Cầu Mà Không Được

43: Sơn Khuyển 42


trước sau

Advertisement


"A Linh...!Em đừng bỏ rơi chị..."
"Hôm nay livestream đến đây thôi nhé, đợi đến ngày thi đấu thì chúng ta sẽ gặp lại nhau, mọi người ngủ ngon." Diệp Thanh Linh dịu dàng nói xong câu này rồi dựa theo hướng dẫn của người quản lý thí sinh tắt livestream.

"Oa..." Cô vươn vai lười biếng, đến lúc mở mắt ra nhìn thì bỗng nhiên lại cảm thấy không khí xung quanh có hơi kỳ lạ, còn chưa kịp hỏi thì có một chị gái quản lý thí sinh bước đến, an ủi nói: "Thanh Linh, mấy cái bình luận trong phòng livestream ban nãy...!Em đừng để trong lòng nhé, bây giờ mấy người trên mạng hay như vậy đó, rảnh rỗi sinh nông nỗi, cứ ở trên mạng cãi lộn lung tung."
Trong những ngày huấn luyện đặc biệt này, quan hệ của Diệp Thanh Linh và những người trong tổ quản lý thí sinh cũng khá tốt, xung quanh lại có thêm mấy người nữa lên tiếng an ủi:
"Đúng vậy, Thanh Linh, em đừng buồn, sau này chị quản phần nội dung bình luận chặt thêm tí nữa, miễn có động tĩnh gì lớn là chị khóa acc luôn."
"Cái người đó xài acc clone mới đăng ký thôi, chắc là anti được thuê hay sao đó, Thanh Linh, em đừng có để trong lòng nha."
Diệp Thanh Linh giật mình, lúc nãy cô chỉ lo hát nên không hề chú ý đến phần bình luận trên đó nói gì, bây giờ nghe được những lời an ủi từ tổ quản lý, theo bản năng, cô lại nhìn lên màn hình cảm ứng đằng sau một cái.

Trong phần danh sách, bình luận bị cấm hiện lên màu đỏ rất dễ thấy.

[ Diệp Thanh Linh, em ăn mặc lộ như vậy không thấy xấu hổ sao? ]
Trong khoảnh khắc Diệp Thanh Linh đọc câu này, bên tai cô lại phảng phất nghe được một giọng nói quen thuộc, lạnh lẽo, khàn khàn, mang theo một chút giận dỗi.

Vào đêm mà cô tham gia biểu diễn ở trường, Thời Vũ...!cũng từng nói với cô một câu y hệt như thế.

Diệp Thanh Linh nhìn những bình luận khác của tài khoản đó để lại, vẻ mặt bỗng dưng trở nên rối rắm.

Cái kiểu nói chuyện như này, hình như...!là Thời Vũ thật.

Lại nhìn đến phần phản bác của những người khác, khóe mắt của Diệp Thanh Linh hơi giật giật, cô vừa đau lòng lại vừa thấy buồn cười.

"Chị quản lý ơi," Diệp Thanh Linh nhẹ giọng hỏi, "Em có thể mượn điện thoại của chị một chút không ạ?"
Chị quản lý thí sinh hơi chần chừ, "Ửm?" một tiếng.

Diệp Thanh Linh dở khóc dở cười: "Cái người bị khóa acc...!Hình như là chị nhà em, bình thường chị ấy cũng không hay lên mạng cho lắm ạ."
Cho nên không hiểu những luật ngầm trên mạng, cách nói chuyện cũng có hơi quá đáng.

Theo phản xạ, chị quản lý thí sinh gật đầu: "Ừm."
Mấy giây sau, chị quản lý thí sinh mới kịp nhảy số: "Ứm???"
—— Tôi tôi tôi khóa trúng acc chị của Diệp Thanh Linh???
.......!
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh nhận lấy điện thoại của chị quản lý thí sinh, bước đến hành lang không người, gọi điện thoại cho Thời Vũ.

Rất nhanh bên kia đã bắt máy, giọng nói vô cùng lạnh nhạt, trong đó lại mang thêm mấy phần tức giận: "A lô?"
"Chị Thời, là em." Diệp Thanh Linh hơi căng thẳng, cô liếm môi.

Thời Vũ không nói chuyện, nhưng Diệp Thanh Linh lại nghe được tiếng cười hắt ra rất rõ ràng, hơi thở cũng vừa nặng nề vừa dồn dập.

Hiển nhiên, lúc này Thời Vũ đang tức giận vô cùng rồi.

Diệp Thanh Linh cũng hơi hơi xác định là những bình luận lúc nãy cũng từ Thời Vũ gõ ra.

Lại nhớ đến những lời phản bác của cư dân mạng, Diệp Thanh Linh có chút lo lắng, không biết Thời Vũ có vì quá tức giận mà đòi hủy luôn chương trình《Giọng Hát Nội Lực》hay không.

Vả lại...!cũng lâu lắm rồi Thời Vũ không có giận lẫy, bực bội tích góp lâu ngày như vậy rồi, bây giờ muốn dỗ thì chắc cũng phải tốn công tốn sức dữ lắm.

"Chị Thời ơi..." Giọng của Diệp Thanh Linh lại dịu dàng hơn nữa, đầu tiên là nũng nịu mấy câu rồi mới dám nói ra mấy lời nịnh nọt được, "Đây là điện thoại em đi mượn của tổ chương trình á, mấy ngày rồi không gặp, em nhớ chị lắm, muốn nói chuyện với chị mấy câu."
Diệp Thanh Linh cẩn thận áp tai nghe, cảm giác được nhịp thở của bên đầu dây bên kia đã chậm lại, cô mới ân cần hỏi: "Chị Thời, hôm nay em livestream chị có vào xem đúng không?"
Vừa dứt câu xong thì cả hai người lại rơi vào im lặng.

"Diệp Thanh Linh," Ngay sau đó, giọng của Thời Vũ như đang nghiến răng nghiến lợi, "Em còn không biết xấu hổ?"
Nghe được âm thanh vừa giận dỗi lại vừa áp lực của Thời Vũ thì Diệp Thanh Linh chỉ thấy đau lòng, cô mím môi, Thời Vũ thế mà lại bị cư dân mạng mắng mỏ, còn bị khóa tài khoản, tự nhiên cô nhịn không được lại bật cười.

Diệp Thanh Linh vẫn nhìn cửa sổ trên hành lang mà nghịch ngợm cười khẽ: "Chị Thời, chị chịu xem livestream của em, em vui còn không hết, có cái gì mà phải xấu hổ chứ?"
"Chị Thời, chị tốt nhất luôn á."
Thời Vũ: "..."
Nước của cô giống như đem đổ hết lên đầu vịt, tuy sự tức giận trong lòng cũng vơi bớt, nhưng cô vẫn còn dỗi lắm.

Diệp Thanh Linh lại nhẹ nhàng hỏi: "Chị Thời, bây giờ, chị...!có phải là đang thấy không vui không?"
Thời Vũ rầm rì, gật gật đầu.

Diệp Thanh Linh nghe được âm thanh bé xíu phát ra từ điện thoại, tiếp tục giả ngu, hỏi: "Sao thế ạ?"
"Em nói xem?" Thời Vũ nhướng mày hỏi lại.

"Em đâu biết." Giọng của Diệp Thanh Linh rất yếu ớt, ngữ khí lại rất thản nhiên: "Chị Thời, nếu chị không nói thì sao em biết?"
Thời Vũ: "..."
Sự bực bội mới vừa vơi bớt, bây giờ lại bắt đầu bốc lên, nhưng mà cô phải đối diện với cái giọng ngây thơ dịu dàng của Diệp Thanh Linh...!thật sự muốn giận cũng giận không được.

Thời Vũ nén giận, nói: "Chị giận là vì, Diệp Thanh Linh, em đã hứa với chị rồi, em hứa em ra ngoài sẽ không mặc đồ linh tinh."
"Ừm..." Diệp Thanh Linh ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, cô đang mặc một chiếc váy dây, giọng nói lại bắt đầu trở nên ấm ức, "Nhưng mà...!chị Thời, cái váy này, nó đâu có lộ đâu.."
"Tuy nó là váy dây, nhưng cũng che xương quai xanh rồi mà.


Với lại chiều dài váy cũng phủ qua đầu gối mà." Giọng Diệp Thanh Linh rất dịu dàng, "Bên trong váy em còn mặc quần bảo hộ nữa.

Thật đó, chị Thời, nó không lộ chút nào luôn."
Thời Vũ nghe Diệp Thanh Linh nói xong cũng bị thuyết phục, sắc mặt cũng dần dịu lại một ít.

Thời Vũ lại lạnh nhạt nói: "Chị thấy trên màn hình có người gọi em là vợ, Diệp Thanh Linh, em thấy cái này hợp lý sao?"
"Em..." Diệp Thanh Linh hơi ngưng lại, nhẹ giọng dỗ dành, "Chị Thời, bọn họ gọi giỡn giỡn thôi mà, không chỉ vợ, mà còn có người kêu em là chồng cơ mà.

Bây giờ mấy người trẻ ở trên mạng hay như vậy đó, cứ thích idol nào thì sẽ gọi họ là vợ là chồng, mà ai cũng biết là đang đùa với nhau thôi.

Nhưng mà, chị Thời nè..."
Diệp Thanh Linh chuyển giọng, bỗng nhiên nói rất nghiêm túc: "Nếu chị không thích, sau này em sẽ dặn fan của em, dặn họ đừng có kêu lung tung nữa!"
Lúc này, Thời Vũ mới vừa lòng hừ nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh, cô lại hỏi: "Em đang chê chị già? Chê chị không theo kịp lớp trẻ?"
"Không có không có." Diệp Thanh Linh lắc đầu như đánh trống, "Sao mà thế được? Chị Thời xinh đẹp đến vậy thì làm sao mà già được chứ? Ý em là do bình thường chị không hay lên mạng nên chị không hiểu được mấy cái trò đùa thôi à."
Sau khi nói đề tài này xong, Diệp Thanh Linh lại hỏi tiếp: "Chị Thời ơi, còn cái gì làm chị tức giận nữa không?"
Nếu muốn dỗ thì đương nhiên phải biết Thời Vũ đang dỗi chỗ nào, lúc đó sẽ phải dỗ từ từ, từng chút một, dỗ đến hết dỗi thì thôi.

Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh mới phát hiện, ở một số khía cạnh nào đó, Thời Vũ trẻ trâu y hệt như một đứa con nít vậy.

Cô đứng trước cửa sổ mà bật cười, còn cố nén cho không cười thành tiếng để mắc công Thời Vũ nghe rồi lại giận lẫy nữa.

Đại khái là bây giờ bình tĩnh lại, cũng hết giận rồi, Thời Vũ mới nhớ lại cảnh lúc nãy cô và đám người trên mạng mắng nhau, cũng cảm thấy hơi mất mặt nên không có trả lời câu hỏi của Diệp Thanh Linh.

Lại nghĩ tới những câu nói dịu dàng mà Diệp Thanh Linh dùng để dỗ dành mình, Thời Vũ tự dưng lại phát hiện...!hình như cô có một chút gì đó rất...!
Trẻ trâu.

Nói Thời Vũ giận thì cũng không giận lắm, chỉ là vẻ mặt của cô có hơi kỳ cục, nhíu nhíu mày.

Hai bên rất có ăn ý, cùng nhau im lặng mấy giây, đến khi mở miệng nói tiếp thì đã chuyển sang chủ đề khác.

"À phải rồi chị Thời, tối thứ sáu lúc bảy giờ, chị nhớ xem livestream buổi thi của em nhé, được không? Em là số 03, lên diễn nhanh lắm." Diệp Thanh Linh cười khẽ, "Tới lúc đó em sẽ cho chị một bất ngờ."
Thời Vũ trả lời theo phản xạ: "...!Hôm đó chị bận."
Diệp Thanh Linh giả vờ không nghe được lời từ chối của Thời Vũ: "Quyết định vậy nha, tối thứ sáu lúc bảy giờ, tới đó gặp lại nhé chị, bái bai chị!"
Kết thúc cuộc gọi.

Thời Vũ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhìn một hồi sau, rốt cuộc khóe môi cũng cong lên, nhẹ giọng cười.

Diệp Thanh Linh đứng một mình, tựa người lên cửa sổ, cô cũng bật cười một tiếng rồi mới quay về trả lại điện thoại cho chị quản lý thí sinh.

Chị quản lý thí sinh với vẻ mặt hồi hộp như mới làm sai gì đó: "Sao rồi? Người lúc nãy là chị gái của em thật à?"
"Đúng ạ." Diệp Thanh Linh cười bất đắc dĩ, "Chị quản lý ơi, chị mở khóa acc của chị ấy giúp em với, lúc nãy phần bình luận có ai công kích cá nhân gì không ạ? Nếu có cái nào quá đáng, thì có thể khóa acc không ạ?"
Nói xong câu cuối, trên mặt Diệp Thanh Linh vẫn nở nụ cười, nhưng giọng nói lại có chút lạnh nhạt, lúc đôi mắt rũ xuống, ánh mắt sắc bén như dao phay.

Chị quản lý tự nhiên lại thấy lạnh sống lưng, hoàn hồn xong, gật đầu thật mạnh: "Khóa chứ! Miễn là bình luận nào có yếu tố công kích cá nhân thì chị đã khóa acc hết cả rồi! Để chị kiểm tra lại xem có sót cái nào không!"
"Vậy em cảm ơn chị ạ." Nụ cười của Diệp Thanh Linh vẫn xán lạn như cũ, hệt như sự lạnh lùng ban nãy chỉ là sự ảo giác của người quản lý thí sinh mà thôi.

.......!
Rất nhanh đã đến ngày phát sóng.

Hôm nay Thời Vũ đã tự cho mình tan làm sớm, ăn cơm chiều xong thì cô và bà ngoại cùng ngồi trước TV, chờ đến giờ chiếu vòng hai của《Giọng Hát Nội Lực》mở livestream.

Rất nhanh, màn hình đã đổi từ đen thành trắng.

Mở màn là bài hát đồng ca của mười sáu thí sinh, Diệp Thanh Linh đứng ở vị trí số một, ngay lúc Thời Vũ thấy cô ấy, mí mắt Thời Vũ hơi giật một cái rồi lại không tự giác được mà nhoẻn miệng cười.

Không chỉ có ngoại hình, mà giọng hát của Diệp Thanh Linh trong số mười sáu người đó cũng rất dễ nhận ra.

Trong vô vàn tiếng hát đan xen vào nhau, chỉ trong một chốc mà Thời Vũ đã nghe ra được giọng của Diệp Thanh Linh.

Bà ngoại cũng vỗ tay cười, cảm thán: "Lúc Tiểu Linh mới về nhà, con bé chỉ là một đứa nhỏ có một chút xíu, mà chớp mắt một cái đã lớn như vậy rồi.

Cuối cùng thì ngoại cũng yên tâm phó thác Nhiễm Nhiễm của ngoại cho con bé rồi."
Diệp Thanh Linh không ở nhà, cách nói chuyện của bà ngoại với Thời Vũ cũng tăng thêm mấy phần chọc ghẹo.

Vành tai của Thời Vũ đỏ ửng: "Kìa ngoại, ngoại nói gì thế ạ?"
Cô lại bổ sung thêm: "Ngoại xem kỹ chương trình, đừng bỏ lỡ phần diễn của A Linh."
"Rồi rồi rồi, da mặt Nhiễm Nhiễm nhà mình mỏng quá, ngoại không ghẹo nữa đâu." Bà ngoại cố nhịn cười.

Thời Vũ dùng tay che mặt mình lại.

Có hơi nóng một chút.

.......!

Tuy Diệp Thanh Linh là người thứ ba lên sân khấu, nhưng do mỗi thí sinh lên biểu diễn thì tổ chương trình sẽ chiếu cảnh hậu trường tập luyện của thí sinh đó trong một tuần này, nên đến khi tới phần của Diệp Thanh Linh thì cũng đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Nghe được ba chữ "Diệp Thanh Linh" phát ra từ loa, Thời Vũ ngước mắt, buông điện thoại ra nhìn lên TV.

Đôi mắt của cô tự nhiên lại chợt lóe sáng.

Hôm nay trang phục biểu diễn của Diệp Thanh Linh vẫn là chiếc váy hồng giống hôm livestream trước, cách trang điểm cũng vô cùng "ngọt ngào", phối với đôi mắt long lanh của cô ấy thì thật sự rất giống với những cô thiếu nữ tuổi mười sáu mười bảy.

Diệp Thanh Linh vừa bước ra, khắp sân vận động đã vang lên những tiếng hò hét, được thiết bị ghi hình thu lại.

Thời Vũ không mặn không nhạt mà hừ nhẹ một tiếng.

Nhưng ngược lại, bà ngoại thực sự cười rất vui mừng: "Nhiễm Nhiễm, con xem Tiểu Linh nhà mình có quá trời người thích kìa."
.......!
Trên sân khấu, Diệp Thanh Linh giới thiệu sơ lược về bản thân xong thì nhìn về phía màn ảnh rồi nháy mắt một cái.

Ngoài TV, Thời Vũ tự dưng lại khẽ liếm liếm môi.

Vì sao lại cảm thấy...!có chút ngọt nhỉ?
"Lúc tổ chương trình đưa ra danh sách bài hát, lý do mà em chọn bài này...! là vì em muốn dành tặng nó cho người thân mà em yêu quý nhất." Giọng của Diệp Thanh Linh vừa uyển chuyển lại vừa nhẹ nhàng, ý cười trong mắt cũng rất dịu ngọt, "Chị ấy là người đã kiên nhẫn đồng hành cùng em, chăm sóc em trong những giây phút em chật vật nhất.

Cũng chính chị ấy là người ủng hộ em theo đuổi việc mà em thích, được đứng trên sân khấu này."
Nghe được giọng của Diệp Thanh Linh, Thời Vũ chợt ngẩn người một chốc, ngón tay đang rũ bên người cũng bấu chặt vào sô pha.

Nhạc đệm bắt đầu vang lên, đây là một bài hát ngọt ngào vô cùng nổi tiếng, đến độ Thời Vũ còn từng nghe qua mấy câu.

Bảo sao hôm nay Diệp Thanh Linh lại trang điểm ngọt đến vậy.

"...Em thực sự thích chị ấy."
Diệp Thanh Linh nói ra câu cuối cùng rồi lại theo phần nhạc nền bắt đầu cất tiếng hát.

Một câu rồi lại một câu.

Tiếng hát theo thùng loa lan tràn ra phía ngoài, đan chéo vào nhau từng tầng một, tựa như ánh nắng buổi sớm, tản ra vị bánh chiffon cam quýt ngọt lành.

Đây rõ ràng là một bài tỏ tình ngọt ngào, nhưng khi nó được Diệp Thanh Linh hát, thì ngoại trừ ngọt ra nó lại mang theo một chút cảm giác đang dỗ dành.

Chỉ Thời Vũ mới biết rằng Diệp Thanh Linh đang dỗ dành cô, để cô không suy nghĩ về chuyện của hôm thứ tư, và cũng để cô không giận dỗi nữa.

Theo tiếng hát của Diệp Thanh Linh, những ngón tay đang bấu vào sô pha cũng dần thả lỏng.

Trái tim đập thình thịch, dưới đáy lòng dâng lên vị ngọt lành, ngọt đến tận đầu lưỡi.

Không biết Diệp Thanh Linh đã hát xong từ lúc nào, Thời Vũ còn chưa hoàn hồn, bên tai cô vẫn còn những tiếng ca uyển chuyển dịu ngọt của cô ấy quẩn quanh.

Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại bên cạnh vang lên.

Thời Vũ giật mình, hoàn hồn.

Lại là cuộc gọi từ dãy số lại, cô vừa bấm nhận điện thoại thì bên đầu dây kia đã truyền đến giọng nói vui sướng của Diệp Thanh Linh: "Chị Thời! Chị có xem livestream không ạ?"
"...!Em nói thử xem?" Thời Vũ hỏi lại.

Cô nghe được bên phía Diệp Thanh Linh đang rất ồn ào, giống nhưng đang đứng sau sân khấu vậy.

"Em cảm thấy là chị có xem." Diệp Thanh Linh cười nói.

Lúc này, Thời Vũ mới nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."
"Hay không chị?"
"...!Cũng được."
"Chị thích không?"
"Cũng được."
Diệp Thanh Linh nheo mắt cười, nghiêm giọng: "Em hiểu rồi, ý chị là nghe hay quá chừng, chị rất thích."
Thời Vũ bật cười: "Nói chuyện đàng hoàng, em hát xong rồi, vậy bao giờ em mới về nhà?"
"Chị Thời, chị nhớ em?" Âm cuối của Diệp Thanh Linh nâng cao một tông, Thời Vũ nghe ra vẻ đắc ý trong đó.

"Đừng có ba hoa." Thời Vũ hít sâu một hơi.

"Được ùi..." Diệp Thanh Linh không chọc cô ấy nữa, nói chuyện nghiêm túc, "Tối nay em thi xong thì đi thẳng từ sân vận động về lại ký túc xá, bao giờ em soạn hành lý xong thì sẽ được ra ngoài, cơ mà bên công ty xếp xe cho em là vào ngày mai."
Thời Vũ nhíu mày: "Chút nữa chị qua đón em."
"Nhưng mà chờ em thi xong hết, rồi lại về dọn đồ này nọ thì chắc cũng tầm hai ba giờ sáng, chị Thời, muộn lắm rồi, không an toàn." Diệp Thanh Linh nói ngay lập tức.


"Chị liên hệ tài xế và vệ sĩ." Tốc độ Thời Vũ đáp lại rất nhanh.

Bên phía Diệp Thanh Linh yên lặng tầm một hai giây.

"Được." Cô nhẹ nhàng cười nói.

Bỗng nhiên bên phía Diệp Thanh Linh lại phát ra mấy tiếng hối thúc, giọng cô ấy cũng nhanh hơn: "Chị Thời, em còn có việc, giờ em cúp máy trước, lát nữa mình gặp sau!"
"Phải rồi!" Trước khi tắt điện thoại, Diệp Thanh Linh vẫn không quên bổ sung thêm một câu, "Nhớ chuẩn bị quà mừng em vào vòng trong đó nha chị Thời."
Kết thúc cuộc gọi.

Thời Vũ hoảng hốt ngẩng đầu thì thấy không biết bà ngoại đã xoay người lại từ lúc nào, bà đang cười rất hiền lành, nhìn về phía cô, không biết đã nhìn bao lâu.

"Ngoại?" Thời Vũ nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Nhiễm Nhiễm..." Giọng của bà ngoại rất nhẹ, mang theo một chút ý cười ân cần, bà ngồi xuống bên cạnh Thời Vũ, dịu dàng nắm tay rồi nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói rất nghiêm túc, "Con và Tiểu Linh, nhất định phải luôn tốt đẹp."
"Dạ." Thời Vũ gật đầu.

Nhưng mà chính cô cũng không biết vì sao khi mình nhìn vào đôi mắt ân cần của bà ngoại, trong lòng cô lại sinh ra cảm xúc rất bất an, cô cố nhịn lắm mới không trốn khỏi tầm mắt của bà ngoại.

Trong đầu của Thời Vũ bỗng nhiên lại nhớ đến những lời mà lúc nãy Diệp Thanh Linh nói trên sân khấu.

Diệp Thanh Linh bảo rằng, Thời Vũ là người luôn bên cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy, cổ vũ cô ấy, ủng hộ cô ấy làm những việc mình thích, được đứng trên sân khấu.

Nhưng nếu có một ngày nào đó, khi Diệp Thanh Linh biết được những ý nghĩa thực sự của việc mà Thời Vũ làm...!đến lúc đó, hai người sẽ ra sao?
Hô hấp của Thời Vũ bỗng nhiên trở nên dồn dập hơn, sự bất an trong lòng lại càng lớn, trong đầu Thời Vũ giống như có một sợi dây nào đó đang thắt chặt lại làm cô đau nhói.

...!Đau, đau quá.

.......!
Cho nên, nhất định là phải nhanh chóng nắm chặt Diệp Thanh Linh trong lòng bàn tay.

Để cho em ấy không thể bay đi đâu nữa.

.......!
Khi phần của Diệp Thanh Linh kết thúc thì bà ngoại cũng đã đi ngủ rồi, đằng nào thì chút nữa cũng phải đi đến sân vận động để đón Diệp Thanh Linh nên Thời Vũ không về phòng ngủ, cô thất thần, vừa ngồi làm việc vừa xem TV tiếp.

Chờ đến đoạn công bố cuối cùng, Thời Vũ ngước mắt lên nhìn một cái.

Diệp Thanh Linh lại là quán quân.

Cái tên dựa hơi nhà đầu tư - Lý Hạ Trà, là vị trí số hai, cũng không biết là do lên sóng trực tiếp nên khó xào phiếu, hay là do bên phía chương trình đã viết cho hắn một kịch bản lật kèo nữa, mấy vòng này hắn ta không đạt được quán quân, nhưng càng về sau thì càng khó nói.

Trên màn hình lớn, Diệp Thanh Linh đang bước đến vị trí số một để phát biểu cảm nghĩ.

Cuối cùng, Diệp Thanh Linh còn nói rằng cô ấy muốn được hạng nhất vào đêm chung kết.

Bây giờ cũng đã rất khuya, nhưng trên gương mặt cô ấy lại không hề có chút mỏi mệt, đôi mắt người thiếu nữ vẫn sáng chói lóa, giọng nói trong trẻo, phóng khoáng tự tin nhưng không về kiêu căng ngạo mạn.

Dưới khán đàn đã xuất hiện những tiếng hô vang.

Ngoài TV, tự dưng Thời Vũ lại thở dài, trong đầu lại bắt đầu đau đớn, ngón tay cố xoa giữa mày thật mạnh.

.......!
Lúc Thời Vũ đến đài truyền hình thì đã rất khuya.

Ánh trăng và những vì tinh tú đang treo trên đỉnh đầu, trong ký túc xá rất yên tĩnh, có có một ngọn đèn trên ban công tỏa sáng lung tung.

Thời Vũ có cách để biết được vị trí phòng ký túc xá của Diệp Thanh Linh, cô bước dọc trên hành lang tăm tối, vừa khéo lại thấy ánh sáng nhàn nhạt đang tỏa ra từ kẹt cửa, loáng thoáng nghe được tiếng cười đùa bên trong.

Thời Vũ không vui, nhíu mày gõ cửa.

"Ai thế ạ?" Người mở cửa là một cô bé tóc ngắn, cô bé nhìn đôi mắt lạnh lùng của Thời Vũ mà giật mình, run run rẩy rẩy như con chim cút, "Chị gái xinh đẹp, cho hỏi chị tìm ai ạ?"
Đây là dạng phòng đôi, bên trong có hai chiếc vali được mở tung ra, rất lộn xộn, hiển nhiên là do Diệp Thanh Linh và bạn cùng phòng đang vừa xếp đồ vừa đùa giỡn.

Diệp Thanh Linh đang ôm một chồng quần áo, vừa xoay người từ phía tủ ra đã thấy Thời Vũ đang đứng trước cửa.

"Bộp" một tiếng, đống quần áo rơi xuống chiếc vali.

Diệp Thanh Linh phóng qua cô bé tóc ngắn, ôm chầm lấy Thời Vũ: "Chị Thời!"
Nhiệt tình gần chết.

Thời Vũ bị đẩy lùi về sau mấy bước, mãi cho đến lúc lưng cô tựa vào tường, khó khăn lắm mới đứng vững được.

"Diệp Thanh Linh." Thời Vũ đẩy bả vai của Diệp Thanh Linh ra, vừa tức lại vừa buồn cười, "Em cứ làm nhự vậy thêm mấy lần nữa, xương cốt của chị làm sao mà chịu cho nổi nữa?"
Diệp Thanh Linh vẫn đứng im không nhúc nhích, rồi lại cọ cọ bả vai của cô, giọng nói mềm như bông: "Chị Thời, cả tuần lễ rồi em không được gặp chị, em nhớ chị mà.

Nhớ lắm luôn."
Nghe được âm thanh mềm mại của Diệp Thanh Linh, cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của cô ấy, trong lòng Thời Vũ giống như có thứ gì đó đang tan chảy, biến thành một vũng dịu dàng.

Cô giả vờ không vui mà cười một tiếng, rồi lại giả vờ oán trách, ngón tay cũng trượt khỏi bả vai của Diệp Thanh Linh, cuối cùng lại ôm tấm lưng của cô ấy, vỗ vỗ hai cái để trấn an.

Bỗng nhiên, Diệp Thanh Linh hít hai hơi thật sâu, ngẩng đầu cười nghịch ngợm: "Chị Thời, chị đang dùng nước hoa em tặng."
Thời Vũ thở một hơi, tầm mắt nhìn về nơi tối tăm của phía cuối hành lang: "...!Chai nước hoa chị hay dùng hết rồi."
Đương nhiên là Diệp Thanh Linh không tin, vùi đầu vào cổ cô ấy, nhẹ nhàng cười.


Sau khi cười đủ rồi cô mới nắm lấy tay Thời Vũ, bước vào trong phòng ký túc xá của mình.

"Chị Thời, đây là giường của em, chị ngồi chờ chút nha, đợi em soạn đồ xong xuôi rồi tụi mình đi." Diệp Thanh Linh ân cần nói.

"Ừm." Thời Vũ đi vòng qua đống đồ lộn xộn, ngồi xuống rất ưu nhã.

Cho dù đang dọn đồ thì Diệp Thanh Linh cũng không muốn buông tay Thời Vũ ra, mãi cho đến lúc Thời Vũ hết kiên nhẫn, rút tay về, cô mới cười hì hì thè lưỡi rồi cúi đầu chăm chú sửa soạn.

"À thì..." Bên cạnh phát ra một giọng nói yếu ớt, cô bé tóc ngắn ở chung phòng chớp chớp mắt, "Có phải hai người quên trong phòng này...!còn có người không?"
Thời Vũ giật mình, lạnh lùng trừng mắt.

Diệp Thanh Linh cười, ôm bả vai của cô bé tóc ngắn, giới thiệu: "Chị Thời, đây là bạn cùng phòng của em, tên Tang Nhã, chơi chung với em rất vui.

Tang Nhã, đây là người chị mà tôi thường hay nhắc tới."
Thời Vũ từ xưa đến giờ đối xử với người ngoài rất lạnh nhạt, chào xả giao mấy câu xong thì cúi đầu chơi điện thoại.

Tang Nhã hơi sợ Thời Vũ, im lặng một hồi, cô vừa thu dọn hành lý vừa nhỏ giọng trò chuyện với Diệp Thanh Linh: "Trễ thế này rồi mà chị của cô vẫn đến đón, tình cảm của hai chị em tốt ghê...!Tôi là con một nên lúc nào cũng muốn có chị gái cả, hâm mộ ghê á."
Không ngờ Thời Vũ lại lên tiếng giải thích: "Tôi với A Linh không phải chị em ruột."
Tang Nhã ngẩng đầu, vừa khéo lại nhìn trúng ánh mắt cười nhưng không giống đang cười của Thời Vũ, cô cảm nhận được một tầng nghĩa khác trong câu nói của cô ấy, ngơ ngác.

"Ừm!" Diệp Thanh Linh chẳng hề nhận ra, cười nói, "Tuy là bọn tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng mà tôi với chị Thời còn thân hơn chị em ruột nhiều."
.......!
Sau khi soạn đồ xong xuôi, lúc hai người bước ra khỏi ký túc xá, cửa sổ ở cuối hành lang không biết đã bị ai mở ra, gió lạnh từ bên ngoài thổi đến.

Thời Vũ mặc một chiếc áo khoác mỏng, cơn gió vừa thổi tới thì cô không tự giác được mà nhíu nhíu mày, nhưng cơ thể còn chưa kịp thấy lạnh thì một chiếc áo khoác rất ấm áp đã được đặt lên vai cô, còn mang theo mùi hương tươi mát của cô ấy.

Lúc Diệp Thanh Linh khoác chiếc áo măng tô nhung của mình lên người Thời Vũ, cơ bản là cô cũng không hề cho Thời Vũ cơ hội từ chối, cô ôm chặt eo Thời Vũ, để cho Thời Vũ dựa vào lòng ngực mình, tay kia lại nắm vali, quay đầu lại chào tạm biệt Tang Nhã.

Buổi đêm mùa thu, Thời Vũ rúc vào lòng của Diệp Thanh Linh, cùng cô ấy rảo bước trên đoạn hành lang yên ắng.

Tang Nhã nhìn bóng lưng của hai người, đột nhiên lại lắc đầu...!Chà, bỗng nhiên lại cảm thấy hình như mình đã biết một chuyện không nên biết rồi QAQ.

.......!
"Chị Thời, đã trễ thế này rồi, chị mệt chưa?" Sau khi lên xe, hai người cùng ngồi ở băng ghế sau, Diệp Thanh Linh dựa vào cửa sổ, ân cần để cho Thời Vũ tựa vào lòng ngực mình, "Nếu chị mệt thì chị ngủ một lát đi."
"Ừm..." Thời Vũ ngáp một cái, giọng nói nhỏ xíu phát ra từ cổ họng, "Em không mệt sao?"
"Không mệt." Diệp Thanh Linh lắc đầu, "Chị Thời, chị đừng lo lắng cho em, em vừa thi xong mà, còn đang kích động lắm."
Tuy Diệp Thanh Linh nói mình còn đang kích động, nhưng giọng của cô lại rất chậm rãi, ánh mắt thất thần nhìn ngoài cửa sổ cũng rất điềm tĩnh.

Đúng là lúc mới vừa gặp lại, trước mặt của Thời Vũ, Diệp Thanh Linh luôn có biểu hiện giống hệt như một đứa nhỏ nghịch ngợm, nhưng ngay giờ khắc này, cô nhìn gương mặt điềm tĩnh trầm tư của Diệp Thanh Linh, Thời Vũ cảm thấy suốt một tuần này, dường như Diệp Thanh Linh...!
Đã thay đổi ở chỗ nào rồi.

Nhưng mà Thời Vũ lại chẳng thể nào đoán ra được là chỗ nào đã thay đổi.

Thời Vũ không thể nén nổi mà trở nên luống cuống trong nháy mắt, ngón tay đang giấu trong áo khoác cũng nhẹ nhàng tìm đến bàn tay của Diệp Thanh Linh, cô còn chưa kịp làm gì thì tay Diệp Thanh Linh đã nắm chặt, còn quay đầu lại cười ngọt ngào với cô.

Thời Vũ cúi thấp đầu.

Trong xe đang mở điều hòa, rất ấm áp, cái ôm của Diệp Thanh Linh cũng vô cùng ấm áp và mềm mại, trên người cô ấy còn tỏa ra mùi thơm mát, nó khiến cho cô bất giác mà thả lỏng ra, dần dần chìm vào cơn buồn ngủ.

Cuối cùng, Diệp Thanh Linh là người ôm Thời Vũ còn ngủ say trở về phòng.

Mấy ngày trước, Diệp Thanh Linh không ở nhà nên Thời Vũ không thể ngủ được một giấc nào cho ngon.

Nhưng hôm nay, khi Diệp Thanh Linh đã trở lại, cơn ác mộng vẫn làm Thời Vũ bừng tỉnh.

Trong cảnh mơ màng, Thời Vũ thấy Diệp Thanh Linh đang kéo một chiếc vali, lạnh lùng bỏ cô mà đi, cô ấy đang bước về phía mảng ánh sáng trắng vô cùng chói lóa.

Bên phía nguồn sáng có rất nhiều tiếng reo hò đinh tai nhức óc, Diệp Thanh Linh đang đứng giữa sân khấu, cách cô càng ngày càng xa...!
Cho dù cô có chạy cỡ nào cũng chẳng thể đuổi kịp.

"A Linh...!" Khi Thời Vũ bừng tỉnh thì trời đã hửng sáng, Diệp Thanh Linh còn đang say giấc nồng, cũng không hề bị âm thanh khàn đặc của cô đánh thức, cô ấy chỉ ậm ờ "Hừm" một tiếng rồi lại ôm chặt cô vào lòng.

Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người thiếu nữ, tuy hô hấp của Thời Vũ cũng dần điều hòa lại, nhưng tâm trạng của cô vẫn còn khủng hoảng rất nhiều.

Cô cẩn thận xoay người, nhìn gương mặt đang say giấc của Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh thật sự ngủ rất sâu, gương mặt còn có chút ý cười, cũng không biết là đang được mơ giấc mộng đẹp gì.

"A Linh...?" Thời Vũ nhẹ nhàng dùng gọi mũi gọi một tiếng.

Lông mi của Diệp Thanh Linh hơi động đậy, cô ấy vẫn ngủ say.

"A Linh..." Thời Vũ lại cẩn thận đến gần thêm một chút, cô ôm chặt lấy Diệp Thanh Linh, lúc Thời Vũ cảm nhận được nhiệt độ của người thiếu nữ, chóp mũi cô bỗng nhiên trở nên chua xót, vẻ mặt cũng xuất hiện một biểu cảm hèn mọn mà xưa nay chưa từng thấy, "Em đừng bỏ rơi chị, có được không?"
Thời Vũ giống như cam chịu, cô vùi đầu vào hõm vai của Diệp Thanh Linh.

Nhưng chờ mãi cô cũng chẳng thể nhận được câu trả lời.

Chỉ có tiếng ngáy be bé đáng yêu.

Một lần nữa, Thời Vũ lại chìm vào khung cảnh của giấc mộng đau đớn, cô cũng không hề biết, Diệp Thanh Linh cũng đã từng nhân lúc cô say rượu mà hỏi cô "Có thích em không" một cách hèn mọn, cô ấy cũng chẳng bao giờ nhận được hồi đáp.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện