Chân Tình Người Một Đời Không Quên

Chương 12: Ngày Lại Mặt Thú Vị


trước sau

Advertisement

Câu nói này khiến Hoa Sanh càng thêm bực bội.

Cô tức giận nói thẳng: "Nếu anh không muốn vậy thì hợp đồng của chúng ta dừng ở đây đi."

Cô đã theo anh đến nhà họ Giang, cũng đã gọi ba mẹ anh là ba mẹ, nể mặt anh lắm rồi.

Bây giờ cô chỉ nói muốn chuyển nhà chứ có bảo anh đi ở rể đâu chứ? Anh là đang cố tình chọc tức cô chứ gì?

Anh biết rõ bây giờ nhà cô đang sa sút, chắc chắn không thể so bì với Giang gia hiện đang rất hưng thịnh. Vậy mà anh còn cố ý nói câu ở rể?

Hoa Sanh là đang hiểu lầm. Giang Lưu cảm thấy cô rất thú vị nên muốn trêu chọc một chút, không nghĩ mới nói vài câu đã làm cô nổi nóng, giận dữ đến như vậy, bèn nhanh chóng nhận lỗi.

"Tôi chỉ đùa thôi, cô xem cô kìa. Thập Lý Xuân là biệt viện được xây dựng theo phong cách cổ điển mà nhà cô đã xây cách đây 5 năm phải không? Không ngờ rằng cô nhỏ tuổi mà lại có thể thích kiểu nhà truyền thống như vậy. Thôi được rồi, tôi sẽ mặt dày chuyển qua đó với cô, vừa hay tôi ở đây cũng chán rồi."

Đối với việc chuyển nhà Giang Lưu không có ý kiến gì. Anh nghĩ nếu đã kết hôn thì ở nơi nào cũng được, dù sao gia đình sự nghiệp mới là quan trọng, nhà không phải chỉ là để ở thôi sao?

Nếu Hoa Sanh đã chỉ đích danh nơi muốn ở, vậy thì đi thôi.

Cuộc trò chuyện chẳng vui vẻ gì nên Hoa Sanh chuẩn bị đồ để đi ngủ, không thèm để ý đến anh nữa.

Cô vừa trải chăn mền xuống đất gọn gàng thì anh ta cố tình nằm lên.

"Anh..."

"Tôi thích nằm dưới đất, rất mất mẻ." Nói xong Giang Lưu lập tức nhắm mắt lại.

Hoa Sanh không nói gì. Người đàn ông này là lưu manh à?

Trước đó không phải đã nói muốn ngủ trên giường sao, cô vừa trải chăn ra sàn lại tới giành?

Hoa Sanh tức mình lên giường rồi kéo chăn, tắt đèn, không nói tiếng nào.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô ngủ chung phòng với một người đàn ông. Cũng may Giang Lưu không phải người tính tình quái đản, hai người họ đều yên lặng rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Giang Lưu bộn rộn cả ngày ở công ty. Hoa Sanh ở trong nhà đóng cửa không ra ngoài, lặng lẽ cả ngày.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày thứ ba.

Sau khi hai người họ dùng xong bữa sáng thì dẫn Xuân Đào và Ngân Hạnh cùng nhau về nhà mẹ đẻ.

Đây chính là ba ngày lại mặt theo lời của dân gian.

Là một tập tục truyền thống, ngày thứ ba sau khi đám cưới, cô dâu phải cùng với chồng mang quà biếu quay trở về nhà mẹ đẻ. Để cảm ơn công ơn ba mẹ đã chăm sóc bao nhiêu năm qua. Hoa Sanh không có tình cảm sâu đậm đối với Hoa gia, cô chỉ nhớ thương một mình bà nội.

Tài xế của Giang Lưu lái chiếc xe Rolls Royce màu vàng đưa họ về Hoa gia. Họ trở về với những món quà lại mặt quý giá, đây đều là đồ do đích thân Giang Lưu chuẩn bị.

Nhân sâm núi giá trị trăm vạn, đông trùng hạ thảo thượng hạng, tổ yến Indonesia, còn có bồn tắm được vận chuyển bằng đường hàng không.

Vừa mới bước vào cửa, Giang Lưu đã nhìn thấy cả nhà Hoa gia đều có mặt ở trong phòng khách.

“Ôi, mọi người vừa mới nhắc hai đứa xong, hai đứa đến sớm quá nhỉ.” Chị cả của Hoa Sanh – Hoa Phong nói.

Hoa Phong là Tổng giám đốc điều hành hiện tại của Hoa Thị.

Ba năm trước sau khi ông Hoa bị nhồi máu não, phải nằm bệnh viện, ông đã lui về hậu trường, giao toàn bộ sự nghiệp của gia đình cho con gái lớn và con gái thứ hai quản lý.

“Chị cả.” Giang Lưu mỉm cười chào hỏi Hoa Phong.

Hoa Phong cười, cố tình châm chọc: “Tiểu Ngũ quả là rất có phúc, lẽ ra là phải gả cho Tạ Đông Dương, không ngờ lại xảy ra chuyện xấu đó. Nhưng cũng may cuối cùng cũng kết thúc viên mãn. Hai đứa như thế này âu cũng là duyên số nhỉ.”

Hoa Sanh nghe những lời này chẳng hề thấy vui vẻ, cô chỉ cảm thấy dối trá và chán ghét.

“Bà nội đâu rồi?” Cô nhìn lướt qua mặt những người ở đó, không hề che dấu vẻ chán ghét trên mặt mình.

“Bà nội đang nghỉ ngơi ở hậu viện. Con không cần vội, cứ ngồi nói chuyện với các chị một lát đã.“ Bà Hoa đứng dậy cười giảng hòa.

Bà ta cũng không muốn thái độ hờ hững của Hoa Sanh làm ảnh hưởng đến không khí đang vui vẻ hiện tại.

Thật ra thì những người này cũng không có ai để tâm đến thái độ Hoa Sanh, bọn họ vốn cũng chẳng gặp nhau nhiều.

Hoa Chỉ – cô ba nhà họ Hoa sốt ruột liếc nhìn đồng hồ rồi cầm áo khoác đi ra ngoài: “Buổi trưa con còn có một cuộc phỏng vấn, giờ phải đi trang điểm nên không cùng ăn cơm với mọi người được.”

Hoa Chỉ là một ngôi sao nổi tiếng, những người cô ấy đóng phim và hợp tác đều rất có danh tiếng. Cho nên tính tình cô ấy cũng có chút hơi ngạo mạn và mạnh mẽ.

Lúc đi ngang qua người Hoa Sanh, cô dừng một chút và nói: "Tiểu Ngũ, việc của Tạ Đông Dương chắc chắn nhà chúng ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Con hồ ly quyến rũ cậu ta là Lương Tiêu Tiêu đúng không? Sau này chị sẽ khiến cô ta không sống nổi ở trong giới giải trí, đúng là hồ ly tinh, không biết xấu hổ."

Không đợi Hoa Sanh đáp lời thì Hoa Chỉ đã đi rồi, cô ấy chính là hấp tấp như vậy.

“A Sanh, con dẫn Giang Lưu đến bên này uống trà đi.” Bà Hoa cười.

Hoa Sanh quay đầu nhìn Giang Lưu: “Anh thích uống trà không?”

“Cũng được.” Anh thản nhiên đáp.

“Vậy anh ở đây uống trà với mọi người nhé. Tôi đi thăm bà nội.”

Hoa Sanh nói xong thì đi luôn không hề quay đầu lại. Cô cũng không kiêng dè, nể mặt ai trong nhà.

Giang Lưu đã sớm nghe nói quan hệ giữa Hoa Sanh và mọi người không được tốt. Hôm nay nhìn thấy thật đúng là rất tệ. Đến cả việc xã giao ngoài mặt cô cũng không muốn.

Anh thân là hậu bối rõ ràng không thể không giữ sĩ diện cho ba mẹ vợ được. Một mình kiên nhẫn ngồi trên sô pha nói chuyện phím với người nhà họ Hoa.

Cô hai nhà họ Hoa - Hoa Thanh lạnh lùng nói: “Tiểu Ngũ nhà tôi được bà nội nuông chiều nên sinh hư. Con bé cũng không hiểu lễ nghi gì, tính tình thì lạnh lùng quá, có lẽ trong mắt không hề có tình thân. Về điểm này Giang thiếu cậu còn phải làm quen từ từ.”

“Con đừng có nói hươu nói vượn.” Ông Hoa liền trách Hoa Thanh.

“Ba, chẳng lẽ con nói không đúng sao? Vừa rồi ba không thấy sao? Trong mắt nó có mấy người chị như bọn con sao? Ngoại trừ bà nội ra thì mọi người đều không vừa mắt nó. Không gả vào nhà họ Tạ cũng là may cho nó, bằng không với tính khí nỏng nảy của tên Tạ Đông Dương kia e rằng một ngày nó phải bị đánh mấy lần ấy chứ.”

Hoa Thanh càng nói càng quá trớn, càng nói càng sai. Thật ra là do trong lòng cô ta đang bực bội vì ghen tỵ mà thôi.

Ngoại hình cô ta cũng không tồi, năng lực cũng vượt trội. Thế nhưng ở trong công ty, hết lần này đến lần khác cô ta đều bị chị cả chèn ép.

Đến cả việc tìm một người chồng để kết hôn nhưng cũng không được như ý muốn. Chồng của cô ta hiện là một nhà nghiên cứu khoa học, tính tình rất chất phác.

Hai người họ kết hôn đã ba năm nhưng vẫn chưa có con. Bây giờ lại thấy Hoa Sanh thua kém cô ta về mọi mặt nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà được gả vào nhà họ Giang giàu có bậc nhất. Địa vị lập tức tăng vọt, ngay cả thái độ của ba mẹ đối với cô cũng thay đổi nên trong lời nói khó tránh khỏi hơi khắt khe.

Cô tư Hoa Lâm thì vẫn chưa kết hôn, chỉ lớn hơn Hoa Sanh vài tuổi. Cô là người sống nội tâm, có nề nếp. Lúc này, cô vẫn đang đọc sách không tham dự vào những chuyện này.

Nghe thấy những lời này của cô hai Hoa gia, Giang Lưu đương nhiên cũng cảm thấy khó chịu.

Dù sao bây giờ Hoa Sanh cũng là vợ anh. Anh cười nói: “Tính cách Hoa Sanh lại rất hợp với em. Ba mẹ em cũng rất thích cô ấy, không hề cảm thấy cô ấy quá lạnh lùng. Còn về phần Tạ Đông Dương, cho dù tính khí anh ta như thế nào thì bây giờ cũng không liên quan gì đến Hoa Sanh, anh ta cũng không có cơ hội nữa. Nếu như một ngày nào đó thật sự có người dám động vào Hoa Sanh, dù chỉ là một cọng tóc thì cũng chính là gây khó dễ với nhà họ Giang và gây khó dễ với Giang Lưu này.”

Giang Lưu nói xong, cả nhà họ Hoa sững sờ... Đây chẳng phải là rất coi trọng Hoa Sanh sao?

Nhưng trước kia không phải bọn họ chưa từng quen biết nhau sao? Không phải là gặp mặt lần đầu ở hôn lễ à? Sao cậu thiếu gia nhà họ Giang này lại bảo vệ cô đến thế chứ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện