Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt

Mời Ninh Trăn Cùng Nhau Đạp Xe Đạp Về Nhà


trước sau


#tien161099 đã beta.

Một phút trôi qua, bàn tay Giang Lê run rẩy, cậu không nhịn được nghĩ 【 giống như dao cắt 】 có bao nhiêu đau.

Nếu dựa theo trình độ【 như bị sét đánh 】, có thể hay không cả người cậu giống như bị mấy trăm cây dao cắt vào?
Giang Lê đánh một cái rùng mình, lén nhìn Ninh Trăn đang ngồi bên cạnh.

Hắn ngồi nghiêm túc nghe thầy giáo giảng đề toán trên bản, đôi tay đặt trên bàn đè lại quyển vở, mặt mày lạmh lùng như lưỡi dao, làm cho người khác không thể đến gần.

Nghĩ đến chuyện kế tiếp mình phải làm, Giang Lê cảm thấy tim mình đập nhanh đến đáng sợ.
Cậu chưa từng nắm tay Ninh Trăn nha.

Ninh Trăn ngón tay vừa dài vừa đẹp, khi nhấc ngón giữa lên còn có thể thấy mấy đường gân xanh nổi lên, móng tai cũng được cắt gọn gàng sạch sẽ, người khác vừa nhìn thấy liền có một suy nghĩ, đây nhất định là một người rất thích sạch sẽ.

Tay trái của Ninh Trăn dựa sát vào tay phải của Giang Lê trên bàn, Giang Lê ngẩng nhìn thoáng ba đồng hồ trên bản đen, còn 30 giây nữa.
Giang Lê hồi hộp đến hai chân nhũn ra, chóp mũi cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nếu có thể, giữa dao cắt và nắm tay, cái nào cậu cũng không muốn.


Mười giây đếm ngược, Ninh Trăn đem tay trái bỏ xuống hộc bàn, hắn muốn lấy sách trong hộc bàn ra.

Giang Lê nhìn chằm chằm vào tay trái của Ninh Trăn, một khi có cơ hội liền lập tức hành động, nhắm mắt lại, trong lòng hồi hộp không thôi, bỗng nhiên đem tay cuta mình bỏ vào lòng bàn tay của Ninh Trăn.

Tay hai người nắm chặt lấy nhau trong chớp mắt, cả người Ninh Trăn cứng đờ, tay trái của hắn đột nhiên nắm chặt lấy một bàn tay thon dài đột nhiên xuất hiện, cả người cứng ngắc, mắt vẫn nhìn chằm chằm trên bản đen, không dám cử động sợ mộng đẹp sẽ tan.

Giang Lê cảm thấy tim mình đập rất nhanh, tai cậu tràn ngập tiếng tim đập của mình, làm hại cậu đỏ bừng, giống như một thằng ngốc, cũng quên luôn tính giờ.

"Ninh Trăn, bài này chọn đáp án nào?" Thầy giáo môn toán bỗng nhiên gọi tên, "Ninh Trăn?"
Ninh Trăn giật mình, phản xạ có điều kiện mà đứng lên, nói: "C.".

Bạn có biết trang truyện -- TRUМtru yen.мE --
"Cho tôi biết lý do."
Lúc Ninh Trăn đứng lên, tay phải của Giang Lê cũng bị hắn kéo lên, cậu cũng tỉnh táo lại.

Nhất định đã hơn 5 giây rồi.

Giang Lê giật giật tay, muốn rút tay về, nhưng cái tay kia đột nhiên dùng sức nắm chặt, không có ý định muốn buông ra.

"Buông ra." Giang Lê nhẹ nhàn mà quơ quơ tay hai người, thấp giọng nói.

"......!Cho nên đáp án phủ định là hai, chọn C." Ninh Trăn nói xong câu cuối, thầy dạy toán vừa lòng, cho hắn ngồi xuống.

Giang Lê rút tay lại không được, tức giận nhìn chằm chằm Ninh Trăn, hơi phồng má như con hamster nhỏ đang ăn.

Ninh Trăn bình tĩnh liếc mắt nhìn Giang Lê đang tức giận, sờ qua vết thương nơi ngón trỏ của cậu, lạnh nhạt mà buông tay cậu ra, tay phải vói vào hộc bàn lấy ra một tấm khăn giấy ướt, nhẹ nhàn mà lau tay trái.

Giang Lê nhìn động tác của hắn, chút xíu nữa lật đổ luôn cái bàn, tức giận đến muốn khóc.

Hắn chán ghét, ghê tởm cậu như vậy sao? Chỉ nắm tay có một lát, hắn cũng phải lau chùi từng ngón tay, giống như Giang Lê là một con

virus độc hại.

Tan học, Ninh Trăn đứng dậy muốn ra ngoài, Giang Lê duỗi chân, chặn đường Ninh Trăn, chịu đựng tức giận hỏi: "Anh lau tay là có ý gì? Nếu ghét bỏ tôi, tại sao còn không buông tay tôi ra?"
Ninh Trăn, đôi tay đút túi quần, mắt nhìn phía trước, nhìn cũng không thèm nhìn Giang Lê, lạnh lùng nói: "Tránh ra, đừng cản đường."
Giang Lê đứng dậy, ngẩng mặt nhìn chằm chằm Ninh Trăn, hung dữ nói: "Chuyện vừa rồi anh không cần suy nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn trêu anh một chút thôi."

Cậu không chú ý, tay Ninh Trăn bỏ trong túi đột nhiên siết chặt, xương va vào nhau phát ra âm thanh.

"Thật buồn cười, trêu người ta mà không nhìn lại bộ dáng của mình." Ninh Trăn châm chọc nói.

Nói xong, hắn liền đi qua Giang Lê, bước nhanh ra ngoài.

Giang Lê tức giận đến đau lòng, túi quần lại truyền đến cảm giác ấm nóng quen thuộc.

Cậu vội vàng lấy quyển sổ ra, nội dung trang thứ hai đã thay đổi, nội dung nhiệm vụ biến thành 【 nhiệm vụ kết thúc: Đã hoàn thành.

Phần thưởng: Bămg keo cá nhân tình yêu, mời chú ý kiểm tra và nhận lấy.


Trong nháy mắt, nhiệm vụ kết thúc biến mất, trang thứ hai cũng giống trang thứ nhất ý như một quyển nhật ký bình thường.

Băng keo cá nhân tình yêu là cái gì? Giang Lê vẻ mặt bình tĩnh lật đến trang thứ ba, quả nhiên trên đó cũng có nội dung.

【Ngày 25 tháng 3 năm 2019, thứ hai, trời nắng, hôm nay là một ngày rất hạnh phúc.

Ô ô ô, mình thế mà dũng cảm đem tay đặt vào tay nam thần, anh ấy còn nắm lại không cho mình rút ra.

Chúng ta, là tình yêu thần tiên gì nha a ô ô ô, kích động đến mơ hồ.

Mình có thể hay không nổi lòng tham xin thêm một điều ước nữa, muốn mời Ninh Trăn cùng nhau đạp xe về nhà, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc ha ha ha ~
Nội dung nhiệm vụ: Mời Ninh Trăn cùng nhau đạp xe về nhau.


Hình phạt: Hủy bỏ chiếc xe đạp giới hạn.

Thời gian: 27 giờ.

Khen thưởng: Không xác định.


Giang Lê nhìn một đống ô ô ô, ha ha ha, liền cảm thấy lạnh lẽo, cậu tin tưởng, Đây không phải là do anh Giang viết!
Nhìn nội dung nhiệm vụ, cậu muốn từ chối có được không.

Nhưng là! Xe đạp giới hạn của cậu là tiền tiêu vặt cậu tích góp cộng thêm nguyên kì nghỉ đông làm trâu làm ngựa cho ông ba cậu, cậu mới mua được, số lượng giới hạn trên thế giới, một chiếc cuối cùng!
Cho dù cậu có chết, cũng không thể làm xe đạp bị hư!
Tác giả có lời muốn nói:
- ----*****--------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Cười chết tui ~~ =).


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện