Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 97


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



          Lâm Nại im lặng, đứng vững, một lúc sau mới xoay người ôm ngược lấy đối phương, vuốt ve sau gáy của nàng, cúi đầu hạ từng nụ hôn nhỏ. Hà Thanh Nhu đặt tay lên xương hồ điệp trắng nõn của cô, từ trên vuốt nhẹ xuống, dùng đầu ngón tay ấm áp chạm lên từng đốt xương sống, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng cứng rắn của cô.
          Thời gian dài ở cùng nhau, càng ngày càng mở lòng, càng ngày càng hiểu được đối phương, thế nhưng bất luận là nhìn qua bao nhiêu lần, chạm vào bao nhiêu lần, nàng vẫn yêu nhất tấm lưng thẳng tắp xinh đẹp này, đây là ngạo cốt[1] của Lâm Nại, chỉ cúi vì nàng, chỉ vì nàng mà khom người, chỉ khi tình sâu vô vàn, như đôi cánh mạnh mẽ trong gió bão, vạn phần khát cầu mà dán chặt vào nàng, tìm kiếm sự phóng thích từ nàng.
          [1] Ngạo cốt: Ngạo - Niềm kiêu hãnh, sự cứng cỏi, ngông nghênh, Cốt – xương.
          Xúc cảm trên lưng như có như không, như chiếc lông ngỗng phất nhẹ lên người, nhộn nhạo từ thắt lưng tràn vào ngực, rồi len lỏi vào cổ họng, Lâm Nại mím mím đôi môi mỏng, đặt một nụ hôn tiếp theo vào trên gáy của nàng, một nụ hôn như thành kính với trân bảo, nhẹ nhàng, kính cẩn.
          Hà Thanh Nhu ngẩng cần cổ trắng của mình, thở một hơi, tràn ra một tiếng thở nhẹ, Lâm Nại một tay bảo vệ gáy của nàng, chuyển dần sang nhấm mút đôi môi nàng.
          Lúc này cả hai đều không muốn nói gì cả, hết thảy mọi cảm xúc đều bao hàm trong từng cái hôn, đầu lưỡi khéo léo quấn quanh đối phương. Hai váy cưới một đen một trắng quấn quít lấy nhau, chặt chẽ không thể tách rời, Hà Thanh Nhu ôm lấy đầu vai của Lâm Nại, chỉ cảm nhận được sự ngọt ngào trong miệng, vậy nên càng thêm chủ động đáp trả.
          Hôn đến khi đầu lưỡi tê dại, nàng vẫn không buông đối phương ra, mà lựa chọn tiếp tục dán sát vào đôi môi mỏng của cô.
          Đối với hai người đang yêu nhau, kết hôn là một chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này, nó tượng trưng cho trăm nghìn ngày đêm được ở bên nhau, tượng trưng cho ý nghĩa dắt tay nhau đến già, tượng trưng cho ý nghĩa chúng ta sẽ không đơn độc đối đầu với sóng gió, có bạn đời, có ấm áp, mọi gian khổ trên thế gian này đều trở nên tươi đẹp.
          Như ăn được mật ngọt, thể xác lẫn tinh thần đều ngọt lịm.
          Nàng cười, hai tay thả lỏng, rồi giơ cao giúp Lâm Nại vuốt tóc.
          "Rất đẹp," Lại nhịn không được xoa vuốt cánh lưng khêu gợi của đối phương, "Đến khi đó uốn nhẹ phần tóc lên là được."
          Ngày thường Lâm Nại đã rất đẹp, dù không trang điểm, khi đứng trong đám đông, tuyệt đối sẽ là ngời nổi bật nhất, căn bản là không cần lớp son phấn. Nàng chạm lên gò má của cô, lưu luyến.
          "Ừm," Lâm Nại bắt lấy cổ tay của nàng, cọ xát trong lòng bàn tay nàng tỏ vẻ ngoan ngoãn, "Có muốn chụp tấm ảnh làm kỷ niệm hay không?"
          Lần đầu tiên cả hai cùng mặc áo cưới, hẳn nên ghi lại kỷ niệm này mới được. Hà Thanh Nhu cong cong khóe miệng, lấy điện thoại ra, đặt gần cô, ngay lúc chuẩn bị chụp, bỗng nhiên dưới váy như bị ai đó đạp lên.
          "Meo meo -- " Năm Lạng ngẩng đầu nhìn nhìn hai người, tò mò lay lay làn váy, hình như nó rất hứng thú với đồ chơi mới này, định lấy móng vuốt cào cào lên hoa thêu của váy, Lâm Nại liền ra tay ngăn cản, xách nó ôm vào lòng.
          Ban đầu Năm Lạng còn ngủ trên lầu, không biết xuống từ khi nào nữa.
          Nhóc con căng tròn cặp mắt, con ngươi đen kịt, ngắm nhìn bản thân mình trong màn hình di động, nó giơ móng mèo định đụng vào, liền bị Lâm Nại nắm lại, không động đậy được, liền nghiêng nghiêng đầu xin trợ giúp từ Hà Thanh Nhu, Hà Thanh Nhu không có động tác gì, chỉ kề sát vào Lâm Nại, tên nhóc con liền cong đuôi lại, trông tủi thân vô cùng, nàng liền nhanh chóng chớp lấy thời điểm, hai người một mèo, vừa ấm áp lại hài hòa.
          Chụp xong, Hà Thanh Nhu định rút tay về, điện thoại lại bị Lâm Nại đoạt lấy, cô đến gần hôn lên trán nàng, 'bóng đèn lớn' Năm Lạng lúc này cũng 'Bẹp' một cái đặt cái chân mèo lên mặt Lâm Nại, tấm ảnh được chụp ngay đúng một khắc này.
          Bởi vì tay cầm điện thoại hơi rung, hình ảnh có chút mờ, có điều lại như đang tạo hiệu ứng bóng mờ vậy, rất lãng mạn.
          Nhìn vào hai tấm ảnh này, trong lòng Hà Thanh Nhu như có một dòng nước nóng chảy khắp ngũ tạng, nàng chỉ cười, không nói được một lời, gửi một bản cho Lâm Nại. Năm Lạng đào tẩu từ trong tay Lâm Nại, đặt mông ngồi lên đùi của nàng, còn lủi lủi vào lòng như đang làm nũng, giơ giơ móng mèo đòi điện thoại, Hà Thanh Nhu buồn cười, tìm kiếm một video mèo cho Năm Lạng xem, lại bồng Năm Lạng lên lầu, đưa vào ổ mèo.
          Tên nhóc con nhìn chòng chọc vào điện thoại, không phá nữa.
          Hai người dành phần thời gian ra thử hết phần đồ cưới còn lại. Trong đó có một bộ Hòa phục[2] đỏ rực, thanh tú, Hà Thanh Nhu thích bộ này sau bộ đầu tiên kia, nên cả hai quyết định sẽ mặc bộ này khi kính trà, vừa cổ điển lại kín đáo, rất thích hợp với thời khắc trang trọng
          [2] Hòa phục:




          "Y phục của Năm Lạng đã tìm được cửa hàng thiết kế chưa?" Bỗng nhiên Hà Thanh Nhu nhớ ra chuyện này, tên nhóc con kia cũng là một thành viên trong nhà, hôn lễ của hai người đương nhiên không thể thiếu Năm Lạng.
          Năm Lạng cùng một nàng mèo cam khác sẽ đảm nhận vai trò Hoa Đồng, vì tân nhân khai đạo (mở đường), chuyển nhẫn cưới. Đương nhiên, vì để đảm bảo buổi lễ được tiến hành thuận lợi, sẽ có người đặc biết đến 'dạy' hai bé mèo cưng làm sao bước đi trên thảm đỏ.
          "Tìm được rồi," Lâm Nại nói, nắm lấy mu bàn tay của nàng, "Còn cần một ít thời gian, phải chờ thêm một tuần."
          Hà Thanh Nhu ậm ừ.
          Thử xong đồ cưới, rửa mặt, về phòng cùng qua một đêm đầy thoải mái.
          Có lẽ là do gần đến ngày kết hôn rồi, gần đây, cả hai đều tràn trề tinh lực, có quấn nhau bao lâu cũng thấy không đủ, là hận không thể cùng hòa làm một, phấn khởi đến rực lửa.
          Sau vài vòng, cả hai đều mệt đến vô lực, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay của đối phương, không buông, Hà Thanh Nhu cong cong người, nhìn nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài, rõ ràng cửa sổ đã đóng chặt, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn cảm giác thấy như có cơn gió nhẹ thổi qua vậy, thổi tan sự khô nóng, thoải mái, tĩnh lặng, là tràn ngập thỏa mãn.
          "A Nại..." Nàng gọi, thanh âm có chút thở dốc, lồng ngực phập phồng.
          "Hửm?" Lâm Nại nghiêng đầu nhìn qua.
          Nàng không nói gì, chỉ nở nụ cười, trên tay từ từ dùng sức.
          Lâm Nại hiểu được, cũng dùng sức nắm chặt lấy tay nàng.
          .
          Trước thứ sáu, Hà Thanh Nhu cố tăng ca, xử lý thảo đáng mọi chuyện trong công ty cùng cửa tiệm online, cuối tuần nghỉ ngơi, sắp xếp hành lý, chủ yếu là sắp xếp hành lý, bên chụp ảnh cưới đã có người đến, đem tất cả trang phục cần dùng mang hết đi trước.
          Do thời gian gấp rút, bên Lâm gia đã sắp xếp xong hành trình, thuê cả một chuyên cơ dạng nhỏ cùng xuất hành.
          Joe là người Mỹ chính gốc, tính tình phóng khoáng nhiệt tình, biết nói vài câu tiếng Trung đơn giản, trong nhóm của anh còn có một đội mỹ nữ cùng soái ca Trung Quốc.
          Mọi người cười nói sôi nổi vô cùng, bầu không khí luôn rất thoải mái.
          Điểm dừng chân đầu tiên là Hải Nam, tiếp theo sau đó là bốn mùa như ngày xuân – Côn Minh, sau lại đến Bắc Kinh, cả chuyến đi đều vội vội vàng vàng vô cùng, cả đoàn hầu như không kịp dừng chân để thở một hơi, ngoại trừ bay, chính là xuống chụp ảnh, đến khi chụp xong ở Bắc Kinh, mới nghỉ tạm nửa ngày.
          "Có mệt hay không?" Lâm Nại lấy nước đưa cho nàng, thay nàng xoa bóp hai vai.
          Hà Thanh Nhu kéo cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc: "Rất ổn," Dừng một chút, lại nói, "Mẹ gọi điện thoại nói nửa tiếng sau sẽ qua bên này, ba cũng đến, là cùng chụp thêm tấm ảnh gia đình."
          "Em biết, ba có nói với em." Lâm Nại nói, buổi trưa khi ăn cơm Lâm Minh Thanh có nói qua với cô
          Người một nhà, nhất định phải có ảnh chụp làm kỷ niệm, sau đó sẽ đến H thành, cùng Hà Cảnh Thành mọi người chụp.
          Hai giờ chiều, Đường Khâm Dục cùng Lâm Minh Thanh cùng đến, cả hai đều mặc Âu phục, Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại cũng đổi sang Âu phục, còn đặc biệt đeo nơ bướm lên cho Năm Lạng, cả nhà bốn người một mèo, chụp hai tấm.
          Cả nhà này dung nhan trị đều cao, Joe hưng phấn vô cùng, công thêm nhóm người đi theo kia, ai ai cũng khuyên cả nhà chụp thêm vài tấm.
          "Hai cô nên mặc Xườn... Xườn..." Anh ngập ngừng, suy nghĩ làm sao phát âm, bỗng nhiên nhớ ra, cất cao giọng, "Xườn xám, Trung Sơn phục[3], trong nhóm chúng tôi có, chụp thêm hai tấm, đẹp, thật rất đẹp!"
          [3] Trung Sơn phục:





          Hà Thanh Nhu bị dáng vẻ kích động đến khoa chân múa tay của anh gây cười, quay qua nhìn Đường Khâm Dục, khẽ cắn cắn môi, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, có muốn hay không... "
          Còn chưa dứt lời, Đường Khâm Dục đã gật đầu đồng ý, Lâm Minh Thanh kéo kéo áo, dưới sự hướng dẫn của mọi người mà thay một bộ khác, cả nhà lại chụp thêm hai tấm, lần này Năm Lạng được đeo một cặp kính râm tròn kết hợp cùng chiếc mũ quả dưa màu xám lạnh.
          Ngày hôm sau, cả nhóm lại vội vàng đến Paris.
          Đông chí, Hà Cảnh Thành đặc biệt chạy đến Nam Thành cùng vợ vợ hai người bàn chuyện khách mời, Lâm Nại xin nghỉ lái xe ra đón ông, đây là lần đầu tiên ông đến nhà mới của cả hai, hoàn toàn bất đồng so với căn nhà thuê cũ kỹ trước đây, ông vuốt vuốt tẩu thuốc, nhìn từ trong ra ngoài hết hai vòng, xong mới thỏa mãn gật gật đầu.
          "Nhà này không tệ, đón nắng, ngoài sân sau còn có thể trồng ít cây cối."
          Lâm Nại một bên rửa rau, một bên đáp lời: "Trên lầu có dọn sẵn phòng cho mọi người rồi ạ."
          Hà Cảnh Thành vừa nghe, lại càng thêm hài lòng, giả vờ khoát khoát tay, đi vào trong nhà.
          Buổi trưa khi Hà Thanh Nhu về đến nhà, liền nhìn thấy Hà Cảnh Thành đang ở trong nhà đùa mèo, nàng cười cười, gọi: "Ba."
          Hà Cảnh Thành thả mèo mập ra, vỗ vỗ áo quần: "Vừa tan ca?"
          "Dạ, cuối năm nên công ty khá nhiều công việc, có rất nhiều chuyện cần giải quyết."
          Hà Cảnh Thành đi vào trong, nhìn nhìn qua Lâm Nại đang trong phòng bếp, mới nói: "Công việc cứ từ từ làm, sắp kết hôn rồi, cố gắng ở nhà nhiều hơn."
          Ông tới đây gần nửa ngày trời, chỉ thấy một mình Lâm Nại bận bận rộn rộn chuyện nhà cửa, liền nhắc nhở vài câu. Hà Thanh Nhu không biết nói gì, đành đáp: "Con biết ạ, danh sách sắp xếp gần xong rồi, chỉ còn chờ thiệp mời khách mà thôi."
          "Ba có mời Tiên sinh tính toán qua, mùng sáu cũng là ngày tốt, hôm đó có thể bắt đầu gửi thiệp cưới." Hà Thanh Nhu nói, chuyện dưới quê đều là một tay ông lo, mời ai, mời bao nhiêu bàn, ông đều đã tính toán xong hết cả, đảm bảo đủ nở mày nở mặt.
          "Dạ, vậy đầu tháng ba tụi con về."
          Hà Cảnh Thành gật gật đầu, Hà Thanh Nhu đi vào trong giúp làm cơm, ông thì ngồi xuống ghế salon, Năm Lạng thì ngoan ngoãn dựa sáp vào ông, ngủ gà ngủ gật.
          .
          Năm mới năm nay, náo nhiệt hơn rất nhiều so với năm ngoái, Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại về Bắc Kinh ăn Tết, sáng sớm, gia trưởng các nhà nhao nhoa phát lì xì cho đám nhỏ, Hà Thanh Nhu cũng nhận về một đống lớn, trong lì xì 50, 100 đều có, thật sự là nhiệt tình vô cùng.
          Nàng thở phào nhẹ nhõm, dù sao trước đó nàng còn lo lắng gia đình của người có tiền lúc phát lì xì sẽ khủng bố vô cùng.
          Lâm Nại nghe xong lời của nàng, cười không nói.
          .
          Đêm đó, tài khoản ngân hàng của Hà Thanh Nhu có nhiều hơn sáu con số, cộng thêm một chiếc Tesla. Nàng kinh ngạc vạn phần, không tiện nhận, còn chưa kịp từ chối, Tưởng Hành Châu đã lái chiếc siêu xe vàng óng tới khoe khoang với Lâm Nại: "Quà năm mới cha tặng đó, có soái hay không hả?"
          Bùi Thành Minh mắng anh ta khoe khoang, lại ồn ào thêm một trận.
          "Nhận đi, đừng lo lắng." Lâm Nại nhỏ giọng trấn an, vỗ vỗ sau lưng nàng.
          "A Nại, nhanh qua đây lái thử đi!" Tưởng Hành Châu gọi, ném chìa khóa xe qua."
          Lâm Nại vô thức giơ tay đón lấy, Hà Thanh Nhu cong cong khóe miệng, cũng vỗ vỗ cô: "Đi thôi..."
          Lâm Nại thích xe, là năm mới, cũng nên thả lỏng một chút. Lâm Nại siết chặt lấy chìa khóa xe, sau đó đi xuống vài bậc thang, cả đám người nhất thời kêu vang.
          Hà Thanh Nhu chỉ im lặng đứng đấy, chờ bọn họ thử xe quay về.
          Đầu tháng ba, mọi người cùng nhau đi H thành, từng nhà, từng nhà đi chào hỏi thân thích của Hà gia, rất đông thân thích, đến nhà nào cũng vào nhà ngồi vài phút, gửi xong thiệp mời cùng lì xì liền chạy qua nhà kế tiếp, toàn bộ thân thích hoàn toàn không biết Hà Thanh Nhu sẽ gả cho ai, ngay lúc có người hỏi chú rể là ai, Tưởng Hành Châu liền đi pha trò, chỉ chỉ vào cái tên trên thiệp mời, nói: "Đây ạ, Lâm Nại, bạn của con."
          Thiệp mời gửi dưới Hà gia là không có ảnh chụp.
          Thân thích nghi hoặc, trái nhìn phải nhìn, nhìn cả một đám người: "Vậy cuối cùng là người nào?"
          Lâm Nại liền nắm lấy một phần to kẹo cưới, tiến tới đưa cho mọi người, mượn cớ nói là còn có nhà khác cần đi, ngược lại không cho ra được một câu trả lời.
          Thân thích cũng không tiện giữa người quá lâu, liền nhiệt tình tiễn mọi người ra ngoài.
          Ra khỏi cửa, Hà Thanh Nhu giơ tay nắm lấy tay cô, kéo cô đi nhà kế tiếp, trên đèo thỉnh thoảng sẽ gặp vài người quen biết, mọi người nhìn thấy hai cô gái nắm tay, cũng không suy nghĩ gì nhiều, ngược lại còn lớn tiếng chào hỏi.
          Hà Cảnh Thành cùng người quen trong núi nói Lâm Nại là con gái nuôi của ông, là một trong những chủ quản của cửa tiệm online, vì thế nên tất cả mọi người đều rất thích Lâm Nại, có điều lúc ông giới thiệu Lâm Nại với mọi người cũng không dùng tên thật của cô, mà gọi "Đường Thanh".
          Hà gia rất nhiều thân thích, cả nhóm gần như chạy khắp ngọn núi, chỉ gửi thiệp mời cũng tốn mất hai ngày.
          Mùng bảy, trở về Nam Thành, sau đó hai bên chạy giữa Nam Thành cùng Bắc Kinh, mùng mười, Hà Thanh Nhu được Hà Kiệt đón về nhà, tạm thời cùng Lâm Nại tách nhau ra.
          Trong ba ngày không được gặp mặt nhau này, điện thoại của Lâm Nại hầu như không rời tay, thời thời khắc khắc đều luôn nhắn tin cho nhau, đêm trước ngày đón dâu, cả đêm gần như không chợp mắt, có làm gì cũng ngủ không được.
          Diệp Tầm cùng Tưởng Hành Châu thức đêm cùng cô, gắng đến gần ba giờ sáng, hai mí mắt của Tưởng Hành Châu như đại chiến với nhau, ngáp liên tục mà khuyên cô: "A Nại, hay là ngủ một chút đi, đừng để đêm mai không đủ sức..."
          Diệp Tầm lườm anh ta một cái, cái miệng của tên đáng ghét này đúng là không nói được một câu tử tế nào cả.


          Hết chương 97.


          ---------------


          Mai gặp lại (・ω<)☆


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện