Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Khí Huyết Hoả Lò, Rung Động Học Phủ


trước sau

Tấn quốc Học Phủ.

Diễn Võ Trường.

Tất cả mọi người chấn kinh.

Toàn bộ diễn võ trường, lặng ngắt như tờ.

Im ắng tới mức cực hạn.

Không ai dám ngờ, Diệp Bình lại vẫn còn chưa dùng hết sức.

Nhất là Lý Nham và Từ Chiêu, hai người tưởng đây đã là cực hạn của Diệp Bình, không ngờ Diệp Bình lại vẫn còn ẩn giấu.

Trên lôi đài, người rung động nhất, chính là Mặc Tuyền.

Vốn tưởng hôm nay khó thoát khỏi một trận nhừ tử, ai dè, Diệp Bình lại mạnh như vậy.

Một kẻ làm quan cả họ được nhờ nha.

Đây quả thực là tuyệt thế mãnh nam.

không biết hắn tu luyện tâm pháp gì, mà thân thể mạnh vậy?

Sau này phải thỉnh giáo thỉnh giáo mới được.

Mặc Tuyền thầm nghĩ.

Lúc này.

Rống!

Một tiếng Chân Long gầm vang lên.

Tiếng long ngâm mạnh mẽ, chấn cho khí huyết của tất cả tu sĩ cuộn trào, dù có là người không phải chiến đấu với Diệp Bình, cũng cảm nhận được sự áp lực khủng bố.

Chiến trường.

Diệp Bình nhìn Lý Nham và Từ Chiêu chằm chằm.

Nói thật, Diệp Bình đúng là vẫn còn che giấu thực lực, vì hắn sợ lỡ mình ra tay không khống chế được nặng nhẹ, hắn không muốn chọc ra mầm tai vạ.

Nhưng bây giờ Lý Nham và Từ Chiêu tham chiến, Diệp Bình cũng không thể giấu thực lực được nữa.

Nãy giờ hắn chỉ dùng có năm thành lực lượng.

Nhưng cả ba mươi sáu Linh Mạch trong cơ thể Diệp Bình đều đã được kích hoạt, ba mươi sáu đạo Chúc Long tiên khiếu cũng đang điên cuồng nuốt hút Linh khí, đáng sợ hơn là, Chúc Long cổ ấn trong người hắn cũng đang ngưng tụ một loại sức lực lạ lùng nào đó.

Phối hợp với Thái Cổ Thần Ma Thân, Diệp Bình cảm giác khí huyết của mình, cũng đang ngưng tụ ra hình rồng.

"Không cần nói nhảm, đánh!"

Cảm nhận được thực lực Diệp Bình đang không ngừng tăng lên, Lý Nham hét lớn một tiếng, đã tới mức này, nếu lùi bước thì quá là xấu hổ.

Oanh!

Lý Nham ra quyền, một tiếng bò rống vang lên, một luồng khí tức bao la mơ hồ xuất hiện, đây là Thương Ngưu Bát Thức.

Vào thời cổ, Thương Ngưu là một loại hung thú vô cùng đáng sợ, sức lực cực kì khỏe, bước chân có thể đạp vỡ Thập Vạn Đại Sơn.

Thương Ngưu Bát Thức, là thần thông võ đạo do Cổ Hiền dựa vào quỹ tích công kích của thương ngưu, từ đó suy diễn ra.

Lý Nham tu luyện chính là Thương Ngưu Bát Thức.

Sau lưng hắn diễn hóa ra một hư ảnh cự ngưu màu đen, khí tức vô cùng bao la mạnh mẽ, một quyền đánh tới, lấy hắn làm trung tâm, lôi đài dưới chân không ngừng vỡ ra, tạo thành một tiếng nổ cực mạnh.

"Éccc!!"

Không chỉ Lý Nham ra tay, Từ Chiêu cũng không thua kém, vừa ra tay là dùng sát chiêu, sau lưng diễn hóa một con phi cầm màu đen, khí tức mạnh mẽ không kém gì Lý Nham.

Hai người liên thủ, quả thực tạo ra một áp lực vô hình vô cùng mạnh mẽ.

Đám đệ tử không ai không căng mắt ra nhìn chằm chằm vào trận chiến.

Đệ tử Ngũ Đại chiến đệ tử Tứ Đại, vốn dĩ đã là một trận chiến đấu không công bằng.

Đệ tử Ngũ Đại chiến thắng đệ tử Tứ Đại chính là một việc vô cùng quang vinh.

Diệp Bình chẳng những đánh bại đệ tử Tứ Đại, còn là một mình đánh bại tất cả đệ tử Tứ Đại.

Hôm nay nếu Diệp Bình đánh bại luôn Lý Nham và Từ Chiêu, vậy cái tên Diệp Bình này, sẽ thật sự vang danh khắp Tấn quốc.

Thậm chí thủ đô của cả mười nước cũng sẽ chú ý tới Diệp Bình.

Bởi vì từ khi Tấn quốc Học Phủ khai sáng tới hôm nay, chưa từng có đệ tử mới nào khiêu chiến đệ tử trên mình một khóa thành công.

Chưa bao giờ có.

Thật ra, thỉnh thoảng cũng đã từng có xuất hiện vài kẻ quái thai đánh bại được vài đệ tử khóa trước.

Nhưng một hơi đánh bại tất cả đệ tử khóa trước, thì chưa bao giờ xuất hiện.

Nếu Diệp Bình làm được, hắn sẽ phá vỡ kỷ lục của Tấn quốc Học Phủ.

Tất nhiên, sẽ lừng danh Tấn quốc.

Cho nên, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào chiến trường.

Trên chiến trường, Lý Nham và Từ Chiêu đánh thẳng tới Diệp Bình.

"Phá!"

Theo tiếng quát, một luồng sáng màu vàng từ trong người Diệp Bình bùng ra, một cái hoả lò xuất hiện sau lưng hắn.

Hoả lò này, cao chừng ba trượng, hỏa lò vàng rực chiếu sáng cả diễn võ trường, khí huyết của Diệp Bình trở nên cuồn cuộn như rồng.

"Khí huyết hoả lò?"

"Khí huyết của tên này ngưng tụ thành hoả lò hả?"

"Đúng là quái thai."

"Tấn quốc chúng ta xuất hiện một người ác liệt nha."

"Không phải chứ, khí huyết hoả lò?"

Lúc khí huyết hoả lò xuất hiện sau lưng Diệp Bình, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Còn khiếp sợ hơn khi Diệp Bình đánh bại mấy trăm người ban nãy.

Đối với đạo tu, khí huyết hoả lò là thứ hơi lạ lẫm.

Nhưng đối với thể tu, khí huyết hoả lò chính là biểu tượng tất cả thể tu đều tha thiết ước mơ.

Khí huyết như hoả lò, vô cùng tràn trề.

Tinh khí thần của con người, như là một ngọn lửa, nên một người mà có tinh khí thần càng mạnh, ngọn lửa này sẽ càng thêm đầy.

Khí huyết hoả lò, chính là tiến hóa đỉnh phong của tinh khí thần, mang ý nghĩa đại viên mãn của thể tu.

Một khi ngưng tụ được khí huyết hoả lò, có nghĩa trụ cột của người này chính là cực kỳ kiên cố, mang tới vô vàn chỗ tốt.

Ích lợi lớn nhất của người theo thể tu chính là, có được thân thể vô địch, một quyền một chưởng cũng đủ sức hủy thiên diệt địa.

Còn Đạo tu, mặc dù cảnh giới có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, thì ngươi cũng phải có bí pháp cường đại mới dùng được, nếu không chỉ nhờ vào việc vay mượn pháp lực trong cơ thể, ngươi không thể nào đủ sức làm được việc hủy thiên diệt địa, trừ phi cảnh giới tới một trình độ nhất định.

Trong khi đó, người theo thể tu, chỉ cần có đủ quyền chưởng, chính là vô địch.

Nhưng tu luyện thể tu vô cùng khó khăn vất vả, tôi thể bình thường thì không có gì, nhưng muốn ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, quả thực là khó như với lên trời.

Nhưng nếu không ngưng tụ được khí huyết hoả lò, dù thân thể có mạnh tới mấy, thì cũng chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi.

Nhưng, nếu ngưng tụ ra được khí huyết hoả lò, vậy thì khi dùng quyền chưởng, sẽ có được sức mạnh không thể nào đo đếm nổi.

Quá trình này cực kỳ khó khăn, hơn nữa cũng không có thời gian hạn định, nhưng người nhanh nhất cũng phải mất mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm.

Thậm chí có thể tu, đã đạt tới Nguyên Anh cảnh, sống mấy ngàn năm, thế mà vẫn còn chưa ngưng tụ ra được khí huyết hoả lò.

Nói cách khác, ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, mới chính thức được coi như nhập môn, có được một chút sức mạnh không tưởng nổi.

Pháp lực ngưng tụ bên trong khí huyết, trong quyền cước, khủng bố ngập trời.

Kinh ngạc, hoàn toàn kinh ngạc.

Đối với thể tu, ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, tương đương với ngưng tụ ra được Phật Môn kim thân đối với tu sĩ Phật Môn.

Hai chữ.

Bất thường!

Bốn chữ.

Cực kỳ bất thường.

Mới hơn hai mươi tuổi, đã ngưng tụ ra khí huyết hoả lò.

Thế này chả phải sau này sẽ tiền đồ vô hạn hay sao?

"Không phải sợ, tiếp tục lên, tuy hắn ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, nhưng ý chí võ đạo không đủ mạnh, vẫn còn có cơ hội, Từ Chiêu, lên!"

Lý Nham lên tiếng, hư ảnh ma ngưu sau lưng càng thêm ngưng thực.

Nhưng Từ Chiêu ngẩn người.

Hắn nhìn Lý Nham, rồi nhìn khí huyết hoả lò sau lưng Diệp Bình.

Sau đó lại quay qua nhìn Lý Nham, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Ngươi bảo ta lên á?

Sao ngươi không lên đi?

Ý tứ trong mắt Từ Chiêu rất rõ, Diệp Bình ngưng tụ ra khí huyết hoả lò luôn rồi, còn đánh gì?

Lấy cái gì mà đánh?

"Từ Chiêu, không phải sợ, tuy hắn ngưng tụ khí huyết hoả lò, nhưng kinh nghiệm võ đạo nhất định là chưa đủ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi không thể nào tự mình ngưng tụ ra khí huyết hoả lò được."

"Nên trông hắn mới không mạnh lắm. Chúng ta đánh hắn một trận trước, dù sau này có bị hắn đánh, ít nhất cũng có cái để chúng ta làm vốn."

Lý Nham nói, ý rất rõ ràng.

Diệp Bình ngưng tụ được khí huyết hoả lò, đúng là rất mạnh, nhưng hắn không tin là Diệp Bình tự mình ngưng tụ ra được, nhất định đã dùng thiên tài địa bảo gì đó, hoặc đã được giúp thể hồ quán đỉnh.

Nên mới có khả năng có được khí huyết hoả lò.

Từ Chiêu trầm tư.

Nói rất có lý. Còn trẻ như vậy đã ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, rõ ràng là chuyện không thể nào có được, cho nên chỉ có thể là khả năng khác.

Hơn nữa, Lý Nham nói không sai, dù sau này Diệp Bình trở nên mạnh tới cỡ nào, dù sau này có bị Diệp Bình tẩn ngược lại, thì bây giờ cứ đánh rồi hẵng tính.

Vì ít nhất ta cũng từng đánh ngã Diệp Bình nha.

Có thể ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, dù là dùng cách gì, thì cũng không thể không thừa nhận tiềm lực và tư chất của Diệp Bình.

Tương lại của Diệp Bình nhất định sẽ rất huy hoàng, có khi còn vượt xa bọn họ.

Nếu đánh cho Diệp Bình một trận trước khi hắn nổi danh, không phải sẽ có cái để khoe khoang cả đời hay sao?

Nghĩ vậy, Từ Chiêu nghiến răng, liều mạng!

Lý Nham liên thủ với Từ Chiêu cùng đánh về phía Diệp Bình.

Hư ảnh ma ngưu và ma cầm càng thêm rõ, càng thêm khủng bố, tốc độ của hai người cực nhanh, không hề giữ lại chút lực nào, toàn lực bung tay ra mà đánh.

Nhưng lúc này, khí huyết hoả lò sau lưng Diệp Bình chợt bay lên không, mang theo uy lực kinh người, đánh vỡ hư ảnh ma ngưu và ma cầm.

Pháp lực khủng khiếp, mênh mông như biển lớn, cuồn cuộn ào ạt như những đợt sóng dập dồn đánh tới, hất văng mấy trăm người còn lại, ngay cả Mặc Tuyền cũng bị hất bay.

Cũng may là không bị trọng thương gì.

Phốc phốc phốc phốc!

Lý Nham và Từ Chiêu bị Diệp Bình đánh văng, chịu thương rất nặng.

Xương sườn gãy vụn, ngũ tạng cuồn cuộn, khí huyết trào ngược lên, hai người ho khan, phun máu, mặt mày trắng bệch.

Nhất là Từ Chiêu, hắn nhìn Lý Nham với ánh mắt sợ run.

Mặc dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã đủ nói lên tất cả.

"Đây là ‘không mạnh lắm’ theo lời ngươi đó hả?" =))

Từ Chiêu cảm nhận được lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí, vô cùng khó chịu.

Lý Nham cũng muốn khóc.

Hắn đâu có ngờ Diệp Bình mạnh như vậy, khoát tay một cái đã đánh văng cả hai người bay ra, còn làm bọn họ trọng thương.

May mà đây không phải là chiến đấu sống còn, nếu không chắc cả hai đã chết rồi.

Hai người nhổ nước miếng, ánh mắt nhìn Diệp Bình đầy rung động.

Diệp Bình trên lôi đài, chẳng khác gì một vị thần sống.

Diệp Bình được bao phủ bởi ngọn lửa thần đỏ rực của khí huyết hoả lò, lập loè hào quang, đáng sợ ở chỗ, trong lò lửa đó còn loáng thoáng có những tiếng long ngâm.

Hình ảnh này quá kinh khủng.

Nó khắc sâu vào trong lòng mọi người, trở thành trí nhớ vĩnh viễn không bao giờ quên được.

Chỉ bằng một chiêu, đã đánh bại tất cả đệ tử Tứ Đại.

Cả diễn võ trường lặng ngắt như tờ.

Lúc này.

Có người rời khỏi diễn võ trường.

Là đệ tử Tứ Đại.

Bọn họ rầm rập chạy về phía học cung.

Bọn họ điên cuồng chạy về phía học cung của Tam Đại.

Tấn quốc Học Phủ có năm học cung, mỗi học cung tương ứng một khóa, Nhất Đại, Nhị Đại, Tam Đại, Tứ Đại và Ngũ Đại.

Bành!

Theo một tiếng nổ mạnh, cánh cửa của học cung đời thứ ba bị đẩy ra.

Mấy trăm đôi mắt đều quay nhìn ra cửa.

Thấy người đẩy cửa là đệ tử Tứ Đại, lập tức, vô số những tiếng mắng giận dữ vang lên.

"Các ngươi làm gì thế hả?"

"Sao tự nhiên mở cửa?"

"Không biết bọn ta đang nghe đạo pháp hả? Dám quấy nhiễu bọn ta tĩnh tu?"

"Đệ tử Tứ Đại đúng là, làm việc quá là vội vàng nóng nảy."

Những tiếng răn dạy vang lên, ai nấy nhìn đệ tử Tứ Đại ngoài cửa, có chút phẫn nộ.

Bọn họ đang ở đây tĩnh tâm nghe đạo pháp, hôm nay khó khăn lắm trưởng lão truyền đạo mới nói tới chỗ quan trọng, lại đột ngột bị mấy tên này cắt ngang, rất là khó chịu.

Rất khó chịu.

"Không xong, không xong rồi. Các vị sư huynh, Tấn quốc Học Phủ chúng ta mới xuất hiện một tuyệt thế mãnh nhân."

"Các vị sư huynh, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện rồi."

Đệ tử Tứ Đại la to, nói với tốc độ cực nhanh, nét mặt vô cùng lo lắng.

"Chuyện gì? Từ từ nói."

"Cứ nóng na nóng nảy như thế còn ra thể thống gì? Đệ tử Tứ Đại các ngươi quả thật làm mất hết mặt mũi của Tấn quốc Học Phủ chúng ta."

"Đúng là, đời sau càng không bằng đời trước."

"Mãnh nhân? Mãnh nhân gì?"

Đệ tử Tam Đại lên tiếng. Bọn họ vẫn cao ngạo như cũ, dù sao bọn họ là Đệ tử Tam đại, ở Tấn quốc Học Phủ, bọn họ có địa vị tối cao, vì đệ tử Nhị Đại cũng chỉ có hơn mười người mà thôi.

Đệ tử Nhất Đại chỉ còn ba người, hơn nữa thường xuyên không ở trong Học Phủ.

Nên Đệ tử Tam Đại bọn họ trên cơ bản chính là trụ cột của Tấn quốc Học Phủ.

"Thật sự là việc lớn. Các vị sư huynh, trong đám đệ tử mới tới có một tuyệt thế mãnh nhân, đã đánh cả Lý Nham và Từ Chiêu sư huynh hộc máu."

Đệ tử Tứ Đại hít sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, kể.

Cả học cung im phăng phắc.

Một lát sau, tiếng bàn tán rào rào vang lên.

"Lý Nham và Từ Chiêu thất bại?"

"Ngươi nói cái gì cơ?"

"Đám Lý Nham thất bại? Bị một đệ tử mới đánh bại?"

"Lý Nham và Từ Chiêu đều là tu sĩ Trúc Cơ Đại viên mãn, mà đánh không lại một đệ tử mới?"

Đệ tử Tam Đại kinh ngạc.

Bọn họ đương nhiên biết Lý Nham và Từ Chiêu, chỉ là, không ngờ hai người này mà cũng bại?

Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Đối với họ, Lý Nham và Từ Chiêu đã có tư cách ngang hàng với đệ tử Tam Đại bọn họ.

"Các vị sư huynh, loại chuyện này sao ta dám nói dối được, chẳng những đánh bại Lý Nham và Từ Chiêu sư huynh, mà còn một mình hắn đánh bại tất cả đệ tử Tứ Đại."

Đối phương tiếp tục nói ra một thông tin làm tất cả đệ tử Tam Đại choáng váng.

"Tất cả đều bị đánh bại?"

"Ngay cả một đệ tử mới mà các ngươi cũng không đánh được á?"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ hơn cho ta nghe, ta chưa hiểu."

Đệ tử Tam Đại bắt đầu nóng nảy.

Nói cả buổi, mà chẳng hề nói tới điểm chính à.

"Không phải, các vị sư huynh, người này là một quái thai, hắn ngưng tụ được khí huyết hoả lò."

Đệ tử Tứ Đại thở hồng hộc, hắn nói quá nhanh, tới mức có hơi hấp tấp.

Đệ tử Tam Đại đều ồ lên.

"Cái gì? Hắn ngưng tụ ra khí huyết hoả lò?"

"Ngươi dám hù bọn ta?"

"Ngưng tụ khí huyết hoả lò? Học phủ mười nước tới hả?"

"Có phải các ngươi bị đánh choáng đầu rồi không? Đệ tử mới mà ngưng tụ được khí huyết hoả lò?"

Vô số âm thanh lên tiếng.

Đệ tử Tam Đại chấn kinh.

Đương nhiên bọn họ biết ý nghĩa của khí huyết hoả lò, nó tương đương với nói cho bọn họ rằng, đệ tử mới tới, chính là một Nguyên Anh cảnh hai mươi tuổi.

"Chư vị sư huynh, ta không dám lừa các ngươi đâu, nếu các ngươi không tin, đi xem đi."

Đệ tử Tứ Đại muốn khóc.

Hắn quả thật không biết phải giải thích thế nào, chỉ còn cách bảo bọn họ tự đi xem.

Chúng đệ tử nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Được rồi, đệ tử Tứ Đại này không thể nào dám lừa bọn họ.

Bởi vì lừa bọn họ chẳng có lợi lộc gì, mà ngược lại, tương lai sẽ vô cùng thê thảm

"Thế nào?"

Có người hỏi, có chút nghi hoặc.

"Còn thế nào nữa? Đi qua coi."

"Đệ tử mới ngưng tụ được khí huyết hoả lò, sao không qua coi được!"

"Nếu quả thật ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, vậy phải làm sao bây giờ a?"

"Làm sao được nữa? Nếu thật sự ngưng ra khí huyết hoả lò, chẳng phải là đồ ăn đưa tới cửa hay sao? Một đệ tử mới ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, tiền đồ tương lai chính là vô cùng sáng lạn đó."

"Vậy chúng ta qua đó nịnh bợ hắn hả? Ta không dám đâu."

"Nịnh bợ cái rắm, là qua đánh hắn, sau này đến khi hắn danh chấn mười nước, chẳng phải chúng ta cũng được hưởng ké tí ánh sáng hay sao?"

"Ahhh, nói có lý, đi đi đi, tranh thủ qua lẹ."

Những tiếng bàn tán vang lên.

Đệ tử Tam Đại đều kích động.

Bọn họ suy nghĩ rất đơn giản, Tấn quốc Học Phủ xuất hiện một yêu nghiệt, nhất định bọn họ phải tới đó hành hạ cho một trận, thừa lúc ngươi còn chưa thật sự trở nên mạnh mẽ, đánh ngươi một trận trước, sau này có cái tha hồ mà khoe khoang.

Tuy sau này sẽ bị trả thù, nhưng vậy thì sao? Đều là sư huynh đệ đồng môn, ngươi đánh ta hai trận là hết giận thôi đúng không?

Xả hết giận rồi, chúng ta lại là sư huynh đồng môn, quá lắm mời ngươi đi uống trà thêm một bữa, chuyện có lớn hơn nữa cũng sẽ chẳng còn là gì, nếu đến thế vẫn không giải quyết được, cùng lắm thì lại mời ngươi đi uống trà thêm lần nữa, chả lẽ vẫn không giải quyết được sao?

Nghĩ vậy, đám đệ tử Tam Đại đều hưng phấn.

Ai nấy chen nhau đi về phía diễn võ trường.

Cùng lúc đó.

Trong Diễn Võ Trường.

Diệp Bình đứng một mình trên lôi đài.

Nhìn đám đệ tử Tứ Đại dưới đất với vẻ đánh giá.

Mình đúng là đoán không sai, Tấn quốc Học Phủ đúng là chả có cường giả.

Diệp Bình nhanh chóng dời mắt sang đám đệ tử mới, nói.

"Có cần đánh bại bọn họ luôn không?"

Giọng hắn rất bình tĩnh.

Ai nấy ngẩn người.

Nhất là đệ tử mới.

Khi bọn họ thấy đệ tử Tứ Đại bị Diệp Bình đánh bay, ai nấy vô cùng sảng khoái.

Lúc đó, bọn họ cũng bị đám người Tứ Đại này ăn hiếp vô cùng thê thảm.

Không ngờ, hôm nay có yêu nghiệt tới Tấn quốc Học Phủ, lấy sức mạnh một người quét ngang tất cả đệ tử Tứ Đại.

Cảnh tượng này khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng còn chưa kịp hò hét cổ vũ cho Diệp Bình, đã bị hắn dời mục tiêu lên người mình.

Đám đệ tử mới luống cuống.

Bọn họ đã bị đánh đau một trận rồi, không phải sẽ lại bị đánh thêm một trận đó chứ?

Cả đám còn chưa kịp trả lời.

Chợt có rất nhiều người từ cửa nam ào ào xông tới.

Những người này, ai cũng có khí huyết dồi dào, không ai kém hơn Lý Nham với Từ Chiêu, thậm chí có người còn mạnh hơn.

Họ cũng mặc trường bào của Tấn quốc Học Phủ, sau lưng thêu hai chữ Tam Đại.

"Sư huynh Tam Đại cũng tới?"

"Sao lại khiến đệ tử Tam Đại tới đây?"

"Ai đi mời đám người này tới vậy?"

"Này thì tiêu rồi, nghe nói sư huynh đời thứ ba còn ác hơn, không biết xấu hổ hơn sư huynh đời thứ tư nữa."

"Trước nay chưa từng có, trước nay chưa từng có nha, tiếp đãi tân sinh ở Tấn quốc Học Phủ chưa từng xảy ra chuyện xuất hiện rầm rộ như này bao giờ, giờ dù Diệp Bình có thất bại, thì cũng tuy bại mà vinh."

Thấy Đệ tử Tam Đại xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc.

Chưa ai kịp làm gì, đã nghe đám người kia bàn tán ồn ào.

"Quả nhiên đã ngưng tụ ra khí huyết hoả lò! Khá lắm, mới hơn hai mươi tuổi, đã khủng bố như vậy."

"Đừng nói nhảm, lên!"

"Không được do dự, cùng xông lên."

"Hắn ngưng tụ ra khí huyết hoả lò rồi, chúng ta cùng xông lên."

Đám đệ tử mới vây xem nghe mà sửng sốt.

Quả nhiên là lời đồn không sai. Đệ tử Tam Đại đúng là càng không biết xấu hổ.

Truyện convert hay : Trở Lại Địa Cầu Đương Thần Côn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện