QUYỂN I: KÍNH HOA THỦY NGUYỆT
Chương 1: Gặp lại
Beta: Hana
"May mắn quá, muốn gì gặp được nấy rồi."
-
*Kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương, trăng trong nước. Thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.
Dọc theo đại lộ trồng hàng phong đỏ, gợn mây xanh nhạt và dòng thác đổ xuống cùng tôn nhau lên thành một cảnh sắc thú vị. Là học viện trừ yêu lâu bậc nhất lịch sử, Phong Kiều ẩn mình trong dãy núi.
Sáng sớm, trong văn phòng của khối lớp năm mười*.
*Giống cách chia của đại học, ví dụ đại học năm nhất, hai, ba,...Thì năm mười ở đây nghĩa là đã học đến năm thứ mười.
Chủ nhiệm Tần nhìn học sinh đang đứng trước mặt mình, mặt càng lúc càng nhăn nhó. Vị này là người quen cũ đã tiến cung tận ba lần rồi, bề ngoài biểu hiện cứ như đang hối lỗi lắm, thật ra ánh mắt mơ màng, đoán chừng còn đang thất thần đây.
"Đứng đàng hoàng cho tôi! Ngẩng đầu lên!" Chủ nhiệm Tần dùng sức vỗ bàn, "Xuống núi cả đêm, coi thường gác cổng, còn mẹ nó chạy vào quán net chơi thâu đêm! Tổ tuần tra ban đêm nói học sinh của tôi phá kết giới chạy xuống núi tôi còn không tin, thần không biết quỷ không hay như vậy, tôi nên khen em tiến bộ hơn trước đây hay là thế nào hả?!"
"Tôi còn đang tự hỏi rốt cuộc là học sinh giỏi giang nào, trừ yêu sư nào có đam mê ra quán net chơi game như vậy, vừa thấy tên em là hiểu hết rồi___Từ Dĩ Niên! Từ lúc em nhập học đến bây giờ, trong 35 điều nội quy trường có cái nào em chưa vi phạm qua chưa?!"
"Mười điều." Nam sinh chắc chắn như đinh đóng cột.
"Có cái đếch!" Chủ nhiệm Tần tức giận gào lên.
"Cả cái này mà ngài cũng nhớ rõ luôn á?" Nam sinh nghi ngờ liếc mắt nhìn ông một cái, "Chín thôi, không thể ít hơn đâu ạ."
"Bốn! Chỉ có bốn điều đấy! Lại còn không thể ít hơn, tôi thấy em đây là không đặt những chuyện xấu của mình vào trong lòng đây mà!" Chủ nhiệm Tần hít sâu, miễn cưỡng bình tĩnh lại, "Tự mình cút đi nhận nhiệm vụ kiểm tra đánh giá tốt nghiệp đi! Nhận xong rồi thì chạy nhanh về ký túc xá thu dọn đồ đạc chờ lệnh, các bạn học cùng nhóm với em đã chuẩn bị xong đâu vào đấy rồi, chỉ mỗi mình em chưa xong thôi đó!"
Các trừ yêu sư từ 11 tuổi đã bắt đầu bước vào học viện, sau khi ở học viện học tập 10 năm, 21 tuổi phải làm kiểm tra đánh giá tốt nghiệp, thành tích kiểm tra quyết định bọn họ có thể trở thành một trừ yêu sư chuyên nghiệp hay không.
Bắt được từ mấu chốt, Từ Dĩ Niên cuối cùng cũng tập trung lực chú ý, "Kiểm tra đánh giá tốt nghiệp? Nhanh vậy ạ?"
"Vốn không nhanh như vậy. Gần đây không ít nơi không yên ổn, nhiều chuyện cần xử lý, cục trừ yêu liền quăng luôn mấy việc nhỏ cho học viện, vừa vặn dùng cho các em làm kiểm tra tốt nghiệp." Sắc mặt chủ nhiệm Tần hơi dịu đi, nhớ lại nói, "Nhiệm vụ phân cho các em cũng không tính là khó, chịu trách nhiệm duy trì trật tự hiện trường hội đấu giá của yêu giới. Nhóm trưởng nhóm em là Thần Nhiên, có cậu ấy đi theo, nhiệm vụ sẽ thuận lợi hoàn thành thôi."
Nghe thấy tên của người nào đó, Từ Dĩ Niên lặp lại một lần: "Thần Nhiên? Cậu ta đừng kéo chân sau của em là được."
Chủ nhiệm Tần không thể tin nổi: "Em nói ai kéo chân sau của em? Thần Nhiên người ta kì nào cũng xếp hạng tốt, em thì sao!"
"Tại vì em nhường cậu ta một tay."
"...."
"Nếu chỉ kiểm tra thực hành mà không kiểm tra lý thuyết, Thần Nhiên kiểu gì cũng bị em treo lên đánh lăn quay thôi___"
"Từ! Dĩ! Niên!" Thấy cậu mồm miệng ngông cuồng, chủ nhiệm Tần lửa giận công tâm, vỗ mạnh lên bàn, "Em có còn biết xấu hổ không?! Học viện Phong Kiều từ ngày thành lập đến nay chỉ có mình em thi lý thuyết điểm không bao giờ qua hàng đơn vị! Cố tình mỗi lần kiểm tra thực hành em luôn được điểm tối đa, em rốt cuộc là lệch môn hay là dốt não hả?!"
"...." Từ Dĩ Niên không lên tiếng.
Qua một lát, cậu cắn môi dưới, nói thầm: "Chỉ là em lười học thôi."
Trời mới biết, vừa nhìn thấy lý thuyết là cậu lại hoa mắt váng đầu, thực hành có thể dễ dàng hoàn thành mà đặt lên giấy, bất luận kiểu gì cậu cũng không thể phân biệt nổi nữa.
Đang đứng trước mặt giáo viên, cậu không thể không biết xấu hổ thừa nhận mình chỉ biết động thủ được. Chủ nhiệm Tần thấy giọng điệu cậu thiếu nợ như vậy, nhất thời huyết áp tăng cao: "Lý thuyết mới là cơ sở! Cơ sở không vững, thực hành cho dù có tốt cũng thành uổng phí! Em phải chấn chỉnh thái độ học tập ngay cho tôi!!...."
Từ Dĩ Niên bị mắng cho không còn mặt mũi, đến lúc cậu ra khỏi văn phòng, cơn giận của chủ nhiệm Tần còn chưa tiêu tan, giáo viên nữ bên cạnh thong thả uống một ngụm nước.
"Chủ nhiệm, xin bớt giận." Giáo viên nữ khuyên nhủ, "Có một số học sinh, dù thầy dạy dỗ thế nào cũng vô dụng, tốn công tốn sức lo lắng cho chúng nó, chúng nó căn bản cũng không xem lời dạy bảo của thầy thành chuyện quan trọng gì."
Cô nói xong, nhìn theo bóng dáng nam