Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 86


trước sau



          Tiểu viện là nhà của cậu nhóc, các nàng thuê bốn ngày, trên núi còn có các quán cơm nhỏ khá đặc sắc, năm mới vẫn mở bán bình thường. Sắp xếp hành lý xong, hai người kéo áo khoác bọc kín người đón tuyết ra ngoài ăn cơm, quán cơm nhỏ cách nhà khoảng chừng trăm mét, nhà trên núi đều là nhà kề nhà, san sát nhau, tuyết trên đường cũng không quá dày, còn chưa đến mắt cá chân, có lẽ là có công nhân quét tuyết dọn qua, nhưng còn những chỗ khác, nhất là trên cành cây, tuyết đã đóng một tầng dày.
          Hoa tuyết bay phấp phới bên ngoài, rơi xuống áo quần, thổi vào cả bên trong chiếc mũ đang đội, từng bông tuyết nhỏ dính lên da, nhanh chóng tan ra, cảm giác lạnh lẽo bất chợt khiến Hà Thanh Nhu rùng mình một cái, nàng vội vàng kéo chặt khăn quàng cùng mũ, toàn thân 'đóng gói' chặt chẽ, chỉ để lộ cặp mắt bên ngoài.
          Du khách đến núi Hà Cô dịp năm mới này khá đông, đa phần đều là các nhóm gia đình cùng đi du lịch, ngoài ra thì cũng có một số các cặp đôi như hai nàng vậy.
          Ai ai cũng mặc dày vô cùng, nhiều nhất cũng chỉ là lộ khuôn mặt ra, là nam hay nữ, là già hay trẻ, chỉ có thể lấy màu sắc của áo quần để phân biệt.
          Lâm Nại mặc áo khoác ngoài màu đen, dáng vẻ lại cao, hơn nữa là ngũ quan anh khí cùng làn môi mỏng, nhìn qua liền hào khí vô cùng, mái tóc dưới mũ ẩn ẩn hiện hiện cực kỳ hợp với khuôn mặt cô, là cực kỳ phù hợp với nét đẹp lạnh lùng theo trào lưu hiện nay.
          Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi, mới đến đến nửa đường, đã có hai cô gái tướng mạo ngọt ngào đi tới xin cách thức liên lạc.
          Lâm Nại nhíu nhíu mày, hơi chút không kiên nhẫn, lần đầu tiên còn có thể nói bản thân là nữ, sang đến lần thứ hai liền trực tiếp cởi mũ xuống cho cô gái tự hiểu, nói cũng lười nói.
          Kết quả thì sao, nhất thời, cô gái nhỏ kia mang vẻ mặt e lệ, là khẩn trương đến nhéo nhéo ngón tay, một lúc sau, mới đỏ mặt nhét một tờ giấy cho cô, sau đó liền chạy mất.
          Là người đồng đạo.
          Trên tờ giấy có gi lại số điện thoại, khuôn mặt của Lâm Nại từ từ tối đen xuống, từ trước đến nay cô rất không thích như vậy, đặc biệt ngay trước mặt bạn gái nhà mình. Hà Thanh Nhu cong môi cười cười, cảm thấy những lần người này lúng túng đều đáng yêu vô cùng.
          "Đi ăn cơm thôi." Nàng kéo tay Lâm Nại, kéo cô tiếp tục đi, bởi vì vừa động cái mũ liền lệch, hoa tuyết tung bay liền theo gió tốc lên rồi vào cổ nàng, lạnh đến run một cái.
          Lâm Nại rút tay ra, nhanh chóng thay nàng đội lại cái mũ.
          .
          Tuyết càng rơi càng dày, chưa đến một phút, liền trắng như lông ngỗng. Một ít hoa tuyết nho nhỏ tơi ngay mí mắt, hơn phân nửa tầm nhìn của mắt liền bị một màu trắng che lại, Hà Thanh Nhu nháy nháy mắt, lại hơi nhướng người lên, giúp Lâm Nại kéo tốt áo khoác cùng mũ đội.
          Một động tác như vậy, lại rất giống như đang nhướng người muốn ôm đối phương vậy.
          Bỗng nhiên Lâm Nại ôm lấy hông của nàng, cúi đầu dán lên môi nàng. Đột nhiên như vậy khiến Hà Thanh Nhu trở tay không kịp, trước mặt mọi người, lại có chút kinh ngạc, Lâm Nại thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, liền kéo đầu lưỡi quấn quýt lấy nàng.
          Bởi vì tuyết rơi quá dày, người đi đường cũng thưa thớt, dù họ có nhìn qua đi chăng nữa, mấy cặp tình nhân hôn nhau giữa đêm tuyết cũng không phải chỉ có hai người các nàng, người người nhìn qua cũng không thấy quá đáng, cũng không có ai đứng nhìn quá lâu.
          Quanh mình đều lạnh như băng, gió lạnh bọc bông tuyết vù vù nhảy múa trước mặt, rất lạnh, nhưng môi lại rất nóng, ít ỏi ấm áp, cũng đủ khiến Hà Thanh Nhu theo đuổi, nàng mở rộng cánh môi, lại ngậm lấy cái lưỡi phá phách kia, ngẩng đầu cố gắng tìm kiếm.
          Đèn lồng đỏ hai bên đường bị gió thổi đến lắc lư, trông như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào vậy, Hà Thanh Nhu vẫn còn đang víu chặt lấy vai của Lâm Nại, nàng thoáng nghiêng đầu, thân mật để người này hôn sâu, có lẽ là không thích ứng với tư thế chủ động vô cùng từ nàng như vậy, suy nghĩ ban đầu của Lâm Nại là muốn cảm giác mạnh mẽ nhấm nuốt nàng của cô liền bị giảm xuống, ngược lại bản thân có chút e lệ hơn nhiều.
          Hà Thanh Nhu nhân cơ hội liền đánh úp cô, cuốn lấy lưỡi cô, gan dạ quấn quýt, trêu chọc đầu lưỡi đối phương.
          Đại khái là cực hiếm khi gặp được thời điểm như vậy, cảm giác kỳ diệu vô cùng, cuối cùng hầu như đều là nàng áp chặt phần ót của Lâm Nại, cưỡng chế thôn phệ nhiệt ý.
          Lúc tách ra, nàng thoáng bắt gặp thính tai hồng hồng của Lâm Nại.
          "Đi thôi." Lâm Nại cố ý trấn định lại, nắm lấy tay nàng.
          Đến quán cơm nhỏ, trên người cả hai đều chất đầy tuyết, đến khi đi tới cửa quán, mới thấy có rất nhiều người trong quán, bây giờ Hà Thanh Nhu mới bắt đầu thấy ngượng.
          Vừa nãy hai người đứng hôn môi ở bên kia, sợ là có không ít người nhìn thấy hai người gì gì rồi.
          Hai nàng thuê một phòng ăn nhỏ, gọi một nồi rau hầm, cùng hai đĩa rau với một phần canh, chờ đến khi nhân viên lên món, Hà Thanh Nhu mới nhận ra, các nàng ăn không hết.
          Người phương bắc, trên bàn cơm, rất hào phóng, ngay cả món ăn phần lượng cũng thể hiện sự hào phóng, chủ quán còn tặng kèm phần rau muối chua nhà làm.
          "Lần sau có thể gọi ít lại," Lâm Nại nói, "Ăn sớm về sớm, đêm nay sẽ có tuyết lớn."
          "Tuyết lớn?" Hà Thanh Nhu kinh ngạc, ở trong mắt nàng, vừa nãy cũng đủ gọi là 'Tuyết lớn' rồi.
          Lâm Nại gắp thức ăn cho nàng: "Ừ, tối nay có thể ra sân ngắm tuyết."
          Làm một người phương bắc, mặc dù đối với tuyết không có gì phải ngạc nhiên, nhưng mỗi khi tuyết rơi luôn cảm giác thấy một sự thân thuộc, còn đối với người miền nam, đa phần người dân đều nhìn tuyết rơi như nhìn trân bảo vậy. Trên đường trở về, gặp mấy đứa trẻ đang đắp người tuyết, Hà Thanh Nhu dừng chân, nhìn nhìn, hâm mộ vô cùng.
          "H thành dù có tuyết rơi, thế nhưng vẫn ít vô cùng." Nàng nhẹ giọng nói.
          Lâm Nại giữ chặt lấy bàn tay của nàng: "Sang năm đi Bắc Kinh, ở đó đẹp hơn rất nhiều."
          Hà Thanh Nhu mỉm cười, bông tuyết lại rơi xuống cổ, tan ra, có chút lạnh, nàng rụt người một cái.
          Về đến tiểu viện, màn đêm dày đặc, trên dưới đều phủ đầy tuyết, từng lớp tuyết dày phản chiếu ngược ánh trăng, lấp lánh ánh quang. Tầng tầng lớp lớp bông tuyết lơ lửng trong gió, bồng bềnh rồi chạm đất, không bao lâu liền phủ một lớp trên mặt đất.
          Vừa mới vào nhà, cậu nhóc liền đưa qua một ít trái cây, lúc đó Hà Thanh Nhu đang tắm, Lâm Nại đang sắp xếp đồ đạc, chỉ nói câu cảm ơn, hiển nhiên không chút nhiệt tình.
          Cậu nhóc nhiệt tình thẳng thắn, nói là nhà cậu mời mọi người ngày mai cùng ăn cơm, tiện thể mời cả Lâm Nại cùng Hà Thanh Nhu, vốn dĩ Lâm Nại không muốn đi, thế nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tươi cười của cậu nhóc, liền đồng ý.
          Chờ đến khi Hà Thanh Nhu tắm xong đi ra, Lâm Nại liền truyền lại lời cho nàng.
          "Được chứ," Hà Thanh Nhu vừa lau tóc vừa nói, "Vừa đúng lúc ngày mai cũng không biết nên đi đâu."
          Các phòng trong nhà ở phương bắc phần lớn đều có máy sưởi, ăn mặc ít chút cũng sẽ không lạnh, nàng cũng chỉ mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, bắp đùi trơn nhẵn, ngay chỗ đầu gối có màu sắc hơi khác với những phần khác ----- là do hai ngày trước ở trên thảm ngoài phòng khách lưu lại.
          Có một số chuyện, càng làm càng ăn ý, một người đang bước vào độ tuổi tinh lực dồi dào, người kia thì nằm ngay khoảng độ tuổi có nhu cầu cao, một nửa vừa nhóm lửa, nửa bên kia liền hùa theo, chạy theo nhu cầu, càng làm càng hợp ý, càng làm càng như được tăng thêm sức mạnh.
          Nhưng không phải lúc nào cũng có thể kéo dài như vậy, có đôi lúc cũng cần phải ngẫm đến suy nghĩ của đối phương, dẫn dắt nàng.
          Lúc Lâm Nại đi vào phòng tắm, Hà Thanh Nhu thổi tóc, thổi xong liền mở túi hành lý của Lâm Nại để lấy cái hộp màu hồng tí nữa phải dùng tới. Trong túi, không chỉ có một hộp.
          Hà Thanh Nhu ngầm hiểu, đương nhiên là góp phần vào chuyện 'ngầm cho phép', nhưng thật không nghĩ tới tên vô lại kia còn mang đến tận nơi này, nàng vội lấy món mình cần, lại giả vờ như không biết gì, lặng lẽ kéo khóa kéo túi hành lý lại.
          Lâm Nại tắm rất nhanh, chừng mười phút liền tắm ra.
          Hà Thanh Nhu giả vờ đến không chút kẽ hở, nét mặt nghiêm túc, nàng đứng dậy giúp Lâm Nại lau khô tóc, hai người lại trò chuyện đôi câu.
          "Nếu như có gặp phải chuyện gì, nhớ phải nói với chị," Nàng nói, hai người đều là kiểu người hướng nội, có rất nhiều chuyện đều giữ khư khư trong bụng, không nói cho đối phương biết, không muốn đối phương lo lắng, xuất phát điểm là tốt, thế nhưng nếu cứ kéo dài mãi như vậy, rất dễ xảy ra vấn đề, tình cảm là chuyện của hai người, không phải một người ôm đồm hết tất cả, "Mấy ngày nay sắc mặt của em kém vô cùng, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
          Lâm Nại lắc đầu: "Chỉ là một ít vấn đề nhỏ, đừng lo lắng."
          Cô vuốt ve gò má của Hà Thanh Nhu, toàn bộ che giấu hết tâm trạng của mình, đổi chủ đề, đuôi mắt cong cong: "Sắc mặt của em thật sự là kém lắm hay sao?"
          "Có chút xanh, môi còn thâm," Hà Thanh Nhu nói như thật, "Ít thức đêm đi, mấy ngày nay cố gắng nghỉ ngơi thật tốt."
          Lâm Nại ậm ừ, hôn lên khóe môi của nàng một cái.
          Chỉ một cái hôn đơn giản, liền vén màn cho tiết mục đêm nay. Lâm Nại tắt hết đèn, chỉ để lại một ánh đèn màu cam từ cái bóng đèn dây tóc cũ kỹ, rèm cửa sổ còn chưa kéo, liền đi kéo túi hành lý lấy món gì đó.
          Cô giấu món gì đó ở phía sau, động tác nhanh như chớp, Hà Thanh Nhu còn chưa kịp nhìn rõ xem đó là gì.
          Bên ngoài gió tuyết càng lớn, vù vù, bộp bộp rung động, Hà Thanh Nhu lui ra sau, không cẩn thận đụng tới cạnh cửa sổ thủy tinh, bàn tay đều dính phải nước lạnh như băng. Lâm Nại bắt lấy mắt cá chân nàng, kéo tới bên cạnh mình, cúi người hôn xuống.
          Lâu ngày ở chung, từ từ cũng liền càng ngày càng hiểu rõ đối phương, thói quen sinh hoạt, ăn uống, thậm chí là điểm yếu của đối phương.
          Nước trong tay còn chưa kịp lau khô, toàn thân của Hà Thanh Nhu đã bị đè xuống, kéo vào vòng tay ấm áp.
          ...
          Cảm giác ngượng ngùng, ẩm ướt, như muốn cắn nuốt hết lý trí của nàng, loại cảm giác xa lại lại quen thuộc đến quái dị kia khiến nàng hưng phấn vô cùng.
          Nước trên cửa sổ ngưng đọng lại, từng giọt, từng giọt chảy dài xuống, từ từ thấm ướt hết một góc màn cửa sổ.
          Tuyết bên ngoài, càng rơi càng dày.
          ...
          Trời còn chưa sáng, hai người liền tỉnh, trong chăn ấm áp thư thái, bên ngoài chợt vang lên tiếng pháo 'Đùng đùng đùng đùng', tiếng động đột ngột này cũng đánh bay cơn buồn ngủ của cả hai.
          Sáng sớm, khó tránh khỏi thất thần, cộng thêm không có chuyện gì làm, lại cùng nhau nằm ỳ xuống giường, lăn qua lăn lại, tia lửa điện cũng bắn tung tóe.
          Lâm Nại nửa khép hờ con mắt, ánh mắt dần dần phân tán, tầm nhìn lắc lư mờ ảo, cô ngưỡng ngưỡng cái cổ dài, trông như đang khát vô cùng, cổ họng nuốt nuốt vài cái...
          Một lúc lâu, Hà Thanh Nhu mới chui ra khỏi chăn, trên trán rịn mồ hôi.
          Lúc ánh mặt trời xuyên thấy qua cửa kính, chiếu sáng khắp nhà, hai người không xương kia cuối cùng cũng chịu dậy, khuôn mặt của Hà Thanh Nhu đỏ như tôm luộc, nhanh dậy mặc áo quần trước.
          Có thể nấu cơm trong tiểu viện, nhưng do nguyên liệu không nhiều, nàng chỉ rán hai quả trứng, lại nấu hai chén mỳ, sáng ngày giao thừa, liền tùy tiện ăn như vậy.
          Bên ngoài náo nhiệt vô cùng, mặc dù năm mới đến, nhưng phần lớn bộ phận các cửa quán trên núi đều buôn bán bình thường, điều này có thể lý giải rằng hầu hết các cửa tiệm trên núi đều là của cư dân địa phương. Có vài người dân nhận ra hai người, liền chào hỏi với hai người, mặc dù là nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, nhưng đại khái có thể hiểu là có ý chúc Tết, Hà Thanh Nhu cũng vui vẻ đáp lời, lễ phép vô cùng.
          Nàng đi phía trước, Lâm Nại đi tới cố ý muốn nắm tay nàng.
          Hai người cùng ra ngoài một lượt, một đêm tuyết lớn đã phủ trắng hết tòa núi, tầm mắt nhìn đến đâu cũng đều thấy một màu trắng xóa, vừa mở miệng nói chuyện, trong miệng liền thổi ra một luồng khí trắng, đây là chuyện chưa từng được nhìn thấy ở Nam thành hay H thành.
          Tâm tình của Hà Thanh Nhu tốt vô cùng, lời nói cũng nhiều hơn mọi ngày.
          Buổi trưa, hai người đến nhà cậu nhóc ăn trưa, nhà cậu khách khứa đông đúc vô cùng, hai nàng tìm một góc ngồi xuống, đến khi ăn xong, Hà Thanh Nhu còn lặng lẽ bỏ bao lì xì cho vài đứa bé trong nhà.
          Mà đêm đó, nàng cũng đưa một bao lì xì cho Lâm Nại.
          Tập tục cho lì xì của H thành không có quá nhiều nguyên tắc, đại khái là người lớn tuổi kiếm được tiền, hay người đã có gia đình, đều đưa tiền lì xì cho người nhỏ hơn.
          Lâm Nại nhận một cách rất không tình nguyện.
          Còn ở Lâm gia, từ trước đến nay đều là trưởng bối cho vãn bối, tập tục bất đồng.
          Sau đó, hai người chia nhau gọi điện cho người trong nhà.
          Đêm giao thừa cùng năm mới, qua một cách thuận lợi. Đến khi cả hai cùng quay lại Nam Thành, để chuẩn bị cho năm mới, Lâm Nại liền gửi một phần 'Hạ lễ' tới Bắc Kinh xa xa, mà phần lễ này, hầu như nội dung đều tương đồng với tin nhắn nặc danh mà ngày hôm qua cô nhận được.




          Hết chương 86.


          ---------------


          _(:3 」∠)_


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện