Chẳng Màng

50: Trúng Độc


trước sau


Editor: Đờ
Tiếng pháo hoa bắn lên không trung cao vút, làm chói lọi cả một vùng trời sáng sớm.

Trời cao trong vắt, là một ngày thời tiết tốt.

Cờ đen của đội kỵ binh Bắc phủ vệ phần phật bay lên núi, thế gia cầm quân chống cự, khi quân tâm bất định thì đại cục đã định.

Thế gia thua.

Hết thảy không hề trì hoãn.

Dương Hạ và Tạ gia trở thành những kẻ thắng trận lớn nhất.

Ngày đó, gió sớm phảng phất mùi máu tanh, Dương Hạ đứng ở trên lầu cao nhìn xuống, xung quanh toàn là binh sĩ, cung nhân đi lại vội vàng, di chuyển thi thể, kiểm tra mọi thứ nhưng vẫn yên tĩnh không một tiếng động.

Quý Nghiêu ở cạnh hắn.

Có tiếng nện bước cầu thang, Thống soái của Bắc phủ vệ đi lên, gương mặt cương nghị lại có vẻ âm trầm, là Trử Lâm Toại của Bắc phủ vệ.

Dương Hạ lạnh lùng nhìn Quý Nghiêu nghênh đón người nọ, như một thiếu niên bị dọa sợ, một câu Trử thúc thúc, hai câu Trử thúc thúc, gọi đến là thân thiết như thể tình cảm hai người đậm sâu lắm.

Trử Lâm Toại tuân thủ lễ nghi, cung kính mà kêu Điện hạ.

Trong lòng Dương Hạ chợt mê mang, khi sống lại, hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ tự tay nâng đỡ Quý Nghiêu lên vị trí kia.

Mọi thứ như thay đổi mà cũng chẳng hề thay đổi.

Nếu mọi thứ vẫn vậy, Quý Nghiêu vẫn đi lên con đường trước đây, đi lên vị tri Hoàng đế thì hắn sẽ ra sao?
Quý Nghiêu như phát hiện điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Hạ, ma xui quỷ khiến thế nào Dương Hạ cũng nhìn về phía Quý Nghiêu.

Bốn mắt nhìn nhau.


Quý Nghiêu mỉm cười, thiếu niên mặt mũi sáng láng, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, ấm áp lại ngây thơ khiến Quý Nghiêu như chàng thiếu niên trong sáng.

Dương Hạ giật mình, không tỏ vẻ gì mà quay đi, thầm nghĩ, đúng là quái lạ.

Ít ngày sau, Quý Hoàn lên triều.

Hai nhà Thích, Tiết liên hợp cùng hơn mười vị đại thần đi phản đối bằng vũ trang quả là hành động mưu nghịch, tội đáng chết, lại gây họa thêm cho cả gia tộc, những người ở Yến kinh thần hồn nát thần tính, ngày nào cũng có động tĩnh Cẩm y vệ với cấm quân cũng ập tới xét nhà bắt người.

Bên ngoài Ngọ môn, đài hành hình cũng tắm máu mấy lần.

Dương Hạ tự đi xem một lần.

Ngày ấy chém một thị lang họ Lý.

Người nọ là văn nhân, tham gia khoa cử cũng đạt Thám hoa, cũng có chút tài văn chương, làm quan thanh liêm, cương trực công chính, danh vọng rất tốt.

Trong nhà Lý thị lang có mười hai miệng ăn, cha mẹ cũng đã qua tuổi nửa trăm, con nhỏ còn tóc trái đào, tất cả đều quỳ gối trên đài.

Có lẽ là không đành lòng xem chém cả nhà của một vị trung thần, hoặc e sợ gặp liên lụy nên chỉ có ít ỏi vài người vây xem, còn có mấy tên khất cái, mấy kẻ lưu lạc và cả những sĩ tử lớn gan che mặt rơi lệ, cầm lồng đồ ăn lên tiễn đưa hắn.

Buổi trưa canh ba, mặt trời chói chang.

Dương Hạ mặc thường phục màu xanh, bên hông đeo ngọc bội, mở ô, đứng dưới nắng, hờ hững nhìn.

Quý Nghiêu đứng dưới tán ô hắn, kề sát bên, dán lên tai hắn hỏi: "Công công, chém đầu có gì hay?"
Dương Hạ không đáp.

Hắn cũng không biết tại sao sẽ đến đây.

Đời trước Dương Hạ cũng chết ở nơi này.


Đao trong tay đao phủ vẫn sáng như tuyết, chỉ là người dưới đao nay đã thay đổi.

Pháp trường năm nào cũng nhuốm máu tươi, dưới ánh nắng lại càng nặng nề hơn khiến người ta không thở nổi.

Dương Hạ siết chặt cán ô, trước mắt hoa lên, dường như chính hắn mới là người quỳ gối trên đó, xung quanh là tiếng ồn ào của những kẻ lắm mồm.

Cách đó mấy trượng, có người nói: "Canh giờ đã đến, hành hình!"
Dương Hạ bất giác cứng đờ cả người, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.

Quý Nghiêu nhìn, kinh ngạc mà nhíu mày, sờ cánh tay buông thõng xuống của hắn mới phát hiện mấy ngón tay đã lạnh buốt từ lúc nào.

Quý Nghiêu cúi đầu gọi hắn một tiếng.

Dương Hạ chưa đáp.

"Đoàng" một tiếng, là tiếng thẻ gỗ sau lưng phạm nhân bị ném xuống đất.

Đao phủ giơ đao lên, bỗng nhiên có vài tiếng nức nở vang lên, lại giống như có cả tiếng khóc thất thanh.

Dương Hạ run rẩy, ngẩng đầu, vẻ mặt tỏ ra không có gì nhưng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi đau đớn, cổ như bị đao chém vào, nỗi đau thấu xương lan tỏa khắp da thịt.

Lý thị lang trên đài ngẩng cao đầu, ánh mắt quét tới bên này, nhổ nước bọt một phát, thần thái cao ngạo.

Trong nháy mắt, đao chặt xuống, Quý Nghiêu giơ tay che mắt Dương Hạ.

Lông mi hắn run run lướt trong lòng bàn tay Quý Nghiêu.

Sắc mặt Quý Nghiêu trở nên khó coi, nắm tay Dương Hạ, kéo mạnh Dương Hạ đang thất thần đi, rời xa khỏi trận máu tanh đằng sau.


Quý Nghiêu mở ra những ngón tay khép chặt của hắn, vươn tới hôn, cười cợt: "Công công đến đây lại không dám nhìn không phải là tự tìm khó chịu à?"
Hai người đứng ở một con hẻm râm mát.

Nắng quá lớn, trên đường không một bóng người, chỉ có một con chó hoang mệt mỏi mà quỳ rạp trên mặt đất ngủ.

Dương Hạ gỡ tay Quý Nghiêu ra.

Vẻ mặt của hắn đã khôi phục bình thường, chỉ còn hai má hơi tái, nói: "Không sao."
Làm sao mà Quý Nghiêu tin hắn được, thân thiết mà nói: "Không có việc gì tự nhiên giữa trưa chạy đến nơi xui xẻo này."
Một lát sau, Dương Hạ mới nói: "Ta mơ thấy ta bị chém đầu thị chúng."
Quý Nghiêu ngẩn người, cười nói: "Công công nói cái gì đấy, ai mà chẳng biết giờ công công danh to tiếng lớn, ai chặt được đầu công công..." Chưa dứt lời y đã bị Dương Hạ liếc một cái.

Quý Nghiêu cười cười, hỏi lại: "Thế có chuyện gì mà công công lại tự đến xem chém đầu? Thấy thế nào?"
Hắn đã tự trải qua, không cần xem.

Dương Hạ cau mày đáp: "Đau, rất đau."
Quý Nghiêu không nhịn được, bật cười, giơ tay ve vuốt cổ thon của Dương Hạ, nói: "Cổ công công dài thế này mà...!Đừng sợ nhé."
Dương Hạ run lên, hất mạnh tay Quý Nghiêu ra, lườm y một cái.

Quý Nghiêu hít một hơi, vừa xoa mu bàn tay mình vừa nén giận nói: "Ta đây mới đau này, công công chẳng thương tiếc tí nào, nhìn này, đỏ hết cả rồi."
Dương Hạ không để ý y, Quý Nghiêu lại vươn tới hỏi: "Thế công công nằm mơ ai hạ lệnh chém đầu công công nào?"
Dương Hạ thoáng dừng chân, liếc nhìn Quý Nghiêu, mặt không biến sắc đáp: "Không nhớ."
Quý Nghiêu chậc một tiếng, đuổi theo, giơ tay nghịch ngọc bội bên hông Dương Hạ, thân thiết mà dỗ dành: "Được rồi, chỉ là ác mộng thôi, đừng để trong lòng, công công nhà chúng ta giờ không chạm tới được, ai dám làm gì công công."
Dương Hạ nói: "Đừng lại gần ta, nóng."
Quý Nghiêu cười đáp: "Đỏng đảnh."
Đúng như Quý Nghiêu nói, Dương Hạ bây giờ danh to tiếng lớn.

Thế gia đã sụp đổ, lúc ấy như cây đổ bầy khỉ tan, lung tung rối loạn.

Những kẻ thường lui tới cũng câm như hến, hoặc là quy thuận vào phe hoạn quan, sợ bị vào ngục.

Thích quý phi nghe tin gia tộc sụp đổ mắt tối sầm lại, khóc ngất đi.

Sau khi tỉnh lại mặc y phục trắng, kéo hoàng tử nhỏ tuổi, mặc kệ lệnh cấm đi đến quỳ trước cửa cung Hoàng đế, vừa khóc vừa dập đầu, đến mức máu chảy đầm đìa.

Tiểu hoàng tử cái hiểu cái không, cũng quỳ gối khóc gọi Phụ hoàng, nghẹn ngào nức nở.


Một người là con ruột, một người là người phụ nữ hắn ta đã từng yêu chiều, làm bạn bên mình nhiều năm, rốt cuộc Quý Hoàn cũng mềm lòng, bế tiểu hoàng tử vào, gặp Thích quý phi.

Thích quy phi từng rực rỡ nơi hậu cũng hiện tại đã không còn thể diện, máu chảy xuống hai má trắng nhợt nhạt, vô cùng đáng thương.

Trong lòng Quý Hoàn có một chút buồn bã, kéo nàng đến, tự tay dùng khăn lau máu và mồ hôi trên mặt nàng, vén lên tóc mai rơi rớt.

Vành mắt Thích quý phi đỏ bừng, trong lòng chua xót nhưng vẫn phủ phục xuống mặt đất hòng cầu xin một con đường sống cho mẫu tộc.

Quý Hoàn im lặng.

Quý Hoàn nói: "Ngươi cầu xin Trẫm buông tha chúng, vậy khi chúng cấu kết với cấm quân tới hành cung có từng nghĩ rằng Trẫm mới là Hoàng đế."
Thích quý phi rưng rưng nói: "Phụ huynh chỉ nhất thời hồ đồ, cũng không có ý phạm thượng.

Bệ hạ, phụ thân là cậu ruột của ngài mà."
Quý Hoàn nhìn nàng, lòng không hề lay động.

Thích quý phi biết hắn ta đã quyết ý lại càng tuyệt vọng.

Bi thương, phẫn hận, nàng đứng dậy, chỉ vào Hoàng đế lên án đủ loại thất trách khi làm quân chủ.

Rốt cuộc Quý Hoàn là Hoàng đế, hắn ta giận tím mặt.

Cuối cùng, Thích quý phi cười to đầy sầu thảm, đâm đầu vào án ngự trước điện.

Quý Hoàn ngẩn người, kinh ngạc mà nhìn, gọi người tới rồi đột nhiên ngực nghẹn lại, phun ra một búng máu.

Tất cả loạn lên.

Trong phòng, sắc mặt Dương Hạ tái xanh, nhìn chằm chằm thái y đang run rẩy trên mặt đất.

"Ngươi nói cái gì?"
"Đốc...!Đốc công." Mặt thái y trắng bệch, run run nói: "Bệ hạ, Bệ hạ đang có những triệu chứng của trúng độc."
Dương Hạ hất sổ con trên mặt bàn xuống, giận dữ: "Sao lại trúng độc? Sao Bệ hạ lại trúng độc?"
Thái y run bần bật, dập đầu xuống đất: "Độc này hiếm thấy, tích tụ trong kinh mạch lâu ngày...".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện