từ Dĩ Niên gọi tên Úc Hòe. Ánh mắt của mọi người tập trung lên người cậu, nam sinh thấp giọng nói: "Chờ tôi một chút."

Nói xong lời này, cậu đi về phía nhóm trừ yêu sư, mãi đến khi đi đến trước mặt Đường Phỉ: "Sư phụ, con có lời muốn nói với người."

Mấy trừ yêu sư lớn tuổi phía sau thầm chê bai trong lòng: Thiếu chủ nhà họ Từ đúng là không có phép tắc, cũng không nhìn xem đây là trường hợp gì!

Đường Phỉ đồng ý, dùng mắt ra hiệu chỗ cách đó không xa: "Qua bên kia."

Thầy trò hai người đi đến khu đất trống gần đó, thấy Đường Phỉ dừng bước, Từ Dĩ Niên muốn giải thích, im hơi lặng tiếng mở trận cách âm ngay tại đây.

Từ Dĩ Niên oán giận: "Mấy tiền bối bên ngoài không dựng râu thì trợn mắt, bọn họ không hiểu cao thủ luôn khéo giao tiếp hả?"

Đường Phỉ không để ý cậu lải nhải: "Có lời cứ nói."

Tuy nói như thế, nét mặt của hắn vẫn giãn ra một chút, không có cảm giác xa cách như đứng trước mặt người khác nữa.

"Trận huyết tế vừa rồi không phải dùng để hại người, cái đó đã bị dừng lại rồi. Trận huyết tế mà mọi người nhìn thấy đúng thật là hồi sinh vong hồn, sư phụ người cứ xác nhận thử xem, bây giờ mấy người chết đã sống lại hết rồi."

"Úc Hòe nói như vậy, cục diện hỗn loạn chắc chắn đã thu dọn sạch sẽ."

Từ Dĩ Niên há miệng, Đường Phỉ nói: "Đây là quy định của cục trừ yêu, dù không có thương vong, Hoa Hành Cảnh cũng phải theo chúng ta trở về."

"Anh ta trả năm mươi năm tuổi thọ, không chỉ người bị anh ta hại chết, cả những người bị trưởng lão trong nhà hại chết cũng sống lại rồi. Bây giờ anh ta rất yếu." Sợ Đường Phỉ không tin, Từ Dĩ Niên bổ sung, "Thật đó ạ, đến người cũng ngất đi luôn." Mặc dù là cậu đánh ngất.

"Tình trạng này của anh ta, cho dù đến cục trừ yêu cũng không nói được lời nào hữu dụng đâu, nếu không dẫn con trở về đi, con có thể phối hợp điều tra, từ đầu đến cuối con đều nhớ rất kỹ."

Ánh mắt Đường Phỉ nghiêm nghị, giọng nói cũng không có độ ấm: "Con dùng thân phận gì phối hợp? Trừ yêu sư tự tiện hành động hay đồng loã của Hoa Hành Cảnh?"

"...."

"Dù nói với ta như vậy, con ở bên ngoài cũng phải nói chuyện chú ý một chút, đừng tìm thêm phiền phức cho mình."

Từ Dĩ Niên ủ rũ vâng một tiếng, cũng không biết có nghe vào dạy bảo hay không.

Đường Phỉ nhìn cậu một lúc lâu, giọng điệu dịu xuống: "Có thể không đưa cậu ta đến cục trừ yêu, nhưng trước khi điều tra rõ mọi chuyện cậu ta nhất định phải chịu giám sát của cục trừ yêu."

Từ Dĩ Niên chớp chớp mắt, mừng rỡ: "Cảm ơn sư phụ! Tốt quá rồi, con biết người có thể hiểu được mà!"

Cậu vừa xoay người đã muốn chạy đi tìm Úc Hòe. Không đợi cậu rời đi, Đường Phỉ giữ chặt cổ áo cậu, túm cậu trở về: "Đừng chạy vội."

"?" Từ Dĩ Niên quay đầu lại.

"Con không cần tham gia vào cái này, trực tiếp theo ta trở về."

Cậu a một tiếng, đôi mắt đào hoa vốn ngập ý cười toát ra vẻ thắc mắc: "Tại sao ạ?"

Đường Phỉ hỏi lại: "Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, con không về còn muốn đi đâu? Kiểm tra đánh giá tốt nghiệp của con nữa, hiệu trưởng của bọn con muốn cho con học lại thêm một năm rồi đấy, theo ta tìm ông ấy giải thích cho rõ ràng."

Đêm nay lên xuống thoải mái, suýt nữa thì Từ Dĩ Niên quên mất bài kiểm tra rất chi là nguy hiểm của mình, tình bạn giữa Đường Phỉ và hiệu trưởng rất tốt, nói không chừng cậu có thể mấp mé nhảy qua.

Huống chi đúng thật cậu không có lý do chạy theo Úc Hòe nữa. Tiếp tục tiếp xúc, cậu sợ mình sẽ đi quá giới hạn mất.

Nghĩ đến đây, Từ Dĩ Niên buồn không hé răng gật gật đầu.

"Được rồi, tiểu Niên." Đường Phỉ xoa nhẹ đầu cậu, tới gần, "Con lớn vậy rồi, đừng để mọi người lo lắng."

Úc Hòe đứng một mình dưới tàng cây khô, một đám trừ yêu sư đối diện giận mà không dám nói gì. Trận cách âm vừa giải trừ, tất cả mọi người không hẹn cùng ghé mắt nhìn lại.

Nam sinh tóc đen mắt đen dẫn đầu chạy tới, cậu không nhìn những người khác, trực tiếp đi đến trước mặt Úc Hòe: "Sư phụ đồng ý không dẫn Hoa Hành Nghệ đi, có điều trước khi điều tra ra kết quả cục trừ yêu sẽ theo dõi chặt chẽ anh ta. Như vậy không thành vấn đề chứ?"

Lúc cậu nói chuyện đè thấp giọng, khoảng cách giữa hai người rất gần. Cậu nói tên Hoa Hành Nghệ, chứ không phải Hoa Hành Cảnh mà cục trừ yêu nghĩ đến.

Úc Hòe nhìn ánh mắt sáng ngời của cậu, ừ một tiếng.

Từ Dĩ Niên không còn băn khoăn, giọng điệu cũng nhẹ đi: "Đánh giá tốt nghiệp của tôi không thể kéo dài nữa, may mà lần này sư phụ không có mắng tôi, sau khi về sẽ nói giúp cho tôi trước mặt hiệu trưởng, tôi cũng về cùng sư phụ."

Cảm xúc trên mặt Úc Hòe nhạt đi, một lát sau, anh giống như thường ngày nói: "Lúc cậu ồn ào đòi theo tới, tôi còn tưởng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chiến tranh thế giới thứ ba luôn rồi."

"....Tôi cũng đâu có dũng mãnh như vậy."

"Đúng là không thể kéo dài nữa."

Trong đội ngũ cục trừ yêu xôn xao ồn ào, anh nghe thấy không thể dung túng gì đó, nhưng sau khi Đường Phỉ tỏ rõ thái độ, nhóm trừ yêu sư kín đáo phê bình kết quả cũng lần lượt ngậm miệng.

Úc Hòe thu lại tầm mắt, nói với Từ Dĩ Niên: "Đi về đi."

Từ Dĩ Niên không nhúc nhích.

Đến lúc chia tay thật, cậu mới phát hiện mình không nỡ rời xa anh thế nào.

"Tạm biệt."

Cậu nói xong xoay người, giây phút đưa lưng về phía Úc Hòe, cậu bất giác cắn môi dưới.

Cậu đi lên phía trước vài bước, nhịn không được nghiêng mặt qua, len lén liếc mặt nhìn ra phía sau.

Úc Hòe vẫn còn đứng yên tại chỗ, sắc trời quá tối, Từ Dĩ Niên không thể thấy rõ vẻ mặt của anh.

Hoa Hành Nghệ nằm mơ.

Thế giới tựa như một đồng hoa muôn ngàn màu sắc, trong những hình ảnh kỳ quái xen lẫn đủ loại thanh âm, hắn mơ thấy vong hồn nhiều như đại dương, trận huyết tế màu vàng, máy ước nguyện và linh hồn Hoa Hành Cảnh trắng thuần.....

Có người ôm hắn, hi vọng hắn tự do.

Hình ảnh chuyển đi, núi sâu phủ đầy tuyết rơi, bầu trời xám xanh u ám, Hoa Hành Cảnh quay lưng về phía hắn từng bước biến mất trong màn tuyết trắng xóa khắp trời.

"Anh!" Hắn muốn giữ lại anh trai đã đi xa, cao giọng la lên.

"Gọi cái gì." Úc Hòe đẩy cửa vào, đúng lúc nghe thấy tiếng anh này của hắn, "Trước đây không nhìn ra anh có đam mê huynh luyến* đó."

*Tôi xin phép không thay từ này vì tôi không biết phải thay thế nào cho nó buồn cười y như nghĩa gốc


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện